Lúc Trình Cẩm và Dương Tư Mịch chạy đến nơi, Khuất Dược cũng đến, hai bên gặp nhau ở bãi đậu xe, Khuất Dược cười nhìn Trình Cẩm, “Còn nhớ tôi không đấy?” Dương Tư Mịch nói, “Người anh ấy cần quên không ít, ông xếp hàng chờ đi, rất nhanh sẽ tới lượt.” “…” Mọi người cùng vào lối đi riêng, Khuất Dược không ngừng cố gắng, “Trình Cẩm, làm sao cậu chịu nổi cậu ta thế.” Trình Cẩm cười nói, “Dĩ nhiên là bởi em ấy dịu dàng săn sóc lại khéo hiểu lòng người.” Khuất Dược suýt sặc nước bọt chết, hắn ho khan mấy tiếng, nói, “Thấy hai cậu vẫn hòa thuận như trước, tôi rất vui mừng.” Dương Tư Mịch hừ khẽ, nắm tay Trình Cẩm, Trình Cẩm cũng nắm lại. “Lão đại!” Nhóm Diệp Lai hô, sau đó thấy Khuất Dược cũng có mặt bèn nói, “Chào phó Bộ trưởng Khuất.” Khuất Dược thở dài với Trình Cẩm, “Vẫn là tổ đặc án các cậu đối xử với mọi người nhiệt tình nhất.” Muốn nhiệt tình làm gì, ông có phải đến thị sát đâu. Trình Cẩm nhắc nhở, “Nơi này vừa xảy ra một vụ án giết người.” Trình Cẩm và Khuất Dược đi qua hội trường ngay ngắn trật tự, cùng đi xem thi thể Vệ Lập Quần, nguyên nhân cái chết nhìn là biết ngay, một phát súng mất mạng. Hàn Bân nói, “Anh ta gần như chết ngay lập tức, không chịu khổ.” Cao Minh Châu cũng ở đó, xuất thân là làm nghiên cứu ở cục Khoa học Kỹ thuật, chưa thấy máu bao giờ, nghe Hàn Bân nói vậy thì không được tự nhiên giật giật người. Ánh mắt Trình Cẩm lướt qua Cao Minh Châu nhìn Khuất Dược, “Phó Bộ trưởng Khuất, vụ này định tra như thế nào?” Anh càng muốn hỏi định sắp xếp ai tra hơn. Khuất Dược nói, “Đáng lẽ tổ đặc án các cậu tra, nhưng tổ viên của cậu…” Trình Cẩm nói, “Tạm thời cách chức họ, tôi sẽ đổi một nhóm người mới.” Nhóm Diệp Lai kêu to, “Lão đại!” Họ biết những việc họ làm để giày vò cục Khoa học Kỹ thuật đã bại lộ – Ngụy Thanh cho người báo tin rồi. Nhưng họ không ngờ Trình Cẩm sẽ “ra tay” nhanh như thế, lại còn trước mặt bao nhiêu người… Họ không cần sĩ diện sao! “Vậy…” Khuất Dược làm bộ do dự. “Lúc chuyện xảy ra chỉ có tôi không có bằng chứng ngoại phạm, tạm thời cách chức tôi đi, họ tiếp tục làm việc.” Hàn Bân nhìn Trình Cẩm, “Anh muốn đổi người mới tôi tin rất nhanh sẽ có người tìm đến, nhưng những người này cần thời gian thích ứng với bước đi của anh, vụ này lại lửa sém lông mày, bây giờ lâm thời đổi người là không sáng suốt.” Trình Cẩm mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, “Việc không sáng suốt nhất tôi làm chính là quá mức dung túng mấy người.” Tiểu An nhút nhát nói, “Lão đại?” Trình Cẩm trừng em, Tiểu An bẹt miệng, trong mắt tràn đầy nước mắt như thể sắp vỡ đê. Thời điểm thế này không thể khóc, Trình Cẩm sẽ bị tức chết, Diệp Lai vội giấu Tiểu An ra sau mình rồi lôi Bộ Hoan qua chắn tầm mắt Trình Cẩm, Bộ Hoan cố duy trì vẻ mặt không biểu cảm, ánh mắt Trình Cẩm lướt qua hắn, hắn lặng lẽ thở phào. Du Đạc rất vui mừng mình đứng ở ngoài cùng, không dễ thu hút hỏa lực. Ánh mắt Trình Cẩm lần nữa dời lên người Hàn Bân. Hàn Bân lạnh lùng thốt, “Anh cảm thấy anh nhịn chúng tôi lâu lắm sao? Tôi cũng nhịn anh lâu rồi.” Trình Cẩm: A? “Lúc tra án anh có thể