Đang đi trên đường, bầu trời bỗng nhiên lất phất mấy bông tuyết. Lê Cảnh Trí ngẩng đầu nhìn lên, càng thêm sững sờ. Ở thành phố xa lạ, có người nói nó lạnh lùng, có người nói nó xa hoa, có người nói nó hỗn loạn, nhưng thời thượng và lãng mạn cùng tồn tại mới tạo nên bức chân dung hoàn mỹ của thành phố này. Vào thời điểm trời đang có tuyết rơi, không có gì lãng mạn bằng việc được nắm tay người mình yêu đi trên đường. Thật ra, Lê Cảnh Trí rất muốn đến nơi này, nhưng vẫn không có cơ hội, cô càng không ngờ, lần đầu tiên cô đến đây lại là đi cùng Lăng Ý. Lăng Ý cởi khăn quàng cổ ra của mình ra, cẩn thận cuốn cho cô. Khăn quàng màu đen mang theo hơi ấm của hắn, từng chút từng chút làm mềm bức tường thành trong lòng cô. "Khăn quàng của em đâu?" Hắn nhớ rõ, trước khi ra khỏi cửa cô có mang theo khăn quàng. Cô suy nghĩ: "Hình như quên trong cửa hàng". Hắn cười, không hề cảm thấy lạnh: "Tay không phải cầm gì mà đến cả khăn quàng cũng quên. "Lê Cảnh Trí dừng lại, nhìn hắn, nói: "Hình như điện thoại cũng ở đó. "Nếu như chỉ có khăn, thì có thể bỏ qua, nhưng điện thoại thì không được. May mà cũng chưa đi xa. Lăng Ý nói: "Em đứng ở đây chờ tôi, không được chạy loạn, tôi quay lại lấy điện thoại. ""Được rồi, bỏ đi. " Dù sao trong điện thoại cũng không có gì bí mật, cũng không đáng mấy đồng. "Không được, trong điện thoại có thông tin cá nhân. "Lăng Ý căn dặn cô không được đi loạn, chuẩn bị tự quay lại. Cô nhận lấy túi đồ trong tay hắn: "Tôi cầm cho, anh chạy đi chạy lại sẽ nhanh hơn. ""Tay lạnh, em nhét trong túi đi, không nặng, tôi mang được. " Nói xong, hắn quay người đi lấy điện thoại và khăn cho cô. Lê Cảnh Trí nhìn tay mình, lại nhìn bóng lưng của hắn trong gió tuyết, môi nở nụ cười nhẹ. Nếu như ngay từ đầu hắn không lừa cô thì tốt biết bao ! "Xoạt xoạt. ""Xoạt xoạt tách tách. "Cách đó không xa bỗng nhiên vang lên từng đợt âm thanh máy ảnh, từ sau khi bị phóng viên bao vây, Lê Cảnh Trí cực kì mẫn cảm với âm thanh này. Vội vàng xoay người sang chỗ khác, lần theo phương hướng, tìm được người chụp lén, giữ chặt người kia. Điều khiến cô ngạc nhiên đó là người chụp lén không phải là một kẻ hung ác, cũng không phải là phóng viên chụp lén mà là một chàng trai mới lớn. Người thanh niên không lớn lắm, nhìn dáng vẻ chắc tầm hai mươi tuổi. Nhìn vẻ ngoài rất đẹp trai, màu mắt nhạt, chắc là con lai. Cậu thanh niên phát âm tiếng trung không chuẩn lắm, nhưng khá lưu loát: "Chị gái nhẹ tay chút, nhẹ tay chút! Tôi không phải người xấu. Đừng làm hỏng máy ảnh của tôi. "Lê Cảnh Trí nhìn bộ dạng này cũng không tức giận nổi, nghiêm mặt chất vấn cậu ta: "Vì sao lại chụp lén tôi?"Cậu thanh niên nhìn cô, trong mắt sáng lấp lánh: "Bởi vì chị quá đẹp. "Cô nhíu lông mày, nhưng đây cũng không được là lý do cậu ta chụp lén cô. Chưa đợi Lê Cảnh Trí mở miệng, cậu thanh niên đã tháo chiếc máy ảnh trên cổ xuống, đi đến trước mặt cô, thân thiện nói: "Tôi tên là Chiêm Mặc, năm nay mới vừa lên năm nhất, chuyên ngành nhiếp ảnh, bởi vì tôi có bài tập được giao, không tìm thấy linh cảm, bỗng nhiên nhìn thấy chị, liền chụp mấy bức. Chị gái đừng nóng giận, nhìn ảnh tôi chụp xem, nhìn thật đẹp. "Cô dừng lại, hỏi: "Chiêm Mặc, cậu là người Trung Quốc à?"Cậu thanh niên nở nụ cười: "Ừm, mẹ tôi là người Trung Quốc, cha tôi là người Mỹ, tôi rất thích Trung Quốc, cũng rất thích tên tiếng trung. "Lê Cảnh Trí không nhịn được mỉm cười: "Cho nên cậu chạy đến nước Pháp học? Cho dù lôi kéo làm quen cũng vô dụng, ảnh vừa rồi cậu chụp lén chắc chắn phải xóa đi. ".