Thuốc vừa bắt đầu có tác dụng khiến cô không còn khí lực, nhưng sau đó dần bớt đi, ngoại trừ ánh mắt vẫn mơ hồ thì đã có một chút sức lực. Chỉ là thân thể trở nên kì lạ, từng đợt khô nóng, không giống nhiệt độ của cơ thể mà như có một ngọn đuốc đang cháy bên trong.Cô cố gắng bò ra khỏi giường nhưng vẫn rất yếu, vừa đặt chân xuống đất đã té ngã. Ở lại cái chỗ này, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, dù cho chỉ có một chút hy vọng cô cũng không được từ bỏ. Cả người nằm úp sấp trên sàn nhà, cho dù có phải bò ra cửa cô cũng sẽ làm. Nhưng mới bò được hai bước, cả người cô rất nóng, rất ngứa, như có cả một đàn kiến đang không ngừng cắn xé trên cơ thể cô.Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Giang Tây Long khiếp sợ nhìn người đang nằm trên mặt đất: "Cảnh Trí, Cảnh Trí em làm sao vậy?""Anh....!Tây Long?" Bây giờ cô không nhìn rõ mọi thứ, dụi dụi mắt, nhưng vẫn không thể thấy rõ ràng. Chỉ có thể cảm nhận được thân thể cô đang không ngừng nóng lên: "Anh Tây Long, là anh sao?""Là anh! Cảnh Trí em bị sao vậy?" Cả người cô mềm nhũn, không còn sức lực, sắc mặt thì ửng đỏ, cả người không bình thường một chút nào.Lê Cảnh Trí như nắm lấy áo phao cứu hộ, nắm chặt góc áo anh: "Sao anh...!Sao anh lại xuất hiện ở đây? Chúng ta, chúng ta đi mau.....!đi mau....Nếu những người kia quay lại, không thể đi được nữa đâu....""Có người gửi tin nhắn cho anh, là ảnh em và Noãn đang ở trong quán bar, sau đó là địa chỉ này, anh liền chạy đến." Giang Tây Long nhìn cô suy yếu như vậy, đến ngay cả đứng dậy cũng khó khăn, không nhịn được tới dìu cô.Anh vừa động vào, những lời cô muốn nói tất cả đều không thể nói ra: "A.............."Thân thể của Giang Tây Long như một liều thuốc giải, mỗi nơi anh động vào đều rất thoải mái. Thuốc phát huy tác dụng, thần trí của Lê Cảnh Trí trở nên mơ hồ, cô nghẹn ngào, nóng quá, ngứa quá, cô rơm rớm nước mắt, cả người co lại, vừa đáng thương vừa mờ ám.Cuối cùng Giang Tây Long cũng hiểu, nhất định là Lê Cảnh Trí bị người ta bỏ thuốc rồi: "Cảnh Trí, đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện."Anh ngồi xuống ôm lấy cô, bước nhanh ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước, cô càng ngày càng ngọ nguậy trong lòng anh. Mỗi chỗ bị chạm vào chỉ thoải mái được vài giây, sau đó càng nóng hơn.Lê Cảnh Trí bắt đầu lôi kéo quần áo của mình, lộ ra hai bên vai, mới nhìn giống như kiểu say rượu. Nhân viên khách sạn nhìn bọn họ, rồi cúi đầu, làm như cái gì cũng không thấy.Giang Tây Long cắn răng, đem Lê Cảnh Trí ôm trở lại, là anh quá xúc động, không thể cứ như vậy mang cô đến bệnh viện được. Hiện giờ cô là Lăng thiếu phu nhân, là vợ của Lăng Ý, nếu hình ảnh cô và anh đi ra khỏi khách sạn bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.Anh không hy vọng cô sẽ khó xử. Đặt cô lên giường, đi lấy một chiếc khăn, định lau cho cô, hy vọng cô được thoải mái một chút. Ai ngờ lúc quay đầu lại, lại thấy cô đã tự cởi quần áo của chính mình, trên người chỉ còn dư lại bộ đồ lót."Nóng quá, thật khó chịu,...." Đôi mắt không mở ra, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.Giang Tây Long cực kỳ đau lòng, cầm khăn ướt đến bên cạnh cô, hy vọng cô bớt khó chịu. Lê Cảnh Trí nắm lấy tay anh, đưa đến bên má mình, tay anh càng khiến cho cô thoải mái hơn so với khăn ướt..