Tình Yêu Trồng Răng
Chương 46 : Chuyện xưa 2
Khi Trần Lãng về tới nhà thì đã gần chín giờ. Vào tới cửa, cô vừa chào “Bố mẹ!” thì Vu Nhã Cầm đã hỏi: “Hai chị em con sáng nay cùng ra khỏi nhà, sao lại không về cùng nhau?”
Trần Tụng đang ngồi giữa sofa, chân gác lên bàn, miệng thì gặm táo, cười khì khì với Trần Lãng: “Chị à, sau đó chị ăn cơm chưa vậy?”
Trần Lãng vừa thay dép vừa gật đầu: “Ăn một chút ở nhà ăn công ty rồi.” Nhưng thực tế là sau khi Du Thiên Dã phẫu thuật xong, mới chợt nhớ ra là mọi người đều chưa ăn cơm tối nên bảo y tá trung tâm trồng răng ra ngoài mua đồ ăn, một đám người ồn ào chiến đấu tranh giành đồ ăn với nhau.
Trần Lãng cũng hỏi Trần Tụng: “Còn em thì sao? Về lúc nào?”
Giọng Trần Tụng truyền tới từ chiếc sofa: “Về lâu rồi. Hai người bọn chị vừa đi thì bàn cơm bỗng nguội ngắt, chẳng thể nào náo nhiệt được. Đúng rồi, nha khoa Hạo Khang các chị có cần quảng cáo không?”
Trần Lãng chẳng hiểu gì, bèn lắc đầu: “Chị vừa tới nên không rõ lắm. Nhưng chị biết, nha khoa Bác Văn của cậu thỉnh thoảng cũng quảng cáo trên tạp chí đấy.”
Vu Nhã Cầm và Trần Lập Hải không xen vào câu chuyện của hai cô con gái nhưng nghe thấy câu vừa nãy thì không khỏi ghé mắt nhìn nhau, hai người chạy vội vào nhà bếp thì thầm, Trần lập Hải nói: “Sao Lãng Lãng vẫn gọi Vu Bác Văn là cậu?”
Vu Nhã Cầm nói: “Tôi nào biết cô cả nghĩ gì? Nó như một cái hũ đậy kín nút vậy. Hoàn toàn không giống Trần Tụng có gì là huỵch toẹt nói hết ra ngay!”
Bỗng nhiên Trần Lập Hải lại nói: “Vừa nãy lúc vào nhà nó gọi tôi là bố?”
Vu Nhã Cầm sững người, cũng cố nhớ lại: “Hình như là vậy. Đúng rồi, đúng rồi, lúc vào nhà nó chào ‘bố mẹ!’, gọi hai chúng ta là bố mẹ.”
Trần Lãng nào biết Trần Lập Hải và Vu Nhã Cầm đang lo lắng, phỏng đoán sau lưng mình, cô chạy đến ngồi cạnh Trần Tụng: “Hỏi cái này làm gì? Ai muốn làm quảng cáo?”
Trần Tụng cắn táo rắc rắc, miệng ú ớ nói: “Chị quên rồi sao? Công ty mới của em làm về quảng cáo mà. Cơ mà, cái gã sếp mới đó của em đúng là đồ mặt dày, trước khi ăn cơm thì dỏng tai nghe lỏm công việc của mọi người, vừa nghe thấy ‘văn võ toàn tài’ là tổng giám bộ phận thị trường của nha khoa Hạo Khang thì một mực lôi kéo người ta, muốn bàn chuyện hợp tác với Hạo Khang.”
Trần Lãng chẳng hứng thú, chỉ à một tiếng, thuận miệng hỏi: “Vậy các em định hợp tác với Hạo Khang như thế nào?”
Trần Tụng trả lời: “Hình như nói là có thể giúp Hạo Khang mở rộng nghiệp vụ, liên hệ truyền thông, giành trang báo cho Hạo Khang quảng cáo, gì gì đó…”
Trần Lãng gật đầu: “Nghe cũng được.”
Trần Tụng lại lắc đầu: “Nhưng nghe ‘văn võ toàn tài’ nói, họ đã có đối tác truyền thông hợp tác từ xưa rồi, nếu có cơ hội thì mới hợp tác với công ty em.”
Vừa nói xong, Trần Tụng liền ghé sát vào tai cô, thì thào nói: “Tối nay chị có thu hoạch gì không? Em thấy gã ‘Sắc lặc ca’ đó không tồi, chị có ý định gì không?”
