Nhiệm vụ đi siêu thị mua sắm hoãn lại đến cuối tuần sau. Trong tuần Dư Lạc định hỏi Hoắc Dương có rảnh để ra ngoài mua đồ không, nhưng thấy Hoắc Dương ngày nào cũng cầm điện thoại bận tối tăm mặt mũi, anh bèn nuốt lại lời muốn nói. Trên giấy note lần trước đã viết thêm vài nguyên liệu nấu ăn. Dư Lạc nhớ kĩ phải mua gạo nếp và lá gói bánh ú (1), đáng lẽ có cả táo đỏ nhưng bị Hoắc Dương gạch đi. (1) Bánh truyền thống của Trung Quốc, ăn vào Tết Đoan Ngọ "Tôi, một kẻ chưa bao giờ ăn táo vì táo có hạt, từ chối phun hạt táo đỏ lúc ăn bánh ú." Hắn nhíu mày. "Tôi bỏ hạt cho." Dư Lạc cau mày. "Táo bổ mà, mua về có thể làm bánh táo cho cậu." Hoắc Dương nháy mắt: "Bỏ hạt vì tôi đúng không?" Tai Dư Lạc hơi đỏ lên, mà anh chỉ xoay người vào phòng khách, để bút lên bàn làm việc. Lát sau, anh quay lại nấu bình trà đen, rót trà vào chén rồi đổ thêm nửa chén sữa ít béo. Anh cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó nói chậm rì rì: "Táo cũng phải ăn." Hoắc Dương đóng lại cửa tủ rượu nên không nghe rõ: "Gì cơ?" Dư Lạc chỉ yên lặng cúi đầu, viết thêm "Táo" lên note. Siêu thị ở tầng B1 của Vạn Đạt (2), hai người định lên tầng trên ăn cơm và mua quần áo trước. (2) Tập đoàn Vạn Đạt là tập đoàn đa quốc gia Trung Quốc có trụ sở tại Bắc Kinh. Đây là một nhà phát triển bất động sản tư nhân và chủ sở hữu của và, cũng như một cổ đông lớn của s:o (Wikipedia). Lúc đứng trên thang cuốn, Hoắc Dương nhảy cóc lên một bậc: "Tôi cao hơn cậu này." Dư Lạc cười: "Cậu cao thật đấy." Anh cảm giác hôm nay Hoắc Dương khá hào hứng. Mấy ngày trước, khi kế hoạch mua sắm bị lỡ, hình như Hoắc Dương hơi dỗi. Trong mắt anh, chút hờn dỗi nho nhỏ ấy tựa như ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm xanh thẳm, hễ nhìn thấy là mềm lòng. Hôm bị gọi đi ăn cơm, chủ nhiệm ngầm nhắc nhở anh dẫn dắt Bạch Dã Côn trong dự án. Dư Lạc không thể hiện thái độ, nhưng vẫn thấy mệt mỏi. Sau khi chạy thoát sự kìm kẹp của bố, dường như cuộc sống cũng chỉ đến thế. Trốn thoát khỏi nhà tù này để rồi bị giam trong gông xiềng khác. Song, lúc về nhà nhìn thấy Hoắc Dương, cảm giác mất mát lại dần phai nhạt. Không giống như trước. Tầng bốn dành riêng cho quần áo nam. Hai người sóng vai đi chậm rãi, vừa đi vừa ngắm model trong tủ kính nhưng không thấy phong cách yêu thích. Sau khi đi lòng vòng cả tầng, họ tìm được cửa hàng của một nhà thiết kế trong nước, bên trong tủ kính là ma-nơ-canh mặc áo gile có ô vuông xếp đối xứng, đường cắt may đẹp cực kì, mỗi đường may đều có điểm dừng phù hợp. "Chúng ta vào đi..." Hoắc Dương quay đầu. "Vào xem..." Dư Lạc vừa khéo mở miệng. Cả hai cùng nhoẻn miệng cười. Dư Lạc ôm lấy vai Hoắc Dương rồi cùng bước vào. "Cái này đi. Đẹp đấy." Hoắc Dương nhoài người trên lưng ghế sofa, nhìn Dư Lạc thử bộ vest caro màu nâu và xám. Bởi quần áo tiệm này đều mang hơi hướng phong cách Anh, người trẻ mặc sẽ mang lại cảm giác tràn trề sức sống. Dư Lạc thử thêm áo sơmi caro màu xám làm bằng cotton và vải lanh, ghim cài áo là ghim hình hoa hồng màu vàng ghi. Hoắc Dương lấy cặp kính gọng vàng trên bàn đưa cho Dư Lạc, anh nhận lấy rồi ngầm hiểu mà đeo lên. Trong gương, Dư Lạc giống như đại thiếu gia thời Dân quốc đi du học trở về, đằng sau dáng vẻ thư sinh là cảm giác chín chắn và lạnh lùng. Hoắc Dương thưởng thức dáng vẻ ấy một cách kĩ càng, tỉ mỉ. Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh chọn size giúp, Dư Lạc mặc bộ nào lên mấy cô nhân viên cũng khen đẹp, làm Hoắc Dương nghe mà sắp nhe răng cười. Hắn qua khu casual vest chọn chiếc sơmi vải lanh tinh tế rồi định đi mặc thử. "Cậu mặc đồ nhạt màu ấy." Không biết từ lúc nào, Dư Lạc đã đứng đằng sau Hoắc Dương, xem hắn ướm thử quần áo trước gương. "Tại sao?" Hoắc Dương lấy thêm cái nữa, nhưng thấy rộng quá nên lại trả về. "Nhìn trẻ." Thấy Dư Lạc mặc lại quần áo của mình, chẳng hiểu sao Hoắc Dương lại thấy thân thuộc. "Tôi còn cần quần áo để nhìn trẻ á?" Hắn trừng người đằng sau qua gương. Ướm lên người chiếc áo kaki màu nhạt mới thấy Dư Lạc nói chuẩn, mặc màu nhạt đúng là rất trẻ trung. Hoắc Dương vẫn không chịu thua mà "xí" một tiếng với cái áo. Lúc ra khỏi cửa hàng, cả hai đều xách hai cái túi to. Hoắc Dương vừa nhìn bên ngoài vừa nghĩ, chỉ một tiệm đã bao trọn toàn bộ quần áo của mình, trong lòng lại than thở mình cong mà sống y như trai thẳng. Sau khi gửi đồ ở lối ra, Hoắc Dương đẩy xe đẩy của siêu thị qua chỗ Dư Lạc đang hút thuốc. "Cậu làm sao đấy?" Hắn nhớ lâu rồi Dư Lạc không hút thuốc. "Vào đi." Dư Lạc không trả lời, chỉ với lấy xe đẩy rồi đi cạnh hắn. Siêu thị vào cuối tuần nhộn nhịp khác thường. Khu giảm giá chủ yếu là các bác gái đáng tuổi cha mẹ, có khá nhiều bác trai đứng chờ ở xung quanh đang túm tụm lại nói chuyện giết thời gian. Hoắc Dương vừa đi vừa quan sát một cô đang giành giật đồ ăn, còn chú thì cầm túi LV. Chú vừa nở nụ cười ngọt ngào bất đắc dĩ với người bên cạnh vừa nói: "Bà ấy cứ thích thế này. Nhà có thiếu gì đâu, tôi cũng chỉ biết đứng chờ thôi." Hoắc Dương nhoẻn miệng cười, quay sang nhìn Dư Lạc dựa vào tay vịn xe đẩy, cẩn thận tránh một người phụ nữ đang bế con. Anh cũng nhìn hắn rồi cười rộ. "Trùng hợp lại đông như vậy." Dư Lạc cầm hai gói bánh đậu. "Sau này chúng ta tránh cuối tuần ra." Hoắc Dương bị kích thích bởi hai chữ "sau này" tựa như một lời hứa hẹn, bởi vậy vội vã đồng ý liên tục với vẻ thoả mãn. Đến bao giờ mới gom đủ dũng khí đây? Hắn nhìn những bó rau cải cúc xanh biếc, vơ cả nắm rồi lấy thêm một bó rau chân vịt. "Làm trứng ốp lết với rau chân vịt để ăn sáng." "Cậu không thích ăn sandwich." Dư Lạc vừa cúi đầu xem ngày sản xuất trên bao bì của bơ, vừa nói một câu. "Hai món này có mâu thuẫn gì đâu anh giai." Hoắc Dương sờ tai Dư Lạc như thăm dò, sau đó vội vã rút tay về. Hắn bị doạ cho hết hồn vì thái độ to gan ngắn ngủi của mình. Hắn giả vờ nhường đường cho người bên cạnh, sau đó đẩy xe chạy về phía khu đồ đông lạnh. Trong lúc nôn nóng và hoảng hốt, hắn không để ý Dư Lạc đưa tay lên sờ cái tai dần đỏ ửng rồi khẽ bật cười. Sau khi mua xong đồ ăn dự trữ, Dư Lạc đi thang máy xuống thẳng tầng B1 để ra garage lấy xe. Trong khí đó, Hoắc Dương xuống tầng một cầm quần áo kí gửi. Lúc quay lại, hắn thấy trên di động có tin nhắn của một nhà sách dưới tầng hầm, mời người dùng tới trải nghiệm trực tiếp. Hắn nghĩ nghĩ một lát rồi cầm túi giấy vào thang máy. "Hôm nay nhà sách tôi hay tới mua tổ chức hoạt động." Hoắc Dương nói ngay khi lên xe. "Ừ." Lúc chờ hắn, Dư Lạc ra cửa hàng đồ uống mua hai cốc nước chanh bỏ thêm đá. Anh đưa cho Hoắc Dương một cốc, uống đã vô cùng. "Cảm ơn." Hoắc Dương nói tiếp. "Chắc có ưu đãi đấy. Lần trước cậu bảo muốn mua sách còn gì, có khi tôi chọn giúp cậu được đấy." Dư Lạc cười dịu dàng rồi bất chợt xoa đầu Hoắc Dương. "Được." Tuy giữa trưa nắng chói chang, nhưng điều hoà trong xe để nhiệt độ không quá thấp. Bởi Hoắc Dương dựa bên cửa sổ ngủ mất rồi, Dư Lạc vặn nhỏ nhạc trên radio, chỉ để lại tiếng piano không khe khẽ. Lúc vào siêu thị, Dư Lạc nhận được tin nhắn của đồng nghiệp, nói rằng chủ nhiệm tỏ ý để anh chỉ dẫn Bạch Dã Côn làm chung một phần hạch toán dữ liệu trong dự án của anh. Dư Lạc hơi phiền não, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hoắc Dương, anh lại không muốn nhắc tới những chuyện phiền não này.