khiến mọi người không ngủ không nghỉ mấy ngày liên tục, trong thời gian này anh còn quên mọi người cần ăn cơm; chúng tôi tra được manh mối anh chưa chắc vui vẻ, nhưng không tra được anh chắc chắn xem chúng tôi thành không khí; người trong ngành tính cách kém anh bảo chúng tôi bao dung, tội phạm buồn nôn anh cũng muốn chúng tôi nho nhã lễ độ…” Hàn Bân một hơi nói một tràng dài, cuối cùng tổng kết, “Còn rất nhiều vấn đề, tôi không liệt kê từng cái nữa, tôi nói mấu chốt nhất. Anh không thể tha thứ chúng tôi có điều giấu giếm anh, nhưng anh giấu chúng tôi bao nhiêu chuyện? Rất nhiều chuyện từ đầu tới cuối chúng tôi đều không biết rõ, anh có nghĩ sẽ giải thích với chúng tôi không? Không, anh vĩnh viễn không làm thế, trước đây không, hiện tại không, sau này cũng không.” Cả đại sảnh đều yên tĩnh, danh tiếng Trình Cẩm vào ngày hôm nay liền thăng hoa lên một tầm cao mới. Trước đây lúc mọi người nhắc tới anh sẽ nói: Trình Cẩm? Mấy người nói là vị kia nhà Dương Tư Mịch hả, a đúng rồi, anh ta cũng là tổ trưởng tổ đặc án. Sau hôm nay, câu cú sẽ biến thành lấy “Trình Cẩm” làm chủ ngữ, phía sau thêm vào các sự việc, bình luận và cảm tưởng, nói đến lúc cao hứng mới chêm thêm: À đúng rồi, anh ta còn ở bên Dương Tư Mịch, họ đúng là một cặp trời sinh nhỉ? Trình Cẩm nhìn những tổ viên khác, “Hàn Bân nói có khoa trương chút nào không?” Bộ Hoan nhịn không được, nói thầm, “Không khoa trương mấy.” Trong đại sảnh vang lên tiếng cười trộm. “Ngớ ngẩn, quá khoa trương!” Diệp Lai không về cùng phe với nhóm Bộ Hoan, “Lúc tra án là bản thân lão đại không ngủ, không có không cho người khác ngủ…” Cô còn muốn phản bác từng điều một, nhưng Trình Cẩm giơ tay ngăn lại, “Mấy người mà cãi nhau tôi lại đau đầu…” “Lão đại?!”, “Lão đại, cậu không sao chứ?”, “Hòm thuốc ở…” “Được rồi, im lặng.” Trình Cẩm nhìn Khuất Dược, “Vậy vụ án này ngài sắp xếp như thế nào?” Ông xem náo nhiệt đủ chưa, hay còn muốn xem tiếp? Khuất Dược hắng giọng, “Tôi cho rằng có thể làm theo cách Hàn Bân nói, cậu ta không tham gia vụ án này, những người khác vẫn tiếp tục làm việc, thời kỳ không bình thường vụ án vẫn đứng nhất, tôi mong các cậu nhanh chóng điều tra rõ vụ này. Cậu nghĩ thế nào?” Trình Cẩm nói, “Có thể. Dù sao họ quậy một trận, chưa chắc tôi đã tuyển được người khác.” Trong đại sảnh vang lên rất nhiều tiếng cười trộm. “Tôi đi trước.” Hàn Bân quay người rời đi. “Chờ chút.” Trình Cẩm gọi y lại. Đại sảnh lần nữa an tĩnh, sau đó mọi người nghe Trình Cẩm nói, “Hiện tại bất kỳ ai cũng không được phép ra ngoài.” “…” Hàn Bân nén giận, “Được, tôi sẽ chờ tới lúc có thông báo mới đi.” Y đi về khu ăn uống, người trên đường đều nhường đường cho y, ai cũng hiểu lúc này y cần uống vài ly. Trình Cẩm và những người khác đi xem xét tình hình ở các nơi trong hội trường, Dương Tư Mịch nửa híp mắt ngồi xuống cái ghế sofa thoải mái nhất do Tiểu An cực lực đề cử. Tiểu An dùng hai tay đỡ cằm ngồi xổm cạnh Dương Tư Mịch, lấy lòng nói, “Thầy Dương? Muốn uống gì không, ăn bánh ngọt không, muốn…” Dương Tư Mịch nói, “Không muốn.” “Thầy Dương…” “Hử?” “Lão