Tình yêu và hôn nhân: cô vợ nhỏ của lăng thiếu
Chương 363 : Không Thể Giữ Lại
Hách Ánh cảm thấy bà sống hơn nửa đời người, lỗi sai lớn nhất đó là can thiệp vào hôn nhân của con trai.
Bà không nên nhất quyết để Lê Cảnh Trí gả tới.
Bởi vì xúc động trong giây lát, bà nghĩ rằng Lê Cảnh Trí có thể mang lại hạnh phúc cho con trai bà.
Nhưng hiện giờ, xem ra bà sai hoàn toàn rồi.
Lăng Ý còn đang nằm trong phòng bệnh, Lê Cảnh Trí không chịu hiểu, còn quyến rũ hắn làm mấy chuyện này.
Hách Ánh còn nghĩ hắn thích cô nhiều đến mức đó, nên định bỏ qua.
Bà không muốn Lê Cảnh Trí mang thai, cũng đưa Dương Tiểu Kỳ đến nhà bọn họ, chỉ còn không nói thẳng muốn bọn họ ly hôn.
Bà mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng loại con dâu không biết điều còn chỉ gây thêm phiền phức này thì - Không thể giữ lại được.
Lăng Ý phản ứng lại đầu tiên, kéo chăn che cho Lê Cảnh Trí, vươn tay nhặt áo lót cho cô mặc ở trong chăn.
Hách Ánh nhìn con trai còn chưa khỏe, đã cử động mạnh thế, trong lòng thắt lại: "Ngu ngốc! Vết thương của con còn chưa lành, con còn cử động mạnh thế nhỡ lại bị thương thì phải làm sao? Con thấy không sao nhưng mẹ lo.
"Khuôn mặt Lê Cảnh Trí cứng lại, mặc quần áo ở trong chăn xong, bước xuống giường.
Lăng Ý giữ tay cô lại, đầu ngón tay đặt lên eo cô, rút áo còn đang mắc trong cạp quần ra, mới để cô rời đi.
Hách Ánh lạnh lùng: "Hiện giờ nhìn ra cái gì, đi nhà vệ sinh chỉnh trang lại rồi hãy ra.
"Da mặt Lê Cảnh Trí mỏng, má ửng đỏ.
Lăng Ý da mặt dày, không những không xấu hổ còn cười: "Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại đến đây? Không nói trước với con một tiếng.
"Hách Ánh thở dài, ngồi xuống ghế salon: "Chẳng phải do con còn bận không rảnh nghe điện thoại sao? Sao mẹ nói cho con biết được.
"Lúc này Lăng Ý mới nhớ ra, lâu rồi hắn không động đến điện thoại di động.
Chuyện công ty đã có Hướng Diệc Nhiên giúp đỡ, không cần quan tâm, sống những ngày tháng như thần tiên.
"Mẹ, con cũng sắp khỏi rồi, bác sĩ nói mấy ngày nữa con có thể ra viện.
""Đúng là bác sĩ nói mấy ngày nữa con có thể ra viện về nhà tĩnh dưỡng, chứ không nói con có thể làm loạn.
""Con chỉ đùa với Cảnh Trí thôi, cô ấy không chịu, là con kéo cô ấy lại.
Con tự biết chừng mực, không sao đâu.
"Hách Ánh nghe xong trong lòng càng thấy sợ, đứa con mà bà nâng niu trên tay từ khi còn đỏ hỏn, mà hiện giờ trong đầu chỉ toàn hình bóng của con bé Lê Cảnh Trí kia.
Bà con chưa trách cứ cái gì, hắn đã bênh vực cô.
Cô gái tên Lê Cảnh Trí chắc chắn không thể ở lại trong nhà họ Lăng nữa.
Cái danh Lăng phu nhân đã cho bà danh chính ngôn thuận để tự tin làm bất cứ việc gì.
Hách Ánh không đành lòng nhìn con trai bị thương, càng không chấp nhận hắn coi một cô gái còn quan trọng hơn cả tính mạng bản thân, nếu Lê Cảnh Trí vẫn là Lê Cảnh Trí thì không sao.
Nhưng hiện giờ cô còn dây dưa với người đàn ông khác, không còn sạch sẽ.
Sợ rằng cả cơ thể cũng bị nhiễm bẩn rồi.
Hách Ánh thực sự hối hận.
Trước kia, bà không nên nhẹ dạ, xót thương cho Lê Cảnh Trí.
Mang tai họa về cho nhà họ Lăng, còn khiến con trai bà bị thương.
"Mẹ chỉ định đến thăm con một chút, hiện giờ mẹ có một số chuyện nói rõ với con.
" Mặt Hách Ánh lạnh đi.
Lăng Ý nhìn thấy Lê Cảnh Trí vừa cầm quần áo từ trong nhà vệ sinh ra, nhíu mày, nhẹ giọng ngăn cản Hách Ánh: "Mẹ ! "Hách Ánh nhìn Lê Cảnh Trí, lạnh nhạt: "Cô đi ra ngoài mua cho tôi một cốc cà phê.
".
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
167 chương
54 chương
306 chương