Tình Yêu Trồng Răng
Chương 39 : Rung động 4
Cuối cùng chiếc xe cũng chở họ tới nghĩa trang công cộng Phúc Điền. Vu Bác Văn vừa xuất hiện thì lập tức có nhân viên ra đón với vẻ vô cùng thân thiện. Sau khi hai người thì thào nhỏ to một hồi, người nhân viên đó lấy từ trong phòng ra một đống đồ cúng, dẫn Trần Lãng và Vu Bác Văn vào trong, đi thẳng một mạch đến góc sâu nhất của nghĩa trang. Suốt quãng đường đi, cả Vu Bác Văn và Trần Lãng đều giữ im lặng. Một buổi tối cuối hè đầu thu thế này, người trong nghĩa trang thưa thớt, gió nhẹ thổi trên mặt chỉ có thể loáng thoáng trong thấy hình quả núi phía tây xa xa. Màu xanh trải rộng trong nghĩa trang, cực kỳ yên tĩnh, chợt có tiếng ve ngân, tiếng ếch nhái từ xa vang tới nên nghe không được rõ lắm.
Người nhân viên đó dẫn Trần Lãng và Vu Bác Văn đến đứng trong một vườn đào rộng lớn nhất, đứng trước ngôi mộ của Liễu Thanh, sắp xếp đồ cúng gọn gàng trước mộ rồi nói với Vu Bác Văn: “Lúc về, ông cứ để lại đây là được, tôi sẽ tới thu dọn.” Nói xong thì chủ động rời đi, để lại Vu Bác Văn và Trần Lãng mắt to nhìn mắt bé, im lặng không nói gì.
Vu Bác Văn là người đầu tiên không nhìn đối phương nữa mà ngồi xổm xuống đất, hình như ông muốn bày xếp lại đồ cúng trước mộ Vu Liễu Thanh. Trần Lãng ngắm nhìn bốn xung quanh, cô nhận ra, nếu so sánh với cảnh tượng của ba năm trước, ngoài rừng đào ngày càng rậm rạp thì dường như không có bất cứ sự thay đổi nào. Cô lặng lẽ cầm phất trần phẩy bụi trên mộ làm đám bụi nhẹ bẫng bay đi phiêu tán trong không trung.
Vu Bác Văn đã xong việc, ông liền đứng dậy tránh sang một bên, khẽ nói: “Lãng Lãng, cúi lạy mẹ con một cái đi!”
Nghe vậy, Trần Lãng liền đặt gọn phất trần trong tay sang bên, tới quỳ xuống trước bia mộ, cô nghiêm túc lạy ba cái sau đó quỳ thẳng lưng trước bia mộ, lòng thầm nói: “Mẹ ơi, Lãng Lãng từ Hong Kong đã về rồi đây, con sẽ thường xuyên tới thăm mẹ!”
Vu Bác Văn thấy đôi môi khép chặt của Trần Lãng, vành mắt bắt đầu đỏ lên. Vì quá hiểu tính cách của Trần Lãng nên không ép buộc cô nữa, chỉ nói: “Đứng lên nào, chúng ta ở lại với mẹ con một lát, tí nữa mới đi!”
Trần Lãng ngoan ngoãn đứng dậy, tiếp tục cầm phất trần tỉ mỉ phẩy bụi. Còn Vu Bác Văn chỉ đứng ngẩn người, im lìm, trong lòng mỗi người họ đều có những cơn sóng xô bờ mãnh liệt nhưng không ai nhìn đối phương nữa. Thật lâu sau đó, mặt trăng chậm rãi bò lên bầu trời, Vu Bác Văn mới nói: “Đi nào, muộn rồi, bố đưa con về!”
Trần Lãng dạ một tiếng, sau đó tiếp tục giữ im lặng.
Trạng thái im lìm này duy trì đến khi Trần Lãng và Vu Bác Văn trên đường về nhà.
Trần Lãng thấy hơi bối rối liền hạ cửa kính xe, có cơn gió nhè nhẹ thổi vào mơn man gương mặt cô, lúc đó đầu óc mới dần tỉnh táo lại. Bỗng, Trần Lãng lên tiếng: “Cháu nói trước, cháu sẽ không đổi họ đâu, Vu Lãng nghe không hay bằng Trần Lãng!”
