Tình Yêu Trồng Răng

Chương 58 : Tiệc đêm 1

Tối thứ hai, Trần Lãng phải làm tăng ca theo thường lệ. Về đến nhà, trong phòng khách không bật đèn tối om, chỉ có màn hình TV sáng chập chờn, lờ mờ có thể nhìn thấy Trần Tụng đang vùi mình vào một góc trên ghế sofa. Trần Lãng nhấn công tắc bật đèn phòng khách liếc mắt nhìn Trần Tụng đang ngồi xếp bằng trên ghế, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Sao chỉ có mình em? Bố mẹ đâu? Không ở nhà sao?” Trần Tụng ờ một tiếng, ôm hũ kem Bát Hỷ, mắt chăm chú dõi theo bộ phim đang chiếu trên TV, trả lời: “Vừa gọi điện về, nói tối nay sẽ về muộn, bảo hai chị em tự lo liệu!” Trần Lãng chau mày, càng lúc hai hàng mày của cô càng gần nhau hơn. Hai hôm nay, Trần Lập Hải và Vu Nhã Cầm đều đi sớm về muộn, gần như cô còn không gặp được mặt bố mẹ mình, sự việc thế này chưa bao giờ xảy ra, cảm giác bất an không biết từ đâu len lỏi trong lòng Trần Lãng. Trần Lãng ngồi cạnh Trần Tụng mới nhận ra bộ phim mà Trần Tụng đang xem là bộ phim thần tượng trong nước về tuổi thanh xuân có tên “Phấn đấu”, nhân vật trên màn hình và Dương Hiểu Vân lúc này đối mặt nhau và cùng bĩu môi, lời thoại hài hước khiến Trần Lãng cũng không nhịn nổi mà bật cười. Nhưng điều khiến Trần Lãng bất ngờ là Trần Tụng chỉ dẩu môi, mắt dán chặt vào màn hình, không chút phản ứng. “Sao thế, Tụng Tụng? Tối nay không có hoạt động gì à?” Câu đáp gọn lỏn của Trần Tụng càng khiến cô ngạc nhiên hơn, chỉ có một chữ ờ Trần Lãng càng khó hiểu: “Thế… Em không có hẹn với ‘Kim tử đa’ chơi game trên máy tính à? Ngồi ở nhà an phận thế này thật không giống Trần Tụng!” Bấy giờ Trần Tụng mới bắt đầu nói chuyện: “’Kim tử đa’ có bạn trung học lặn lội từ Thành Đô xa xôi tới thăm, nên không rảnh quan tâm em.” Trần Lãng chợt vỡ lẽ, nhìn nét mặt ấm ức của Trần Tụng, cô dài giọng: “Chị - biết – rồi…, bạn là con gái phải không?” Trần Tụng chỉ đáp bằng từ một âm tiết: “Ờ.” Trần Lãng cố tình nói: “Tuy vậy, Thành Đô là một nơi non xanh nước biếc, nuôi dưỡng con người rất tốt, nhiều mỹ nữ xuất thân từ đó lắm.” Trần Tụng rầu rĩ bảo: “Đúng là mỹ nữ thật. Không chỉ có bề ngoài xinh đẹp mà vóc dáng cũng đẹp.” Trần Lãng giật mình: “Không phải chứ! Em gặp rồi thật sao?” “Vương Hâm gọi em tới ăn cơm với họ, em phải đi thôi.” Trần Lãng chẳng biết nên khóc hay cười, nhìn Trần Tụng: “Sau đó thì sao? Bị đả kích nên bỏ về trước hả?” Trần Tụng ặc một tiếng: “Em không hẹp hòi vậy đâu nhé! Nhưng dù sao chăng nữa, anh ta cũng không nên nói em như thế!” Trần Lãng rất tò mò: “Vương Hâm nói gì?” Trần Tụng chớp mắt nửa ngày mới nói: “Thực ra em không có đề tài nào thích hợp để nói chuyện với anh ta và cô bạn kia, cố gắng nói chuyện nửa ngày cuối cùng mới tìm được một chủ đề chung, chúng em liền bàn luận về bộ phim ‘Phấn đấu’ này, nói dạo gần đây ai cũng thích theo dõi bộ phim này.” Trần Lãng à một tiếng: “Sau đó thì sao?” “Sau đó chúng em bàn luận về trang phục, cảm thấy mấy nhân vật nữ diễn viên chính trong phim: Hạ Lâm, Dương Hiểu Vân, Mễ Lai gì đó, đều ăn vận rất thời trang, rất mốt. Em chỉ nói thêm một câu thôi mà!” Trần Lãng nghiêng