Trần Lãng bị câu hỏi bất ngờ này của Trần Tụng làm ngỡ ngàng, chỉ cười gương hi hi hai tiếng: “Chị có thể có ý định gì đây? Anh ấy là đồng nghiệp kiêm cấp trên của chị, thỏ không ăn cỏ gần hang, hiểu chưa?”
Trần Tụng ặc một tiếng: “Chị ấy à, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không cần, đến cả cỏ gần hang cũng không ăn thì sớm muộn gì cũng chết đói. Em nói cho mà biết, hôm nay một người bạn cũ đã hơn một năm không gặp của mẹ gọi điện tới, hai người hàn huyên lâu ơi là lâu, chị biết họ nói chuyện gì không?”
Trần Lãng đành hỏi: “Nói gì?”
Trần Tụng ghé sát vào tai Trần Lãng, dài giọng nói: “Đối phương có một người con trai, bà ấy nói con trai đã lớn rồi, muốn để chị và anh ta đi xem mặt đấy!”
Trần Lãng bị hai chữ “xem mặt” này làm cho không thốt lên lời, thật lâu sau mới nói: “Chị vẫn chưa quá già mà?”
Trần Tụng liếc chị gái: “Cho nên chị phải tranh thủ đi. Chị đừng nghĩ đến vấn đề cỏ xa hay cỏ gần nữa, chỉ cần ngon miệng thì tiên hạ thủ vi cường[1], sau này bị người khác cướp mất thì hối hận cũng không kịp đâu!”
[1] Nghĩa là ra tay trước sẽ được lợi thế
Trần Lãng thấy Trần Tụng càng nói càng kỳ quặc, liền quẳng lại một câu: “Đừng nói lung tung, mày coi chị là thỏ thật à?” rồi đứng dậy vào phòng.
Trần Tụng không gặm táo nữa mà hét lên với bóng lưng Trần Lãng: “Chẳng phải chị nói mình là thỏ trước hay sao? Cớ sao mắng em?”
Trần Lãng đang định cãi lại thì điện thoại trong túi xách đổ chuông. Trần Lãng liếc nhìn ba chữ “Vu Bác Văn” nhấp nháy trên màn hình, đành phải nhấn nút trả lời và cất tiếng dạ.
ở đầu dây bên này, Vu Bác Văn bị câu “dạ” này làm kinh ngạc chốc lát, ông cười nói: “Câu trả lời này của con đơn giản quá đấy!”
Trần Lãng tự biết mình đuối lý, chỉ ậm ừ nói: “Con phải tắm rồi đi ngủ, có việc gì không ạ?”
Lúc này Vu Bác Văn mới vào chủ đề chính: “Có việc. Mai con không phải đi làm chứ? Bố dẫn con đi gặp một người.”
Trần Lãng ồ một tiếng: “Con đã có hẹn với Trương Hoa - chủ nhiệm khoa răng miệng ở bệnh viện cũ rồi, sáng mai đến nhà chị ấy. Vả lại, con còn rất nhiều việc, cấp trên giao cho con một đống việc, phải tranh thủ thời gian làm cho xong.”
Vu Bác Văn ngẫm nghĩ một lát: “Không tốn nhiều thời gian của con đâu. Chỉ đến cùng ăn bữa cơm tối thôi mà?”
Trần Lãng buồn bực cúp máy. Sự áp bách của Vu Bác Văn quá lớn, ngần ấy năm qua, mỗi lần chiến đấu với Vu Bác Văn – cũng chính là bố đẻ mình, chưa lần nào cô chiếm thế thượng phong, cuối cùng lúc nào cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Ở điểm này, Du Thiên Dã – người mới “thăng chức” làm cấp trên trực tiếp của mình và Vu Bác Văn chẳng khác nhau tẹo nào. Tối nay, cô chỉ nói với anh mấy câu ít ỏi trong phòng làm việc của anh vậy mà cô đã gật đầu như gà mổ thóc, ngoan ngoãn nhận lấy phần công việc mà Du Thiên Dã giao cho, định để cuối tuần làm thêm.
