“Vâng. Đã biết. Tôi tên là Nhạc Văn Văn.” Tiểu Bàn liên tục gật đầu. “Đi, chúng ta cùng tản bộ đi.” Tô thiếu gia đề nghị “Nhưng tôi còn có tiết…” Nhạc Văn Văn do dự. “Bỏ có một hai tiết cũng có sao đâu.” Tô thiếu gia thúc giục. “Cũng đúng, dù sao có nghe cũng không hiểu, không lên lớp nữa ~~!” Nhạc Văn Văn cười rộ lên một phen, đáp ứng yêu cầu của Tô Kim Lâm. Vì thế hai người cùng đi với nhau. Tô Kim Lâm kéo theo Nhạc Tiểu Bàn đi vòng quanh trường, đi qua cửa hàng vật phẩm, hai người liếc nhau, đồng lòng đi vào cửa hàng. Tô Kim Lâm nhìn mái tóc xinh đẹp của Tiểu Bàn, liếc mắt qua thấy chiếc lược hình vầng trăng có họa tiết cây cỏ phía nam đất nước, sử dụng kỹ thuật công nghệ sơn mài truyền thống làm nên, chiếc lược có màu sắc và độ bóng như viên ngọc, bóng mượt như mặt kính. Tô thiếu gia nhíu mày, ý bảo chị nhân viên gói nó lại. “Cậu mua lược làm gì?” Nhạc Văn Văn khó hiểu. “Dùng để đưa cho người thích hợp đấy.” Tô Kim Lâm cười tà. Sau đó cầm lấy chiếc lược đã được gói lại kĩ càng kia, đưa cho Tiểu Bàn. Mặt Tiểu Bàn lại đỏ, nhìn chị nhân viên mỉm cười ái muội, xấu hổ cầm lấy chiếc lược, nhỏ giọng nói tiếng cám ơn, sau đó kéo Tô Kim Lâm nhanh chóng đi ra khỏi cửa hàng kia. Ha ha, trước giờ Tiểu Bàn chưa từng gặp tình huống này, cảm giác cũng không tệ lắm, hư vinh chỉ dành cho nữ sinh này làm cô có chút hưng phấn. Cô lại không quen bị người khác nhìn chằm chằm nên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Đang lúc này điện thoại của Tiểu Bàn reo lên. “A lô?” “Văn Văn, bây giờ cậu đang ở đâu?” Giọng nói của Quách Đàn Minh có chút gấp gáp. “Tôi ở… ở… để tôi nghĩ một chút…” Nhạc Tiểu Bàn suy nghĩ nửa ngày mới ra được cái đáp án mắc cười nhất. “Aizzz, tôi cũng không biết đây là đâu.” “Đừng vội, đừng sợ, cậu nói cho tôi biết một vài tòa nhà xung quanh đó, tôi lập tức đến đón cậu.” Quách Đàn Minh cho rằng cái cô Tiểu Bàn đoản trí lại hay lạc đường, lo rằng cô đi một mình nhưng không về được thì sẽ sợ, nên mới trấn an cô. “Hả?” Nhạc Văn Văn trả lời, “Không cần, không cần, tôi đang đi với Kim Lâm rồi. Đợi lát nữa cậu ấy sẽ đưa tôi về, nếu như cậu ấy không đưa tôi về, dựa vào chỉ số IQ của tôi tìm đường về cũng không khó, hi hi hi ~~” Tô thiếu gia đứng kế bên nghe được sắc mặt liền đen lại. Thật là tuyệt vời, hai tháng rồi, ngay cả cái trường nhỏ xíu xiu này mà cũng chưa đi qua nữa à? “Tôi đến đó đón cậu. Cậu đang ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng của Quách Đàn Minh truyền đến. Một khi Nhạc Văn Văn nghe được giọng nói đó, lập tức ngoan ngoãn miêu tả hết tòa nhà trong phạm vi này. Nghe thấy lời nói có logic kia, Tô thiếu gia cũng rất hoài nghi rốt cuộc cô có phải là sinh viên không. “Chúng ta chờ Đàn Minh một chút có được không? Nếu hắn ta không tìm thấy tôi thì lại mắng tôi nữa ~~” Nhạc Văn Văn làm nũng nói. Tô Kim Lâm gật đầu. Khoảng mười lăm phút sau, Quách Đàn Minh chạy đến. Quách Đàn Minh lớn lên mười phần đẹp trai, cũng chính là mười phần lạnh lùng, đối với ai cũng đều là một bộ dáng lạnh tanh. Hội trưởng hội học sinh, lạnh lùng, Quách Đàn Minh đóng vai trò là một hoàng tử lãnh cảm rất hay thấy trong tiểu thuyết. Tô Kim Lâm cùng cậu ta gật đầu. Quách Đàn Minh không biểu lộ tình cảm gì trên khuôn mặt của cậu, lạnh lùng nhìn Tô Kim Lâm, trong mắt dường như có chút khiêu khích. Nhưng ánh mắt đó chỉ hiện thoáng qua, cậu ta quay qua Nhạc Văn Văn, đưa tay ra, không nói lời nào. Nhạc Văn Văn nhìn thấy ánh mắt kia thì rụt cổ lại, ngoan ngoãn cầm lấy chiếc kính trong tay Quách Đàn Minh đeo lên. Cái gọng đen to đó che đi một nửa khuôn mặt của cô. Tô Kim Lâm đụng phải sự căm ghét rõ ràng của Quách Đàn Minh cũng không giận, chỉ là đột nhiên tỉnh ngộ ra rồi nở nụ cười. Thì ra là như vậy. Ánh mắt của Quách Đàn Minh dịu lại, giơ tay lên chỉnh tóc cho Nhạc Văn Văn, cưng chiều nói: “Cô nhóc đã mù đường, lại còn thích chạy lung tung.” Cục băng cũng có biểu hiện khác, chỉ là đối với người chính xác. “Chúng ta quay về thôi. Lần sau có muốn đi chơi thì tôi dẫn cậu đi.” Quách Đàn Minh nói. “Ừ.” Tiếng chấp nhận của Nhạc Văn Văn, sau đó buồn buồn nói với Tô Kim Lâm: “Tạm biệt Kim Lâm. Lúc rảnh sẽ đến tìm cậu chơi được không?” Mặt Quách Đàn Minh đanh lại, Tô Kim Lâm vui hơn, gật đầu đồng ý.