đầu nhìn Trần Tụng: “Em lại nói câu ‘kinh điển’ gì?” Trần Tụng hừ một tiếng: “Đâu có. Em chỉ nói: đúng là hiếm có bởi trong phim mấy cô gái đó đều mặc áo ngực có dây, người nào người nấy mát mẻ không gì sánh bằng nhưng nó mang lại hiệu quả thị giác, tạo cảm giác tuổi thanh xuân sôi nổi, đầy sức sống, mà lại không khiến người ta có suy nghĩ bậy bạ!” Trần Lãng nhìn chăm chú nhân vật Hạ Lâm trên màn hình, quả thực không lúc nào không hiện rõ hai chiếc xương quai xanh mảnh khảnh, gật đầu: “Tụng Tụng, quả nhiên em nói rất đúng, sau đó thì sao?” Trần Tụng nghiến răng nghiến lợi bảo: “Sau đó Vương Hâm nhìn em, nói một câu: Dĩ nhiên phải mặc như vậy, các cô ấy có khác gì em đâu, đều ngực phẳng như nhau.” Trần Lãng sửng sốt, rất vô duyên khi cười ha ha không ngừng, trước mắt lập tức hiện lên hình ảnh mỹ nữ ngực khủng mặc áo ngực có dây đeo, bỗng cảm thấy lòng như có sóng vỗ mãnh liệt, cảm giác nhục dục trào dâng, cô vừa cười vừa nói: “Chị đồng tình với em. Tuy đạo lý ‘Kim tử đa’ nói không sai nhưng cũng không nên dìm hàng em như vậy!” Trần Tụng vẫn thở hồng hộc: “Chị lúc đó không có mặt, bằng không chị sẽ nổi điên mất!” Nếu nói những lời này hoàn toàn đánh trúng nỗi đau của cô thì câu nói mềm mỏng, êm ái của cô gái tên Đào Tử kia: “Vương Hâm, sao anh chẳng khác gì trước kia, luôn tìm cách chọc ghẹo con gái nhà người ta!” càng khiến Trần Tụng khó chịu đến không thở nổi. Trần Tụng trộm nhìn ngực cô gái đó, thực sự có sức thuyết phục hơn của cô rất nhiều, vì thế cô càng bực bội hơn. Thấy hai người vừa ăn cơm vừa không ngừng nhắc đến chuyện cũ, càng nghe cô càng thấy mồm miệng nhạt thếch, chưa cơm nước xong đã cáo từ về nhà. Về tới nhà cô còn oán giận mà nghĩ rằng: ‘Kim Tử đa’ anh chờ đấy, để xem sau này tôi còn quan tâm anh nữa không?!!! Trần Lãng nghe xong câu chuyện kể của Trần Tụng, liền hạ kết luận: “Hai đứa chúng mày lại giận nhau giống người ta hả? Phải rồi, sinh nhật Bao Huân tối mai mày có đi không?” Trần Tụng nghiến răng: “Đi chứ, sao không đi? Vốn em định ngày mai tới đón Vương Hâm. Giờ thì, ặc, trừ khi em bị điên nếu không có dùng kiệu lớn tám người khiêng đến đón em cũng không đi.” Nhưng những lời này không duy trì được lâu. Chưa tới 24 giờ sau, Trần Tụng đã xuất hiện dưới lầu nhà Vương Hâm, có điều, không thể coi đó là không giữ lời bởi cô đang ngồi ở vị trí lái phụ trên chiếc Land Rover của Bao Huân, cô đùn đẩy: “Anh đi tìm anh ta đi, em không đi đâu!” Vì Bao Huân chịu trách nhiệm đến nhà Vương Hâm đón người tàn tật đi chơi, tiện đường trên công ty quảng cáo của Trần Tụng nên cũng cho cô quá giang nhờ. Bao Huân không để ý đến tâm trạng của Trần Tụng mà tự mình lên lầu. Trần Tụng ngồi một mình trong xe buồn chán đưa mắt nhìn phong cảnh xung quanh khu nhà, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai. Không hiểu sao tâm trạng hưng phấn hồi hộp ban đầu khi được mời tới sinh nhật Bao Huân đã tan biến gần hết. Cuối tuần trước, chính Vương Hâm là người gọi điện cho cô rủ đi tham gia sinh nhật của Bao Huân, Trần Tụng chỉ hú lên một tiếng “Chao ôi!” đầy phấn khích trong điện thoại thế mà