Lúc mà Trần Lãng đang tiến hành so sánh giữa Du Thiên Dã và Vu Bác Văn xem ai bá đạo hơn thì Du Thiên Dã vẫn còn ở Hạo Khang, cùng Đặng Vĩ nói chuyện xong trên điện thoại thì vừa chờ Bao Huân vừa sửa sang lại văn bản. Hôm nay, thực ra lúc ở “Trần ký” anh có nhận hai cuộc điện thoại, trừ một cuộc do phòng khám gọi tới thì cuộc còn lại là cuộc điện thoại đường dài của Bao Hoài Đức, ông chỉ nói đúng một câu: “Giờ cháu và Bao Huân đang ở đâu? Sáng nay, tài liệu trình báo lần thứ hai đã được nha khoa Hạo Kiện chuẩn bị xong tất thảy, chỉ chờ ngày thứ hai trình lên thôi!”
Du Thiên Dã cũng giật mình. Tốc độ của Lâm Hiểu Tuyền quả nhanh quá, mạnh mẽ và chóng vánh hơn anh tưởng tượng nhiều. Hôm qua, lúc trình báo cáo mới nhận được chỉ thị của cấp trên, yêu cầu làm cụ thể các phương diện điều trị để tiến hành trình báo lần thứ hai, quy định đặt ra là trong vòng mười ngày, không ngờ họ đã chuẩn bị xong ngay tức thì như thế. Du Thiên Dã chẳng thể nói thật, anh không dám nói mình và Bao Huân cả ngày nay đi đánh cầu lông nên chỉ đành đáp gọn lỏn: “Bọn cháu đang đi ăn cùng nhau.” Suy nghĩ một chút mới bổ sung: “Bác cứ yên tâm ạ, cháu lập tức thông báo cho Bao Huân, chúng cháu sẽ tranh thủ thời gian để chỉnh sửa tài liệu.”
Bao Hoài Đức trầm ngâm một lúc: “Thôi, lần này phần trình lên rất chuyên ngành, nó cũng chẳng hiểu gì, cháu cứ toàn quyền phụ trách đi. Nhưng cháu hãy mắng nó một trận nên thân hộ bác, cả ngày nay nó làm trò gì vậy? Trưởng phòng Hoàng người ta gọi cho mấy lần mà vẫn không tìm được nó, hay thật đấy, vì thế người ta mới phải gọi cho bác!”
Du Thiên Dã cẩn thận cúp máy, vốn dĩ anh định gọi Bao Huân ra ngoài bàn bạc trước nhưng không ngờ lại nhận được cú điện thoại cầu cứu của phòng khám, anh không tiện nói nhiều trước một bàn ăn đầy người nên mới trực tiếp gọi Trần Lãng đi cùng. Anh biết, hai ngày này mình phải chuẩn bị tài liệu, công việc chuẩn bị và thuyết trình tài liệu trình lên trong cuộc bình chọn “Mười phòng khám nha khoa tốt nhất”, ngày thứ hai, phần nội dung tọa đàm liên quan đến trồng răng mới chỉ làm xong phần văn bản nên anh đành phải giao tài liệu cho Trần Lãng, bảo cô cố gắng làm giúp anh phần PowerPoint.
Trần Lãng ôm một đống nhiệm vụ về nhà, lúc đó Bao Huân mới chạy tới nha khoa Hạo Khang, ngó nghiêng nhìn người đang vùi đầu trước màn hình máy tính, anh bực bội nói: “Em vừa bị ông già mắng cho một trận!”
Tầm mắt của Du Thiên Dã chuyển từ màn hình lên mặt anh: “Ừm, tôi cũng bị mắng!”
Bao Huân giận dữ: “Cả ngày nay đi đánh cầu nào chú ý đến điện thoại hết pin? Lúc ăn cơm mới phát hiện liền lập tức thay pin ngay. Anh nói đi, lão Đại, cần em làm việc gì?”
Du Thiên Dã chau mày, suy nghĩ một lúc mới nói: “Chỗ tôi thật sự cậu không làm gì được, nhưng xem ra, khi lão gia không ở đây cậu nên tới chỗ trưởng phòng Hoàng tiến hành ‘thương thảo, thương lượng’ nhiều hơn!”
Bao Huân ừm một tiếng: “Em đã gọi điện cho bên trưởng phòng Hoàng rồi. Trưởng phòng Hoàng nói: hôm nay, vô tình anh ta cũng mới biết rằng bên nha khoa Hạo Kiện đã chuẩn bị xong tài liệu, nếu không phải hôm nay là cuối tuần thì chắc đã nộp luôn rồi!” Dừng một chốc mới nói tiếp: “Trưởng phòng Hoàng còn nói chúng ta nhất định phải cẩn thận, thái độ của Hạo Kiện và Bác Văn đều vô cùng tích cực và mau lẹ, nhắc nhở chúng ta hãy chú ý đến họ, đừng khinh thường, mất bò mới lo làm chuồng!”
