Tình yêu tuyệt vọng
Chương 13 : điều tôi hối hận nhất chính là quen biết cô
“Anh yêu Kỷ Hùng Văn đến vậy sao?”
Mạt Sanh rưng rưng lệ. Cô đã yêu người đàn ông này lâu đến thế, vậy mà hắn để lại cho cô mãi chỉ là một cái bóng lưng.
Lần này Lệ Nguy Nhi đáp không hề do dự: “Tôi yêu cô ấy. Kết hôn với cô vốn không phải là điều tôi mong muốn. Sau khi ly hôn, tôi sẽ nhanh chóng kết hôn cùng cô ấy.”
Tờ đơn ly hôn nằm trong tay Mạt Sanh. Nhìn những con chữ bắt mắt trên tờ đơn, Mạt Sanh nắm chặt lấy một góc giấy.
Cuộc hôn nhân năm năm của họ đã tới hồi kết thúc, chỉ vì một người tên là Kỷ Hùng Văn. Cô có thể ly hôn với Lệ Nguy Nhi một cách quang minh chính đại, nhưng nếu giữa họ vẫn tồn tại một sự hiểu lầm lớn như vậy, kẻ chiến thắng cuối cùng lại là Kỷ Hùng Văn, cô chết cũng không thể nhắm mắt.
Mạt Sanh vứt tờ đơn ly hôn qua một bên: “Em đổi ý rồi.”
Lời nói đó đã chọc giận Lệ Nguy Nhi, hắn kéo Mạt Sanh từ trên giường dậy: “Tôi biết ngay là cô quỷ kế đa đoan. Đau bụng chỉ là giả, chẳng qua là cô không muốn ly hôn với tôi mà thôi. Còn nói với giọng hùng hồn khí thế như vậy. Ai đã cho cô lá gan to đến thế, dám đùa giỡn tôi hết lần này đến lần khác.”
“Đây là kết quả mà Kỷ Hùng Văn muốn có, không phải em. Cô ta muốn kết hôn cùng anh nhưng em không muốn thế. Nếu có thể lựa chọn, thì em thật sự mong sẽ đẩy cô ta xuống, để con tiện nhân đó tan xương nát thịt!”
Mạt Sanh bị đưa vào bẫy dẫn đến bị đối xử như vậy, trong lòng cô hận Kỷ Hùng Văn thấu xương.
Lệ Nguy Nhi trừng mắt nhìn Mạt Sanh. Khuôn mặt giận dữ chất chứa oán hận: “Mạt Sanh, cô nói lại một lần nữa xem?”
“Em nói Kỷ Hùng Văn là một con ả đê tiện trong ngoài trái ngược!”
Một tiếng “bốp” vang lên, Lệ Nguy Nhi tát Mạt Sanh một bạt tai làm cô ngã xuống giường.
Bên má Mạt Sanh nóng rát. Cô quỳ trên đất, hai tay vịn vào giường, đầu vùi trong chăn, nước mắt chảy không ngừng.
“Mạt Sanh, cả đời này điều khiến tôi hối hận nhất chính là quen biết cô!”
Lệ Nguy Nhi nói xong thì bỏ đi không thèm ngoái đầu lại.
Mạt Sanh nằm sấp trên giường, đau khổ khóc thút thít. Tâm trạng của cô thật thảm hại. Cô khóc điên cuồng, ôm lấy bụng và tuyệt vọng cùng cực.
Lệ Nguy Nhi, anh có biết rằng điều khiến em hối hận nhất trong cuộc đời này chính là yêu anh không!
Hai ngày này chỉ có mỗi mình Mạt Sanh trong bệnh viện. Mạt Sanh không còn người thân nào nữa. Ba cô đã mất từ năm năm trước. Ba và mẹ sau khi ly hôn thì không còn quan tâm tới cô. Giờ cô được coi như là một kẻ với hai bàn tay trắng, sống không có gì để lại, chết không có gì mang theo.
Dù cuộc sống có tẻ nhạt thì vẫn sẽ có chút gia vị thêm vào.