hai ngày sau Vương Hâm không thèm để ý đến cô nữa. Hôm qua thì thay đổi thái độ, chưa kể tới việc thân thiết với cô nàng xinh đẹp kia, anh ta lại còn dùng cô gái đó để châm chọc mình. Càng nghĩ Trần Tụng càng thấy khó chịu. Lúc đó Bao Huân đã trở lại ngồi lên xe, lên xe cùng anh là Vương Hâm và cô gái người Thành Đô tên Đào Tử đang cất gọn xe lăn của Vương Hâm đi. Trần Tụng tự nhủ phải kiềm chế, nghĩ bụng: Vương Hâm, anh giỏi lắm, mới chưa bao lâu mà đã gắn bó như hình với bóng thế này rồi! Vì suy nghĩ này nên cô lạnh nhạt nói chuyện với Vương Hâm, trưng ra một nụ cười giả tạo với cô gái xinh đẹp rồi quay mặt nhìn thẳng về phía trước. Bao Huân khởi động máy rồi lái xe rời đi. Trong cabin xe tương đối yên tĩnh chỉ vang lên tiếng thì thào nói chuyện của Vương Hâm và cô gái ngồi cạnh. Bao Huân nhìn Vương Hâm với đôi mắt sáng ngời qua gương chiếu hậu rồi lại nhìn sang Trần Tụng đang mím chặt môi ngồi cạnh mình, nghĩ bụng: Hai đứa này đang chơi trò gì thế nhỉ? Nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cuối cùng Trần Tụng cũng lên tiếng chỉ vì không muốn nghe thêm những lời xì xào như tiếng muỗi vo ve ở hàng ghế sau, hỏi một câu rất ngớ ngẩn: “Chúng ta đi ăn luôn à? Chị em đâu?” Có thể nói đây là nỗi đau của Bao Huân. Trưa nay Du Thiên Dã đã thông báo với anh rằng mình và Trần Lãng làm xong công việc sẽ cùng tới. Nghĩ vậy Bao Huân liền hừ mũi: “Chị cô sẽ tự đến, không phải lo!” Trần Tụng lại tỏ ra nghi ngờ: “Không phải chứ! Thật ra chị em là một kẻ mù đường đấy!” Bao Huân không hiểu: “Mù đường là sao?” Trần Tụng trả lời: “Mù là mù, nghĩa là chị ấy cơ bản không nhớ đường, rất dễ bị lạc, còn không biết cách quay trở lại nữa.” Bao Huân cảm thấy khóe môi mình đang cong thành một nụ cười, song lại nghĩ đến một nút thắt vẫn chưa được tháo gỡ trong lòng, cố tình chuyển trọng tâm câu chuyện: “Không thể nào! Lần trước chẳng phải Trần Lãng tới một nhà hàng tư nhân, nhà hàng nằm trong một ngõ nhỏ mà tôi thấy cô ấy có sao đâu.” Trần Tụng phủ nhận: “Không giống nhau. Lần đó là cậu em mời, cậu em lái xe đưa cả nhà em đi.” Bao Huân bỗng cảm thấy căng thẳng, nổi da gà khắp người, loáng thoáng nhận thấy chân tướng như đang được phô bày trước mặt, đành cố gắng bình ổn tâm trạng, quay vô lăng một cách thành thạo, cố giữ giọng bình thường và nói: “Ồ, thật sao?” Trần Tụng gật đầu: “Đúng thế. Đáng lẽ anh phải gặp cậu em rồi mới phải chứ? Lần ở nhà hàng tư nhân hôm đó, cậu và chị em còn đi cạnh nhau, một lần khác nữa chính là lúc anh chở em tới ‘Trương sinh ký’ ăn cơm, cũng gặp cậu một lần.” Trong khoảnh khắc đó Bao Huân không biết nên khóc hay cười, mối quan hệ thân thiết như vậy hóa ra chỉ là ruột thịt mà thôi. Anh vẫn chưa thoát khỏi nỗi bàng hoàng, mơ hồ cảm thấy có gì không đúng nhưng lại không thể nói thành lời, chỉ biết cố gắng khống chế bản thân. Gần như từ trong kẽ răng nói ra một câu, trọng âm đặt hoàn toàn lên chữ ‘cậu’: “Đúng vậy, cậu của các cô, tôi thực sự đã từng gặp hai lần.” Trần Tụng không chút suy nghĩ mà thật thà gật đầu. Tuy nằm ở khu vực phố xá sầm uất nhưng vị trí tọa lạc của Lâm Hồ Hiên