Tình yêu và hôn nhân: cô vợ nhỏ của lăng thiếu
Chương 134 : Hối Hận Từ Lâu Rồi
Một gối đầu bay tới, đập vào ngực hắn, Lê Cảnh Trí cười mỉa mai: "Đồ thần kinh." Ở cạnh cô? Đây đúng là chuyện nghe buồn cười nhất cả năm"Lăng Ý, anh muốn làm cái gì tôi đều phối hợp với anh, không cần phải giả vờ như vậy.
Nhìn thật buồn nôn.""Trước kia là tôi không đúng, tôi ...""Lại giả vờ có tình có nghĩa?" Cô chặn lại lời của hắn.
Có một số việc cô không muốn nói thẳng, đôi khi nói hay không nói cũng không khác nhau là bao: "Trước kia anh ở cạnh bên tôi không phải vì muốn trả thù sao? Hiện tại thế nào? Vẫn chưa đủ?" Cô đã từng tin tưởng hắn, cũng từng cảm nhận cảm giác đau đớn thấu tim khi biết mình bị lừa gạt, bây giờ còn bắt cô phải nhìn bộ dạng gải tạo như vậy, thật vô vị."Em nói cái gì?" Trong lòng hắn man mác buồn."Không cần phải giả vờ, tôi biết hết rồi." Cô nở nụ cười lạnh lẽo: "Nếu ly hôn trong hòa bình, anh cảm thấy không cam tâm, thì chỉ cần đẩy một tội danh bất kì lên đầu tôi là được, chẳng phải chuyện của tôi và anh Tây Long vừa khéo giúp được anh sao? Anh có thể lấy cái kia làm bằng chứng, nhất định sẽ rất náo nhiệt.""Câm miệng!" Hắn bước nhanh về phía trước, dùng tay che miệng cô lại, hung dữ cảnh cáo: "Không cho phép nói những lời như thế nữa!"Không cho? Hắn dựa vào cái gì mà không cho?Không muốn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, Lăng Ý đưa tay ôm cô vào ngực, má cô dán chặt vào lồng ngực của hắn, từng chữ vang vọng vào trong tai cô: "Lê Cảnh Trí, tôi hối hận rồi, hối hận từ lâu rồi."Trên đời này, người không có tư cách nói câu đó nhất chính là hắn.
Trò chơi này là hắn bày ra, hắn có tư cách gì nói hai chữ hối hận? Suy nghĩ của cô vẫn không hề bị ảnh hưởng: "Hối hận thì sao? Trên thế giớ này không có thuốc hối hận." Thật ra cô cũng hối hận rồi, hối hận bản thân nhẹ dạ tin vào sự ôn nhu của hắn."Đừng nói nữa!" Cằm Lăng Ý sượt qua đỉnh đầu cô, khuôn mặt anh tuấn lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ưu thương."Được, tôi không nói nữa, để anh nói.""Tôi không tin, anh đến bệnh viện này chỉ vì muốn ở cùng tôi, nói đi, anh muốn thế nào? Tôi sẽ phối hợp với anh, cho anh chơi chán thì thôi."Cô còn nhớ lúc cô cầu xin hắn không rút vốn khỏi Lê thị, hắn đã nói, chờ hắn chơi chán, tự nhiên sẽ kết thúc.
Chơi chán? Hai chữ này như một lưỡi kiếm đâm vào lòng hắn, những lời nói trước kia như một lời nguyền, quay trở lại trên chính bản thân hắn."Không cho phép nói như vậy, không cho phép nói như vậy!" Hắn thực sự muốn đối xử tốt với cô, thực sự muốn bù đắp cho cô.
Hắn như một người bị thương, trông vô cùng yếu ớt.Người bị thương chân chính là cô, hắn dựa vào cái gì mà tỏ ra yếu đuối như vậy? Lê Cảnh Trí hung hăng cắn vào bàn tay đang kề bên môi cô, hắn không nhúc nhích, mặc kệ bản thân, cho cô phát tiết.
Mãi đến khi tay hắn đầy máu mới nhả ra, trên môi cô vẫn dính máu của hắn, thêm một phần quyến rũ, cũng thêm một phần đau thương.Lăng Ý xem như không nhìn thấy bàn tay, nhẹ giọng hỏi cô: "Phát tiết đủ chưa? Nếu chưa đủ có thể tiếp tục." Hắn duỗi một bàn tay khác trước mặt cô, vẻ mặt bình thản.
Chỉ cần cô hả giận, đều không sao hết.Cô buồn bực đẩy tay hắn ra, nhìn bàn tay chảy máu, trong lòng đau xót, nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân, không tỏ ra yếu thế trước mặt hắn: "Anh không cần làm như vậy, tôi không phải trẻ con, sẽ không dễ dàng bị anh dắt mũi như thế.""Thật không?" Hắn cười tự giễu: "Vậy em nói xem, tôi phải làm thế nào mới tốt?""Tôi sẽ không tha thứ cho anh." Câu nói giống hệt với câu của Giang Tây Long.
Cô sẽ không tha thứ cho hắn..
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
167 chương
54 chương
306 chương