Vu Bác Văn ớ một tiếng, ông quả thực bị động bởi kết luận mà Trần Lãng rút ra, một lát sau mới trả lời: “Bố cũng không bắt con phải đổi họ mà.”
Lại một lúc lâu sau nữa, Trần Lãng nói: “Vậy sau này cháu gọi cậu là gì?”
Vu Bác Văn liếc nhìn Trần Lãng: “Tùy con, con muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy.”
Trần Lãng ra sức thử thật lâu, nhưng tiếng “bố” chỉ được đến môi mà không tài nào phát ra khỏi miệng được. Bực mình, không khí lại tiếp tục quay lại với im lặng.
Vu Bác Văn là người phá vỡ tình trạng này: “Nghe nói con ở Hạo Khang không tệ, còn được làm trợ lý trồng răng của Du Thiên Dã?”
Trần Lãng dạ một tiếng.
Vu Bác Văn tiếp lời: “Bố nói không sai phải không? Du Thiên Dã quả là người tài năng. Con hãy học hỏi thật nhiều từ cậu ta, không có gì là thừa thãi cả. Khi nào thời cơ chín muồi, Bác Văn cũng lập một trung tâm trồng răng, con về đó trực tiếp làm chủ nhiệm.”
Trần Lãng lắc đầu: “E là con không làm được. Đâu phải cậu không biết, con chỉ có thể quản lý một mình con, không có hứng thú với những cái khác.”
Vu Bác Văn cười cười không nói nữa mà lảng sang chuyện khác: “Con trai của Bao Hoài Đức có phải cũng ở nha khoa Hạo Khang các con không?”
Trần Lãng gật đầu: “Vâng. Anh ta là tổng giám bộ phận thị trường của Hạo Khang, nghe nói trên cơ bản tất cả các khách hàng lớn của Hạo Khang đều do anh ta kiếm về.”
Vu Bác Văn liếc nhìn Trần Lãng, bỗng nhiên nói: “Con và cậu ta đang qua lại sao?”
Trần Lãng kêu lên một tiếng quái dị: “Không thể nào! Mỗi lần gặp anh ta con đều rất xui xẻo, chỉ e tránh còn không kịp ấy chứ!”
Vu Bác Văn à một tiếng: “Thật không đấy?”
Trần Lãng khẳng định chắc nịch như đinh đóng cột: “Thật mà, người đó nhân cách quá tệ, con thật sự có chút không chịu nổi anh ta!”
Vu Bác Văn thấy thái độ kiên định của Trần Lãng thì chỉ mỉm cười, không nói thêm nữa.
Vu Bác Văn đưa Trần Lãng về đến nhà, thầm thì nói nhỏ với Vu Nhã Cầm và Trần Lập Hải mấy câu rồi xin phép ra về. Thực sự, Trần Lãng rất sợ Vu Nhã Cầm và Trần Lập Hải lại tóm lấy mình điều tra nên bỏ lại một câu: “Bố mẹ, con đi tắm đây!” rồi chạy vội vào nhà tắm.
Khác với những lần đi tắm trước, lần này Trần Lãng ở trong nhà tắm rất lâu, sau khi ra khỏi đó thì phát hiện phòng khách đã tắt đèn, không còn một bóng người, nhất thời yên tâm hơn liền chui vào phòng ngủ của mình và Trần Tụng. Trong phòng tối om, Trần Lãng lần mò mãi mới tới được giường của mình thì bụp một tiếng, đèn đầu giường vụt sáng. Trần Lãng bị giật thót mình, trông thấy Trần Tụng đứng dậy khỏi giường, đang đắp mặt nạ trên mặt, đối diện với Trần Lãng bằng cái mặt trắng bệch, oán thán một câu: “Chị ơi, bố mẹ trêu em, còn nói chị không phải chị ruột em mà là con gái của cậu!”
Trần Lãng chưa hoàn hồn liền bước lại gần bóc mặt nạ của Trần Tụng ra: “Tụng à, e rằng đây là sự thật đó. Nhưng chị cầu xin em, nửa đêm nửa hôm đừng giả quỷ giả ma được không?”
Trần Tụng a lên một tiếng rõ to rồi trở lại giường mình, cầm ngay một cái khăn bông phủ lên mặt: “Không phải, không phải chứ! Em buồn quá, buồn quá.” Một lúc sau vẫn tiếp tục dài giọng rên rỉ: “Sao em xui xẻo vậy chứ?!”
