Từ sau khi rời khỏi Lê gia, Lê Cảnh Trí phát hiện tâm trạng mình rất rối bời.Lúc trước cô hy sinh cuộc hôn nhân của mình để cứu vãn Lê thị, còn ngây thơ cho rằng mình rất vĩ đại, chỉ cần Lê thị có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này liền ly hôn. Bây giờ nhìn lại, bản thân chỉ là một quân cờ, và cô không biết bao giờ nó mới kết thúcMặc dù không đồng ý với cách làm đó nhưng cô cũng không thể từ bỏ nhà họ Lê được, đó là gia đình của cô, có những người thân duy nhất của cô.Nhưng muốn cô đòi hỏi với Lăng Ý, cô phải nói thế nào?...................Lăng Ý phát hiện Lê Cảnh Trí gần đây đặc biệt nghe lời, bảo cô chuyển đến ở cùng hắn, cô thực sự chuyển đến, mỗi ngày còn nấu bữa sáng, bữa tối chờ hắn trở về cùng ăn.Ban đầu còn kinh ngạc sau chuyển thành thỏa mãn, cô vốn dĩ là vợ của hắn nên làm như thế từ sớm mới phải.Mỗi lần ở trên giường, cô cũng sẽ phối hợp theo hành động của hắn. Lê Cảnh Trí là người rất bảo thủ, dáng vẻ của cô rất quyến rũ nhưng cô không biết điều đó, mỗi lần dùng tư thế đặc biệt nào đó, cô lại nhắm chặt mắt không chịu đối diện.Cô quá mức ngoan ngoãn khiến Lăng Ý không nhịn được, kéo cô vào phòng tắm, chơi trò "tắm uyên ương", sau đó lại đỡ cô tiến vào từ phía sau, hung hăng làm thêm một lần nữa. Cô cũng không có phản kháng, để cho hắn làm gì tùy thích.Sau khi xong, thấy cô mệt mỏi, hắn dùng áo tắm ôm lấy, bế cô lên giường. Tắt đèn, ôm cô cùng nhau ngủ.Không biết nghĩ gì, hắn đột nhiên rất muốn hôn cô, ôm lấy thân thể cô, xoay mặt về phía mình, môi mỏng chạm đến khóe môi cô, nhưng lại có vị mặn chát.Những suy nghĩ kia vụt biến mất: "Khóc?""Không có, là tôi quá mệt mỏi, ra mồ hôi.""Tốt nhất là không có." Tâm trạng của hắn khó khăn lắm mới vui vẻ được một chút lại tan đi.Trước khi lên giường hắn đã tắm rửa sạch sẽ cho cô, chảy mồ hôi sao? Cái lí do đó chỉ có thể đi lừa trẻ con mà thôi.Những ngày qua hắn nghĩ cô đã thay đổi, không ngờ vẫn như vậy.Cô khóc vì cái gì? Hắn còn chỗ nào chưa đủ tốt sao?Từ khi cô chuyển về đây sống, hắn thậm chí còn hủy hết các buổi xã giao chỉ để về ăn cơm cùng cô.Trong bóng tối, đôi mắt của Lăng Ý càng trở nên lạnh hơn bao giờ hết.Ngày hôm sau, lúc cô tỉnh dậy muốn chuẩn bị làm bữa sáng cho hắn, lại phát hiện hắn đã sớm thức dậy, đang đứng bên giường mặc áo sơ mi.Cô ngồi dậy, giúp hắn đóng cúc áo.Từ sau lần cởi áo ở nhà họ Lê, hắn rất thích như vậy, mỗi tối cô giúp hắn cởi áo ngoài, đến sáng lại giúp hắn mặc vào.Lăng Ý cụp mắt nhìn người trước mặt: "Hôm nay không cần làm bữa sáng, tôi sẽ ra nước ngoài một thời gian, ít là mười ngày, nhiều nhất là nửa tháng sau sẽ quay về.""Ừ."Hắn bỗng nhiên nắm lấy tay cô, bắt cô đối mặt với hắn: "Không có gì muốn nói với tôi sao?"Cô suy nghĩ một chút: "Có cần tôi thu dọn đồ dùng cho không?"Hắn gật đầu, buông tay cô ra: "Được rồi."Lăng Ý đi rất gấp, mới sáng sớm, trợ lí Nam Phong đã đến đón trước nhà.Hắn đi rồi, căn nhà chỉ còn có mình cô, trong lòng bỗng cảm thấy vắng vẻ. Không biết từ lúc nào cô lại bắt đầu quan tâm đến hắn. Chắc là do cô quá rảnh rỗi thôi. Tốt nhất là nên kiếm một chút việc làm cho đỡ buồn..