lại vô cùng kín đáo. Nó nằm trong lòng một công viên của khu nhà yên bình lân cận đường vành đai hai ồn ào của thành phố. Không gióng trống khua chiêng như những nhà hàng khác nó đơn giản đến nỗi gần như không một tiếng động. Tuy không từ chối những thực khách vì nghe danh mà ghé tới nhưng cũng không quảng cáo hay tuyên truyền ra ngoài, bởi giá cả phục vụ ở đây có thể coi là giá trên trời, vì vậy từ xưa đến nay đều luôn duy trì trạng thái tĩnh lặng, an nhàn. Ước muốn ban đầu của Bao phu nhân và những đối tác cùng mở nhà hàng này không phải lợi nhuận, chỉ cần thu nhập đủ bù đắp chi phí là được. Có hai lý do, thứ nhất là vì rất thích phong cảnh nơi đây, thứ hai là họ thường xuyên tổ chức tiệc xã giao làm ăn buôn bán, có một nơi rộng rãi thoải mái, mặc sức vui đùa, mời bạn bè tới ăn cơm thì càng tự tại, thỏa mãn hơn. Bao Huân phụ trách đi đón Vương Hâm và Trần Tụng nên dĩ nhiên Trần Lãng sẽ đi cùng Du Thiên Dã bước qua cánh cửa để tiến vào phía trong công viên. Khoảnh khắc bước qua đó, Trần Lãng cảm thấy như bước vào một thế giới khác, hoàn toàn không có tiếng động cơ ồn ào ngoài đường phố. Công viên này quả là viên ngọc được giấu kín, vô cùng tinh tế, mặt cỏ màu xanh lục xanh mát, bên đường là cành liễu rủ lả lướt, khiến cả không khí cũng tươi mát muôn phần. Một con đường quanh co hẹp nhỏ dẫn hai người đi sâu vào bên trong. Nếu nói “khúc kính thông u”[1] chưa tính là đặc biệt thì khi Trần Lãng bước vào đứng trước Lâm Hồ Hiên tường đỏ ngói xanh trong công viên cô chỉ còn biết tấm tắc khen ngợi. [1] Khúc kính thông u là một câu trong bài thơ Đường có tên là “Đề phá sơn tự hậu thiện viện” nghĩa là “lối quanh núi đồi lặng lẽ”. Lâm Hồ Hiên không được xây dựng theo hình thức Tứ hợp viện mà là một tòa được bao quanh bởi đầm sen, trên đường đi bắt gặp những trụ nhà được điêu khắc tinh xảo thanh nhã mang phong cách cổ kính, trong phòng có treo các bức thư pháp được đề từ bởi những học giả tiếng tăm, trên trần nhà có treo đèn lồng. Tuy đã qua mùa hè – mùa nở rộ của nhiều loài hoa nhưng vịt mẹ vẫn dẫn theo một đàn vịt con dạo quanh quanh các đóa sen, vang vọng tiếng ve kêu, tiếng ếch ộp. Trần Lãng dựa vào hành lang gỗ bên hồ, gió táp nhẹ vào mặt cô, bỗng có cảm giác bàng hoàng không biết từ đầu len lỏi tới. Trần Lãng không kiềm chế được tiếng thở dài: “Sao có thể có một nơi thế này? Chẳng khác nào chốn bồng lai trong nhân gian, không thể tin nổi.” Du Thiên Dã đứng cạnh Trần Lãng, khẽ cười nói: “Đến khi cô thưởng thức món ăn ở đây, sẽ càng không thể tin nổi hơn!” Lúc này, Bao phu nhân bước lên đón khách. Nghe thấy câu cuối cùng của Du Thiên Dã, bà cười nói: “Thiên Dã, cháu là khách quen mà còn khách sáo như vậy. Các cháu tới đây là bác đã vui lắm rồi!” Nói xong bà đưa mắt nhìn Trần Lãng: “Bác sĩ Trần, rất vui khi được gặp cháu. Bác vẫn nhắc nhở Bao Huân phải cảm ơn cháu thật nhiệt tình đấy!” Không chờ Trần Lãng tỏ ra e thẹn, Bao phu nhân đã quay sang nói với Du Thiên Dã: “Phải rồi, Thiên Dã à, Diệp Thần tới đầu tiên đấy, con bé đang ngồi trên thuyền hoa[2]!” [2] Thuyền trang trí lộng lẫy để cho du khách.