Tình yêu và hôn nhân: cô vợ nhỏ của lăng thiếu

Chương 290 : Thực Sự Đau Khổ Đến Thế À

Ở bên nhau?Đầu Hướng Diệc Nhiên bị hỏng hay tai cô ấy có vấn đề thế?Lê Nguyệt nghi ngờ là do cô ấy nghe lầm, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi lại: "Anh nói cái gì?"Hướng Diệc Nhiên ấn bả vai cô ấy, ánh mắt phức tạp: "Lê Nguyệt, chúng ta ở bên nhau đi. "Anh ta nói từng chữ rõ ràng. Lê Nguyệt sọ run cả người, lẩm bẩm: "Hướng Diệc Nhiên, anh bị điên hay đầu óc anh có vấn đề thế?" Người này quen thói tay chơi, thấy phụ nữ là muốn ở bên à?Cô ấy vừa nói xong, đã thấy Hướng Diệc Nhiên đưa một tay tới. Đừng nói Hướng Diệc Nhiên thẹn quá hóa giận muốn đánh cô nhé?Lê Nguyệt làm theo bản năng đưa tay lên che mặt. Bị đánh cũng không sao, đừng đánh lên mặt là được, đây là yêu cầu thấp nhất của cô ấy. Nhưng bàn tay Hướng Diệc Nhiên lại lướt qua tai, chạm vào tóc cô ấy. Bàn tay anh ta sử dụng lực, kéo cô vào ngực. Mặt Lê Nguyệt cách một bàn tay nữa là chạm vào ngực Hướng Diệc Nhiên, cô ấy còn nghe thấy tiếng "thình thịch". "Hướng! Hướng Diệc Nhiên?"Lê Nguyệt sợ hết hồn. Anh ta chủ động ôm cô, chắc không phải anh ta bị điên đâu mà là bị trúng tà rồi. Lúc anh ta đưa Lê Cảnh Trí đi bệnh viện thì cố tình bỏ lại cô, không cho cô đi theo, rõ ràng chán ghét muốn chết, nhưng giờ lại chủ động ôm cô, muốn ở bên cạnh cô. Chuyện này quá đáng sợ. "Hướng Diệc Nhiên, rốt cuộc anh bị sao thế? Anh đừng ôm tôi, tôi sợ. " Nhỡ đâu anh ta giấu bệnh thần kinh nào đó, chẳng phải cô ấy sẽ xong đời sao?Nhìn dáng vẻ này của anh ta, chắc chắn là anh ta bị bệnh thần kinh. "Anh thả tôi ra trước có được không? Tôi thực sự rất sợ ! ""Tôi cũng sợ. " Đột nhiên Hướng Diệc Nhiên mở miệng, không chỉ không buông ra, mà còn ôm cô ấy chặt hơn. "Anh sợ thì tôi lại càng sợ. " Lê Nguyệt run rẩy, có vô số khả năng Hướng Diệc Nhiên đã làm chuyện gì đó xấu xa lướt qua đầu cô ấy, cuối cùng cô ấy chọn nói ra chuyện khó tin nhất: "Hướng Diệc Nhiên, đừng nói anh tỏ tình với Cảnh Trí, còn muốn sàm sỡ cô ấy, cô ấy phản kháng nên anh đã làm gì cô ấy nhé? ! Giờ nghĩ lại anh mới thấy sợ đúng không?"Lê Nguyệt càng nói càng thấy sợ. Khả năng này rất lớn, nếu không tại sao hai người cùng đi ra ngoài, một trở về, một lại biến mất?Vốn dĩ Hướng Diệc Nhiên còn đang đau khổ, bị Lê Nguyệt quấy nhiễu, lại cảm thấy buồn cười: "Trong đầu cô nghĩ những cái lung tung gì thế?"Anh ta vẫn ôm cô ấy thật chặt, cằm tựa vào đỉnh đầu Lê Nguyệt. Hướng Diệc Nhiên nhìn đỉnh đầu Lê Nguyệt cũng có hai xoáy như Lê Cảnh Trí, rất đáng yêu. Lê Nguyệt vẫn cố chấp hỏi: "Vậy Cảnh Trí đâu?""Lăng Ý về rồi, tôi đưa cô ấy về. "Lê Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, hiểu ra tại sao Hướng Diệc Nhiên lại hồn bay phách lạc như vậy. " Lê Nguyệt, chúng ta ở bên nhau đi. "Đây là lần thứ ba Hướng Diệc Nhiên nói câu này, cô muốn từ chối theo bản năng, nhưng khi nghe thấy năm chữ tiếp theo của anh ta khiến cô ấy ngây người. "Giúp tôi quên cô ấy. "Lê Nguyệt do dự, mềm lòng, bàn tay nhỏ nhắn đưa qua, vỗ vỗ lưng anh ta: "Yêu người không nên yêu đau khổ đến thế sao?"Yêu rất vui vẻ nhưng không có được mới là đau khổ. Hướng Diệc Nhiên không nói điều này với cô ấy, anh ta cảm thấy bản thân cần một sự cứu rỗi khẩn cấp, anh ta sợ bản thân sẽ sa ngã vào trong đống bùn. Nhân lúc còn chưa lún sâu, anh ta hy vọng có thể nhanh chóng rút ra. .