Trần Lãng dở khóc dở cười: “Tụng Tụng, hình như chị mới là người xui xẻo!”
Dưới chiếc khăn, Trần Tụng phát ra tiếng nói: “Cả hai ta đều xui xẻo!” Trần Lãng trợn mắt, quyết định không phản bác lại cái sự “không bệnh mà rên” của Trần Tụng nữa.
Trần Tụng lại kéo khăn xuống vứt sang một bên, lại ngồi dậy và nghiêm túc nói: “Hôm nay em đi ăn bữa cơm chia tay với các đồng nghiệp, họ vẫn kiên trì phân cao thấp với em, nói em nhất định là được nhặt về, nếu không thì tại sao thời đại mà nhà nhà đều chỉ có một con, còn nhà mình lại có hai con?”
Trần Lãng nhíu mày nghĩ thầm: Tại sao trước kia mình không nghĩ ra, bạn học của cô hầu như đều là con một, trừ mấy người là sinh đôi thì chỉ có duy nhất nhà cô là có hai chị em gái. Không, không phải, vừa nãy Trần Tụng nói cái gì?
“Em ăn cơm chia tay?”
Trần Tụng ờ một tiếng, tỏ vẻ chẳng vấn đề gì: “Hôm nay em xin nghỉ việc, cuối tuần đầu quân cho một công ty quảng cáo khác, vẫn làm tài vụ.”
Trần Lãng sửng sốt: “Em nói nghỉ là nghỉ, bố mẹ có biết không?”
Trần Tụng gật đầu: “Biết rồi. Tối nay vừa thông báo xong, bị mắng té tát một trận.”
Trần Lãng chẳng còn gì để nói nữa, bản tính của Trần Tụng là “nói gió thì có mưa”, quả là khác biệt một trời một vực với mình.
Bỗng dưng Trần Tụng hưng phấn đứng bật dậy khỏi giường: “Chị yêu, mai là thứ bảy, cùng em đến Oai phong đánh cầu lông đi, em đã đăng kí cho chị rồi!”
Trần Lãng cảm thấy mọi chuyện dạo này thật rối rắm, cô nào có tâm trạng ra ngoài chơi bời liền lắc đầu từ chối. Trần Tụng cầm tay Trần Lãng lắc liên hồi: “Xin chị đó. Đi cùng em đi mà. Thằng nhóc ‘Kim tử đa’ kia ngã gãy chân nên em đành phải đăng kí một suất đôi nữ, chị đánh cùng em nhé? Đánh đơn em cũng đăng kí rồi, chị phải đi đó, vừa hay có thể giải sầu!”
Trần Lãng vẫn chưa biết có nên đi hay không thì Trần Tụng lại nói tiếp: “Chị phải đi đấy! À này, giám đốc công ty quảng cáo mà em sắp tới làm cũng là thành viên của Oai phong, chính anh ta mời em tới đó làm đấy!”
Trần Lãng có chút lo lắng: “Không phải chứ? Bạn trên mạng mời em, mà em có thể ngay lập tức xin nghỉ việc sao?”
Trần Tụng vỗ vai Trần Lãng: “Yên tâm đi bà chị, em sẽ không bị lừa đâu, đã đến công ty họ tham quan rồi, mạnh hơn công ty ghẻ của em nhiều đấy!” Công ty trước kia Trần Tụng làm việc tuy cũng là công ty có vốn nước ngoài nhưng nghiệp vụ ở Trung Quốc ngày càng lụi bại. Trần Tụng thân làm công việc tài vụ nên biết rất rõ, đôi lần còn thực sự than vãn với Trần Lãng, đầy cảm giác “không biết ngày mai sẽ thế nào”. Trần Lãng thở dài, thầm nhủ: Kệ đi, cứ từ từ, nếu không thì mai mình đi cùng nó, coi tên giám đốc đó có phải lưu mạnh không?
Trần Tụng vẫn đang lải nhải: “Chị thực sự bằng lòng cuối tuần ở nhà trông chừng bố mẹ sao?”
Lúc này Trần Lãng mới bị thức tỉnh, vừa nghĩ tới việc ngày mai bị Vu Nhã Cầm và Trần Lập Hải tiếp tục bức cung, cô liền đổi ý, trả lời mau lẹ vô cùng: “Biết rồi. Ngủ đi, mai tôi đi cùng cô được chưa?”
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
8 chương
53 chương
6 chương
183 chương
32 chương