đại muốn tạm thời cách chức bọn em thật ạ? Hàn Bân phải bị cách chức bao lâu?” Dương Tư Mịch mở mắt nhìn Tiểu An, vỗ đầu em, “Chuyện người lớn, em đừng quản.” “Em trưởng thành lâu rồi!” Dương Tư Mịch nói, “Ừm, còn nửa năm.” “…” Tiểu An rất bất mãn, “Đều nói bị giấu giếm gì đó, em thấy em mới là người bị giấu giếm nhiều nhất!” Nói xong em nhảy dựng lên, rề rà chạy đi. Dương Tư Mịch nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó lần nữa nhắm mắt. Đạn được bắn xuống từ lầu hai, mọi người giúp kéo dây mô phỏng đường đạn, cân nhắc đến chỗ đứng của Cao Minh Châu lúc đó, nếu không có cái ly của Vệ Lập Quần chắn đường thì viên đạn sẽ bắn trúng ông ta. Cao Minh Châu rất luống cuống, “Tại sao chứ? Tôi chỉ là nhân viên nghiên cứu, chưa đắc tội ai bao giờ.” Mọi người tự động bỏ qua ông ta, ông nào phải nhân viên nghiên cứu? Ông đã sớm đổi nghề chính rồi, hơn nữa còn kéo không ít thù hận lên người, sao ông có thể không tự mình biết mình thế. Khuất Dược cực kỳ chân thành nói, “Ông yên tâm, tôi sẽ sắp xếp chuyên gia bảo vệ ông.” “Hả? Không cần đâu, lãng phí tài nguyên quá, tôi ở trong sở Nghiên cứu là được, chỗ đó an toàn.” Khuất Dược cầm tay ông ta, “Ông suy nghĩ cho bộ quá, tôi đại diện toàn thể bộ An ninh cảm ơn ông!” “…” Mọi người im lặng dời ánh mắt đi. Trình Cẩm đứng trên hành lang tầng ngầm một, nhìn về phía cuối hành lang, hành lang này không dài, hung thủ hẳn là nấp ở chỗ gần cầu thang, sau khi nổ súng liền quay người lên lầu, chạy đến cửa hàng náo nhiệt ở tầng trệt, thoát ra bằng cửa thoát hiểm, giống như giọt nước giấu vào biển, gã biến mất trong đám đông trong cửa hàng. Đã biết hung thủ chạy trốn như thế nào, vậy gã tiến vào bằng cách nào? Gã là người trong bộ An ninh, cũng được mời? Hay gã không phải người trong bộ An ninh nhưng giả tạo thân phận tiến vào, vậy phải có nội ứng mới được – muốn giả tạo thân phận cũng phải có căn có cứ, giả tạo vô căn cứ sẽ không gạt được đám lành nghề của bộ. Du Đạc đi đến nói, “Mọi người ở đây đều đã xác minh thân phận, không có vấn đề.” Trình Cẩm nói, “Người về sớm thì sao?” Du Đạc nói, “Cũng liên lạc rồi, tất cả bình thường.” “Tốt lắm.” Trình Cẩm lại nói, “Tại sao chỗ này và cửa hàng tầng trệt lại có cửa thông nhau?” Khuất Dược lên tiếng, “Đó là lối thoát hiểm, lối vào chúng ta đi cậu cũng thấy rồi đấy, tầng tầng cửa ải, nếu hội trường bị cháy, cửa vào sẽ tự động phong tỏa, nhưng chúng ta không thể không chết trên chiến trường lại chết trong hỏa hoạn chứ?” Trình Cẩm nói, “Bao nhiêu người biết mật mã của cánh cửa đó?” Khuất Dược hàm hồ nói, “Có mấy người.” Trình Cẩm gật đầu, “Ai tiết lộ mật mã?” Khuất Dược cho người bên cạnh mình đi thông báo mọi người có thể rời đi, sau đó nói với Trình Cẩm, “Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói, tôi bảo người lái xe của các cậu về, các cậu ngồi xe tôi.” Chủ yếu là vì anh ta không muốn ngồi xe Dương Tư Mịch lái. Bề ngoài xe Khuất Dược rất bình thường không có gì lạ nhưng bên trong lại thoải mái dễ chịu, có điều Dương Tư Mịch hình như không nghĩ vậy, hắn không dựa