Lăng Ý đạp cửa, ôm Lê Cảnh Trí lên giường. Kể từ khi Lê Cảnh Trí biết những chuyện mà Giang Noãn đã làm, cô vẫn không tỏ rõ thái độ, hắn thực sự rất sợ cô cứ thế mà buông tay. Hôm nay mẹ hắn còn đến đây, nói rõ quan điểm. Cô thậm chí còn không có cả ý chống lại, có phải cô cũng muốn nghe theo mẹ hắn rồi rời đi không?Hắn sẽ không bao giờ cho phép. Chỉ có để lại đứa con trong bụng cô mới khiến cô hoàn toàn trói buộc với hắn. Lăng Ý hôn thật sâu lên môi cô, nói không rõ: "Em không thể rời khỏi anh, ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ! "Lê Cảnh Trí bị hắn hôn, không nói được câu hoàn chỉnh, âm thanh phát ra chỉ còn lại tiếng rên rỉ. Chỉ cần cô không nói thẳng ra, hắn coi như cô chấp nhận. Lê Cảnh Trí mệt mỏi ngủ trong lòng hắn, hắn vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, muốn nhanh chóng tạo ra bảo bối thuộc về hai người. Lăng Ý hôn lên trán đầy mồ hôi của Lê Cảnh Trí, trong đầu thì đang suy nghĩ làm sao để giải quyết kẻ phiền phức mà mẹ mang tới. Người phụ nữ đó đúng là vật cản đường. Có lẽ do thái độ của mẹ hắn quá cương quyết, trong phút chốc Lăng Ý không nghĩ ra cách gì. Những chuyện như thế này nên đi tìm Hướng Diệc Nhiên nghĩ cách sẽ đáng tin hơn. Sáng ngày hôm sau, Hướng Diệc Nhiên còn chưa kịp đến nghĩ cách đã thấy Dương Tiểu Kỳ ngồi che mặt khóc ngoài ban công. Vẻ mặt Lê Cảnh Trí nghiêm túc đứng trước mặt Dương Tiểu Kỳ, mím môi. Lăng Ý vừa đi vào đã biết xảy ra chuyện gì. Dương Tiểu Kỳ giặt sạch áo lót cho bọn họ. Tối hôm qua, trong lúc điên cuồng, hai người bỏ áo lót trong phòng tắm, điều đó có nghĩa là chắc chắn Dương Tiểu Kỳ đã tự ý đi vào phòng của bọn họ, còn tự ý động vào đồ lót của họ khi chưa được phép. Lăng Ý nhìn áo lót của hắn đã được giặt sạch treo trên ban công, đột nhiên có cảm giác buồn nôn. "Tôi không cố ý, tôi không biết hai người không muốn để tôi giặt quần áo, sau này tôi sẽ không chạm lung tung vào quần áo hai người nữa. " Dương Tiểu Kỳ khóc vô cùng đáng thương, giống như chú thỏ con bị bắt nạt. Vẻ mặt Lê Cảnh Trí vẫn rất khó chịu: "Còn nữa không được tự ý đi vào phòng của chúng tôi. ""Tôi không biết hai người sẽ để ý chuyện này, xin lỗi, thực sự xin lỗi. "Không nên tùy tiện động vào áo lót của người khác không phải là chuyện hiển nhiên sao?Cho dù là giúp việc, cũng không được động vào đồ lót của người khác như vậy. Lê Cảnh Trí muốn nói lý lẽ với Dương Tiểu Kỳ, nhưng cô ta chỉ có khóc và khóc. Thật ra Lê Cảnh Trí có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Dương Tiểu Kỳ cứ như vậy, nên cô chẳng thể nói được gì, cả người đều cảm thấy bất lực. Dương Tiểu Kỳ thấy Lăng Ý lại đây, càng khóc lớn hơn. Lê Cảnh Trí như hiểu ra cái gì, nhìn Dương Tiểu Kỳ đang ngồi gào khóc trên đất, xoay người rời đi. Lăng Ý nắm lấy cổ tay Lê Cảnh Trí, dùng cánh tay dài ôm lấy cô, nói với Dương Tiểu Kỳ: "Lấy xuống. "Dương Tiểu Kỳ ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe: "Tôi không lấy đồ gì khác. "Lăng Ý nói: "Lấy quần áo xuống. "Dương Tiểu Kỳ làm theo, nhưng câu tiếp theo của hắn là: "Ném vào thùng rác. "Hắn không cần đồ đã chạm qua tay cô ta. Dương Tiểu Kỳ khóc xong mặt đã đỏ, giờ thì vừa đỏ vừa trắng. Hắn ghét bỏ cô ta sao?Lăng Ý cho cô ta một đáp án chắc chắn: "Sau này không được chạm lung tung vào bất kỳ đồ gì trong nhà, nếu không cứ theo giá mà bồi thường. "Lòng tự tôn mỏng manh của Dương Tiểu Kỳ hoàn toàn bị tổn thương: "Anh muốn đuổi tôi đi thì cứ nói thẳng, đừng xúc phạm tôi như vậy. "Tay cô ta cũng đâu có bẩn, dựa vào đâu mà những đồ cô ta chạm vào đã biến thành đồ bỏ đi. .