Mất đi lực nâng, cơ thể cô từ từ trượt xuống, Lê Cảnh Trí cảm thấy bản thân sắp bị hắn làm cho phát điên rồi. Ai bảo hắn buông tay như thế?Cô hết cách, chỉ có thể dùng sức ôm cổ hắn, để bản thân đu trên người hắn mới không bị ngã xuông đất. Cảm giác cọ qua cọ lại nơi hai người kết hợp ngày càng trở nên rõ ràng hơn, Lăng Ý không ôm cô nữa, cứ để cô đu trên người hắn đi qua đi lại. Mặt Lê Cảnh Trí đỏ ửng: "Lăng Ý, tên khốn nạn này, rốt cuộc anh muốn làm gì?""Đi lấy dây chuyền cho em. " Hắn biểu hiện rất vô tội. Khi thấy Lê Cảnh Trí đã hết sức lực, hắn nhanh chóng ôm được cô, kéo cơ thể cô lên trên, nơi tư mật của hai người lại thêm dính chặt vào nhau. Lần này cô thực sự không còn chút sức lực nào, yếu đuối ôm lấy hắn, tùy hắn đưa cô đi. Lăng Ý đi chậm rãi đến chỗ cần đến, hắn mở ngăn kéo, lấy ra một túi tài liệu, đưa cho cô gái nằm trong ngực. "Đây là cái gì? Không phải đi lấy dây chuyền à?" Lê Cảnh Trí ngày càng không thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì. "Không phải mở ra xem sẽ biết sao?""Sao lại đặt dây chuyền trong túi hồ sơ?""Ngoại trừ dây chuyền, còn có một lễ vật nhỏ. " Hắn nhẹ giọng nói. Lê Cảnh Trí kinh ngạc nhìn hắn, cô cho rằng người đàn ông này không hiểu lãng mạn, nhưng hắn lại chuẩn bị món quà nhỏ dành cho cô. Lê Cảnh Trí trách oan Lăng Ý rồi. Thực ra hắn đã đặt đồ vật và dây chuyền trong ngăn kéo từ lâu rồi, nhưng Lê Cảnh Trí chưa từng mở ra xem. Nếu như cô tò mò như người khác đã mở ra xem kinh hỉ mà hắn chuẩn bị cho cô từ lâu. Đáng tiếc, cô vẫn không phát hiện ra, đành phải dựa vào hắn tự đến công bố. Thực sự rất oan uổng cho Lăng Ý, nếu như hôm nay cô không hỏi, không biết đến bao giờ món quà này mới có thể lấy ra. Lê Cảnh Trí bị hắn dùng tư thế kết hợp ôm trở về trên giường, hắn ngồi trên giường, cô ngồi trên đùi hắn. Lúc này cô mới rảnh tay mở túi hồ sơ. Dây chuyền ở bên trong còn được đựng trong một chiếc túi mới, chắc đã được đánh bóng lại, trên chiếc bánh răng ở khóa dây chuyền còn xuất hiện mẫy chữ cái tiếng anh hơi mờ. Cô cầm sợi dây chuyền nhìn dưới đèn một lúc, đáng tiếc, chữ nhỏ quá, nhìn không rõ lắm, không biết hơn hai mươi năm trước dùng kỹ thuật gì mà có thể khắc được chữ nhỏ như vậy. Lê Cảnh Trí cất dây chuyền cẩn thận, nhìn Lăng Ý nở nụ cười: "Đây là kinh hỉ anh cho em sao?" Đánh bóng lại dây chuyền, sự lý giải của người đàn ông này về kinh hỉ đúng là rất mơ hồ. Mặt Lăng Ý đen lại, dùng sức đâm vào cơ thể cô, đến lúc cô mở miệng xin tha, mới nói: "Mở lại túi ra nhìn xem. "Lê Cảnh Trí thở hổn hển, tay run run rút tập tài liệu bên trong ra. Đây mới là lễ vật hắn muốn tặng cho cô. Lê Cảnh Trí sững sờ, là một công ty. Cô học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang, cô chưa từng có ý định từ bỏ, cô tính toán, chờ đến lúc ổn định sẽ bắt đầu phát triển sự nghiệp. Không ngờ Lăng Ý có tỉ mỉ chú ý đến những thứ này. Nhưng mà! "Có thể không nhận không?"Cô không muốn giữa cô và hắn có chênh lệch quá lớn, nhưng cũng không muốn vì tiền mà trói buộc lẫn nhau. Cuộc hôn nhân này mới vừa đi vào khởi sắc, cô không muốn phát sinh rạn nứt. "Không thể. " Lăng Ý cho rằng cô không hài lòng với món quà mà hắn tặng cho cô, lật người, đặt cô gái dưới thân, tiến hành trừng phạt người phụ nữ không biết tốt xấu này. .