Du Thiên Dã lại chuyển tầm mắt từ Bao Huân đến màn hình máy tính: “Biết rồi. À, cậu đưa Vương Hâm về nhà chưa?”
Bao Huân gật đầu, bỗng lấm lét nhìn xung quanh, hỏi kiểu không đầu không cuối: “Sao rồi, mọi người đi hết rồi à? Chỉ còn mình anh?”
Du Thiên Dã hơi khó hiểu: “Ừ, cậu nghĩ là còn ai? Chỗ lão Đặng tôi đã gọi điện thông báo, tối nay thì thôi nhưng mai anh ta sẽ tới đây, giúp tôi cùng chuẩn bị tài liệu!”
Bao Huân huýt sáo, giả bộ vô tình nhắc tới: “Ai hỏi anh ta, ý em là: chẳng phải anh có dẫn Trần Lãng đi theo mình sao?”
Du Thiên Dã chợt vỡ lẽ: “Ồ, cậu nói Trần Lãng ấy hả? Tôi bảo cô ấy về nhà rồi!” Còn chưa nói xong thì chuông điện thoại của Du Thiên Dã đã reo vang, anh nghe điện: “Diệp Thần hả? Sao rồi, ăn xong cơm chưa?”
Diệp Thần đứng dưới sân tòa nhà của nha khoa Hạo Khang, nhìn ánh đèn trong căn phòng của Du Thiên Dã vẫn sáng tỏ, liền dựa vào chiếc polo đỏ của mình,khẽ cười nói: “Ừ, xong rồi. Bữa cơm cũng được, chắc khi nào Tạ Tử Phương về tới nhà thì mới đau bụng!”
Du Thiên Dã cười nhạt: “Dù đau đến đâu anh ta cũng sẽ cố chịu đựng!”
Tối muộn tháng chín, cơn gió mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xoăn của Diệp Thần rồi mơn trớn gương mặt chị, chị tỉnh táo hơn một chút mới nói: “Còn anh thì sao, đang làm thêm à? Người đi hết rồi sao?”
Giọng Du Thiên Dã truyền từ điện thoại ra: “Không phải. Ngoài anh thì vẫn còn một người nữa!”
Diệp Thần rất muốn kiềm chế không hỏi, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Còn ai nữa?”
Bên đầu dây bên kia ồn ào một tiếng, rồi một giọng nói khác từ trong điện thoại truyền ra: “Chị à, em đây, em và lão đại bị lão gia mắng cho nên phải ở lại làm thêm giờ, chị đang ở đâu?”
Trên khuôn mặt Diệp Thần dần hiện lên nụ cười, chị hít một hơi thật sâu rồi đáp lời: “Chị ở ngoài đường, vừa ăn cơm với người ta xong, sẽ về nhà ngay bên giờ. Các em xong việc thì cũng về sớm đi nhé?”
Bao Huân trả điện thoại cho Du Thiên Dã: “Chị ấy cúp máy rồi, nhắc chúng ta làm xong thì về sớm đi.” Nhân thể phát biểu cảm xúc: “Nhìn kiểu nói chuyện trên điện thoại của hai người, chẳng khác nào đôi vợ chồng già!”
Du Thiên Dã có chút không chịu nổi: “Tôi đã sớm nói cậu đừng xe duyên nhầm nữa, tôi và Diệp Thần không có gì!”
Bao Huân ặc một tiếng: “Ai mà tin anh. Nhưng lão đại à, anh nên cẩn thận, gã Tạ Tử Phương kia cứ nhìn chị ấy chằm chằm, em cũng trông ra gã có ý định không tốt với chị em, hai hôm trước còn bảo đến sinh nhật chị em sẽ mời chị ấy ăn cơm!”
Vừa nói tới đây, Bao Huân vội nhìn Du Thiên Dã bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Lão đại, không phải chứ, sao cả hai chúng ta đều quên khuấy mất hôm nay chính là sinh nhật Diệp Thần?”
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
8 chương
53 chương
6 chương
183 chương
32 chương