vào lưng ghế êm ái mà dựa lên người Trình Cẩm. Khuất Dược cũng lười nói, toàn giả vờ không nhìn thấy. Trình Cẩm nói, “Tại sao muốn làm buổi họp mặt kiểu này, quá nguy hiểm, chỉ cần một người có dị tâm chẳng phải mọi người đều gặp nạn sao?” Khuất Dược cười, “Không nghiêm trọng thế đâu, giờ là thời buổi hòa bình, tham gia họp mặt đều là người chưa từng làm nhiệm vụ ở nước ngoài, chỉ cần người ở trong nước thì mọi thứ đều nằm trong khống chế của chúng ta. Huống hồ, người ta muốn nổi tâm tư gì chúng ta cũng không thể khống chế, đúng không? Không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn. Hơn nữa chúng ta phải cho bọn họ cơ hội lộ tâm tư chứ, như vậy mới tiện loại bỏ những rường cột lệch lạc này.” “Tôi rất tò mò ông định giải thích cho người của bộ Thông tin thế nào?” Mặt Khuất Dược xụ xuống, “Ầy, người của bộ Thông tin nói chuyện không nể tình hệt như Dương Tư Mịch, không thì để Dương Tư Mịch đi tâm sự với họ đi?” Dương Tư Mịch mắt cũng không thèm trợn. Trình Cẩm thuận theo nói, “Nếu mục đích của ông là tuyệt giao với bộ Thông tin.” Khuất Dược phất tay, “Nào dám, nhóm người âm hiểm đó không thể đắc tội.” Trình Cẩm không có đánh giá gì. Âm hiểm? Trong bộ Thông tin chắc chắn có người của bộ An ninh, nhưng trong bộ An ninh sẽ không có người của những ngành khác, rốt cuộc ai mới âm hiểm? “Là ai tiết lộ mật mã của cánh cửa kia?” Khuất Dược nói, “Tôi điều tra rõ rồi liên lạc với cậu.” Không phải chỉ có mấy người biết à, còn cần tra? Trình Cẩm nghĩ, không hỏi tới cùng. Sau khi ra khỏi hội trường, Hàn Bân đứng chờ xe ở ven đường, Bộ Hoan lái xe ra, hạ cửa kính xe xuống, “Lên, bọn tôi chở cậu đi.” “Không cần, mọi người làm việc đi.” Bộ Hoan gật đầu, “Thôi được, gặp sau ha.” Tiểu An nói, “Thầy Dương nói không sao đâu. Nếu có chuyện, anh nhớ gọi cho bọn em nha.” Diệp Lai đưa dù cho Hàn Bân, “Hôm nay âm u, không biết trời có mưa hay không.” “Sản phẩm của em.” Du Đạc móc ra một cái đồng hồ đưa cho Hàn Bân, “Đầy đủ chức năng, anh có thể nghiên cứu.” Tiểu An lập tức nói, “Em cũng muốn!” Du Đạc nói, “Hiện chỉ có một cái này thôi, về rồi làm cho em.” Hàn Bân nói, “Được rồi, mọi người đi đi.” Người trên xe đối mặt với người ngoài xe… “Ok, bái bai.” Bộ Hoan khởi động ô tô, cũng không thể chặn đường xe phía sau mãi. Lại một chiếc xe dừng trước mặt Hàn Bân, tài xế là một người đàn ông hơn ba mươi, tóc cắt ngắn nhanh nhẹn nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút tinh thần nào. “Cậu đi đâu? Tôi tiễn cậu một đoạn.” Hàn Bân đã gặp người này trong hội trường, y lên xe. “Tôi tên Vệ Đông.” “Hàn Bân.” Vệ Đông cười nói, “Tôi biết, trong bộ An ninh ai cũng biết tổ đặc án, ngay cả những ngành khác còn biết, các cậu khiến hình tượng của bộ bình dị gần gũi hơn nhiều. Này, những lời cậu nói về tổ trưởng của cậu thú vị lắm, ban đầu cậu nói cậu ta thích tăng ca tôi còn nghĩ một người nghiêm chỉnh như thế sao lại lưu lạc đến bộ An ninh, sau đó cậu nói cậu ta độc tài tôi mới hiểu cậu ta vào bộ cũng là có nguyên nhân.” Hàn Bân cảm thấy chắc mình không trao đổi với đồng liêu quá