Đó chính là Hứa Trự.
Hứa Trự và Mạt Sanh là bạn cùng lớp từ hồi tiểu học. Sau khi Mạt Sanh kết hôn, hắn ta mới dần dần ít xuất hiện trong thế giới của cô hơn.
Bây giờ, Mạt Sanh và Lệ Nguy Nhi cãi nhau, hắn ta đương nhiên sẽ đến để chăm sóc Mạt Sanh. Có điều, Mạt Sanh rất lạnh nhạt với hắn ta, cứ như thể ngoài Lệ Nguy Nhi ra thì cô sẽ không yêu bất cứ ai khác vậy.
Hứa Trự thỉnh thoảng lại đến thăm Mạt Sanh. Mỗi lần tới, hắn ta đều thấy Mạt Sanh đứng trước cửa sổ. Cứ như thế cả tuần, Mạt Sanh mới chịu mở miệng nói chuyện với hắn ta. Thế nhưng, câu nói đầu tiên lại là khuyên Hứa Trự đừng đến thăm cô nữa.
Hứa Trự chau mày, nói một cách nghiêm túc: “Mạt Sanh, Lệ Nguy Nhi đã muốn ly hôn với cậu rồi, lẽ nào cậu vẫn còn nhớ tới hắn ta?”
Mạt Sanh lắc đầu. Dù cô có nhớ tới Lệ Nguy Nhi cũng vô ích. Hắn đã sớm trao trái tim cho Kỷ Hùng Văn rồi.
Mạt Sanh quay đầu lại, khuôn mặt trắng bệch như một tờ giấy. Hứa Trự nhìn cô mà phát hoảng. Rõ ràng cô đang mang thai, tại sao khuôn mặt cô lại tiều tụy đến vậy, cứ như thể chỉ cần hắn ta chạm khẽ là khuôn mặt ấy sẽ tan vỡ.
“Tôi chỉ không muốn làm liên lụy tới cậu. Hứa Trự, chúng ta quen biết nhau đã lâu, có lẽ cậu cũng hiểu rõ về tôi.”
“Tôi không hiểu cậu. Tôi chỉ biết là Lệ Nguy Nhi căn bản không xứng với cậu!”
Mạt Sanh suýt quên mất rằng chỉ có một mình cô biết chuyện mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Những người khác đều không rõ chuyện đó. Mạt Sanh lại ngoảnh đầu sang: “Sắp đến Trung thu rồi. Tôi muốn ăn bánh Trung thu nhân trứng. Cậu có thể đi mua giúp tôi không?”
Mạt Sanh nói như vậy lại khiến Hứa Trự cảm thấy có hi vọng. Hắn ta gật đầu, nhanh nhẹn ra ngoài mua bánh Trung thu cho Mạt Sanh.
Sau khi Hứa Trự đi khỏi, Mạt Sanh cũng lê thân thể mệt mỏi của mình ra khỏi phòng bệnh. Cơ thể cô đã hồi phục kha khá, cô muốn lặng lẳng rời đi, cũng không muốn để Hứa Trự phát hiện ra sự khác thường của cô.
Nhưng trước khi rời khỏi bệnh viện, cô muốn nhìn Lệ Nguy Nhi một lần. Có thể đúng như những gì Giản Tinh và Hứa Trự đã nói, cô chỉ luôn nghĩ về một người duy nhất là Lệ Nguy Nhi. Dù có bị hắn làm tổn thương bao nhiêu lần, thì cô vẫn cứ muốn tiến gần về phía hắn không chút do dự.
Mạt Sanh ơi là Mạt Sanh, mày thành ra như thế này đều do mày tự tìm tới cả.
Hôm nay, Kỷ Hùng Văn xuất viện. Cơ thể cô ta chẳng có bệnh tật gì mà cũng kéo dài tới hơn một tháng mới xuất viện. Mạt Sanh đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn người ở bên trong qua song cửa sổ.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
29 chương
58 chương
916 chương
9 chương
22 chương
99 chương