Tình yêu và hôn nhân: cô vợ nhỏ của lăng thiếu
Chương 256 : Sợ Đến Rớt Cằm
Hiện giờ còn cần mặt mũi làm gì?Cần mặt mũi là Lê Cảnh Trí sẽ chạy mất.Hắn là người sai, không cần mặt mũi.Trong lòng Lê Cảnh Trí đầy lửa giận, nghĩ đến hình ảnh người đàn ông của cô đang ôm hôn Lâm Dĩ Thuần, trái tim cô rất đau.Cô cúi mặt xuống, trở nên lạnh lùng: "Lăng Ý, anh thả em ra, đừng chạm vào em, vừa nghĩ tới anh hôn cô ta, là em lại thấy buồn nôn."Lăng Ý cũng biết chuyện này là do hắn sai trước, đương nhiên hắn sẽ không buông tay, mặt không biến sắc: "Anh đánh răng nhiều lần lắm rồi, hiện giờ anh rất sạch sẽ.
Với cả, anh và Lâm Dĩ Thuần thực sự không có gì cả, lần trước em nhìn thấy là lần đầu tiên, anh chỉ định chọc tức em.
Nếu không có chuyện hôm nay, anh căn bản còn không nhớ được Lâm Dĩ Thuần là ai."Lê Cảnh Trí thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô dữ dội: "Anh muốn gạt em thì nên tìm lý do nào đáng tin hơn đi.
Nói Lâm Dĩ Thuần là do đám bạn kia của anh đưa tới còn đáng tin hơn nhiều.""Anh không muốn lừa em, mặc dù biết có thể em không tin, nhưng anh vẫn muốn nói với em sự thật, anh từng hiểu lầm em.
Anh hy vọng em có thể tin tưởng anh một lần này thôi." Lăng Ý nói xúc động.Hắn buông tay ra, trán dựa vào cô, đôi mắt đen có hơi đáng thương.Nhìn như một con chó sợ bị người chủ vứt bỏ.Trái tim Lê Cảnh Trí bị ánh mắt của hắn làm mềm lòng, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn.Lăng Ý thấy tình hình đã có chuyển biến tốt, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Anh sẽ đuổi người phụ nữ đáng ghét này đi."Lời này của hắn lại bị cô hiểu thành ý khác: "Lâm Dĩ Thuần đã bị đuổi việc rồi, chẳng lẽ vừa nãy anh chỉ muốn giả vờ cho em nhìn?""Ý của anh là đuổi cô ta khỏi thành phố này, không gây chướng mắt cho chúng ta nữa.
Anh mất mặt cũng chẳng sao, nhưng em vẫn cần mặt mũi."Đám nhân viên bị tổng giám đốc ra lệnh đứng yên tại chỗ nghe xong lời này, đột nhiên giật mình.Người nói năng nhỏ nhẹ, ra sức lấy lòng người khác kia có phải tổng giám đốc cao ngạo của bọn họ không?Mọi người tấy thái độ cưng chiều của Lăng Ý dành cho Lê Cảnh Trí, suýt thì rớt cằm.Bọn họ nghi ngờ lỗ tai của mình, người bướng bỉnh như hắn lại ăn nói khép nép, dính lấy phu nhân, thừa nhận bản thân không cần mặt mũi.Hít ---Thì ra phu nhân ngang ngược như thế đều là do tổng giám đốc cưng chiều mà ra.Người thực sự không thể từ bỏ cuộc hôn nhân này không phải là phu nhân mà là tổng giám đốc của bọn họ.Ánh mắt mọi người nhìn Lê Cảnh Trí dần thay đổi, hâm mộ, đố kỵ, ...Tiếng hít hơi lạnh quá mức rõ ràng, vốn dĩ Lê Cảnh Trí đã bị người khác nghĩ là bụng dạ hẹp hòi, hiện giờ, càng được chứng thực."Anh nói vậy ý là bảo em nham hiểm hay em đang ghen?""Không, không, là anh nham hiểm, không muốn để cho những chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta." Từ sau khi tỉnh ra, Lăng Ý trở thành ông chồng co được giãn được, lúc nên nhận sai, tuyệt đối không giả ngu: "Là anh ghen tỵ, không muốn em lại gần người đàn ông khác."Lăng Ý mặt dày giải thích, chỉ lo Lê Cảnh Trí hiểu lầm, cực kỳ cẩn thận cách dùng từ: "Em đã đồng ý với anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, không tính toán chuyện lúc trước, em không thể đối xử với anh như thế được.""Đây đều là chuyện đã qua."Trái tim băng giá của Lê Cảnh Trí bị sự dịu dàng của hắn làm cho tan chảy, cô cắn môi, một lúc lâu mà cũng không trả lời lại..
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
167 chương
54 chương
306 chương