lâu rồi, “Độc tài?” Câu nào của y bị người ta hiểu thành độc tài vậy? Vệ Đông nói, “Tôi cảm thấy cậu ta có chút hương vị “thà phụ người trong thiên hạ, không để người trong thiên hạ phụ ta”.” Hàn Bân nói, “Ngược lại, người trong thiên hạ phụ anh ấy, anh ấy chưa chắc sẽ phụ người. Nếu không có Dương Tư Mịch, chắc chắn anh ấy sẽ không phụ người.” “Nói vậy cậu ta là người tốt? Thế sao lại vào bộ An ninh chứ? Ở tầng chót nhất thì không nói, nghe lệnh làm việc là xong. Theo tình hình bây giờ, cậu ta đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, không biết còn kiên trì được bao lâu.” Hàn Bân nói, “Vấn đề của bộ An ninh đối với anh ấy không là vấn đề.” Vệ Đông nói, “Vậy vấn đề của cậu ta là?” Hàn Bân nhìn Vệ Đông, Vệ Đông cảm thấy trong ánh mắt Hàn Bân có mùi vị âm hiểm, tại sao? Hàn Bân nói, “Dương Tư Mịch dạo này rất kén ăn, anh ấy đang dốc sức giải quyết vấn đề này, nhưng giờ lại bị vụ án trì hoãn mấy ngày.” Vệ Đông trượt chân, suýt chút làm xế yêu của mình hôn xe phía trước. “Trò đùa này rất có trình độ.” Hàn Bân nói tiếp, “Anh ấy còn bỏ ra hai ngày giúp Dương Tư Mịch tìm một cái ghế sofa bơm hơi thoải mái để lúc đi công tác đến nơi không có ghế sofa, Dương Tư Mịch có thể nằm dễ chịu hơn chút.” Nhưng thật ra là họ đang tìm giúp, Trình Cẩm thì bận viết báo cáo, có thể nói cống hiến duy nhất của Trình Cẩm là đưa kiểu dáng sofa họ lựa ra cho Dương Tư Mịch nhìn, kèm thêm một câu “Tư Mịch, cái này thế nào”. Vệ Đông run tay, xe lấn sang làn bên cạnh, nguy hiểm thật, suýt cọ trúng xe người khác rồi. “Nếu lời cậu nói là thật… Khó trách có tin đồn cậu ta nuôi hổ thành mèo.” Hàn Bân nói, “Mèo? Tôi rất mong chờ bọn họ đi chọc Dương Tư Mịch, anh ấy đã lâu không thấy máu.” Vệ Đông run rẩy, may mà lần này anh ta nắm chặt vô lăng, một lát sau anh ta nói, “Tìm được ghế sofa bơm hơi thích hợp rồi thì sao?” Hàn Bân, “…” Hiếm khi thấy người có lòng hiếu kỳ nặng thế này ở bộ An ninh. “Rất khó tìm, cho nên sau đó đã đến cục Khoa học Kỹ thuật đặt làm.” “…” Vệ Đông quyết định không thảo luận về Trình Cẩm nữa, “Cậu chắc chắn vẫn muốn quay về tổ đặc án nhỉ?” Hàn Bân trầm mặc một hồi, nói, “Nói sau đi.” Vệ Đông truy hỏi, “Nhưng cậu muốn quay về đúng không?” Hàn Bân nói, “Cũng không muốn cho lắm, Trình Cẩm không cho chúng tôi động vào một sợi lông của tội phạm, nhưng đôi khi tôi không nhịn được.” Y nói xong thì cười, “Hơn nữa tôi còn nhiều vấn đề khác, tóm lại, tôi là một kẻ mê mang.” Vệ Đông gật đầu tán đồng, “Ai mà không mê mang? Chỉ là thời gian quá dài liền chết lặng.” Hàn Bân tùy tiện gật đầu, “Đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Trong quy định bất thành văn của bộ An ninh có một điều là không cho phép mọi người tự giao thiệp, đúng không?” “…” Vệ Đông nói, “Cậu không phúc hậu quá đấy, đã ngồi xe tôi lâu thế rồi còn nói chuyện này. Các cậu không phải tổ đặc án à, các cậu có đặc quyền mà, giao thiệp với người trong bộ nhiều nhất chính là các cậu đấy. Không sao.” “Được thôi, dù sao tôi bây giờ cũng bị ép nghỉ ngơi.” “Chính xác! Đi, tôi dẫn cậu đến một chỗ thú vị.”.