Nụ cười của Hoắc Dương cứng đờ. Phương Thâm và Trần An Lục đều ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu, đôi mắt như muốn hỏi "Anh/Cậu xem rồi hả". Hoắc Dương nghĩ thầm, tôi đâu chỉ xem rồi... Tôi còn tự viết nữa kìa... "Hahaha... Tôi xem một đoạn, viết cũng tàm tạm." Hoắc Dương vẫn kiên trì. "Em thấy rất hay." Phương Thâm bỏ cánh gà mình không muốn ăn sang đĩa Trần An Lục. Hoắc Dương rót chén rượu rồi nhâm nhi chậm rãi. Hắn nhớ mình học được thói quen này từ Dư Lạc. Bất kể là ăn hay uống, Dư Lạc đều chậm rì rì, không vội tí nào. "Gần đây tác giả cập nhật chậm hơn, dưới phần bình luận toàn là giục chương mới." Phương Thâm vẫn tiếp tục kể với Trần An Lục về quyển tiểu thuyết kia. Hoắc Dương không nói gì. Hắn muốn nghe cảm nghĩ của Phương Thâm. "Hôm trước em mới đọc hết một hố cũ của anh ấy. Hay lắm luôn, nhưng mà cảm giác không giống bây giờ." Phương Thâm bắt đầu nói nhiều lên: "Nhưng mà quyển đấy thành hố rồi, muốn trói tác giả lại để anh ấy viết xong quá." "Bọn em đọc tiểu thuyết thôi mà thành tội phạm bắt cóc luôn hả?" Trần An Lục cười rộ. Hoắc Dương ngay lập tức quyết định im như thóc, không để cậu trai kia phát hiện tác giả đang ngồi đối diện ăn đồ nướng. Trên đường về, Hoắc Dương nhận được tin nhắn Wechat của Dư Lạc, báo rằng tối anh có việc nên sẽ về rất muộn, không ăn cơm nhà. Hoắc Dương lẳng lặng ngắm ava hình chiếc lá trên phông nền trống trơn. Sau một lúc lâu, hắn đặt điện thoại xuống rồi lái xe về nhà. Chủ đề buổi tư vấn hôm nay là "Cậu ấy" (1). (1) Như đã giải thích ở chương trước, Từ Văn vẫn tưởng "cậu ấy" là con gái. Từ Văn cười dịu dàng, đi tới cửa sổ ấn công tắc để rèm cửa khép lại từ từ. Ánh đèn trong phòng tối dần, màu sắc cũng trở nên mờ nhạt. Từ Văn mở chiếc hộp gỗ trên bàn rồi xoay về phía Dư Lạc, trưng ra những cây nến thơm với đủ loại mùi hương. "Lấy cái này đi." Dư Lạc chỉ một cây nến có ghi Deodar Cedar (1) bởi anh cũng dùng nhãn hiệu này. (1) Tuyết tùng Himalaya "Chúng ta nói về người cậu từng nhắc tới nhé." Từ Văn quay lại chỗ ngồi, trên mặt bàn không còn quyển sách lần trước nữa: "Hai người biết nhau lâu lắm rồi." "Lâu lắm, chắc là mùa hè năm 12 tuổi..." Dư Lạc chầm chậm hít một hơi sâu, để mùi hương ấm nồng của tuyết tùng thấm qua xoang mũi. Mùi hương này tựa như ngày đông ôm chăn len mềm mại, ngồi bên lò sưởi củi lửa bập bùng. Anh biết Hoắc Dương sớm hơn Hoắc Dương quen anh một chút, bởi bố anh tài trợ khu thí nghiệm cho trường cấp 2 của Hoắc Dương. Hôm cắt băng khánh thành, bố bất ngờ đưa anh tới tham quan trường học có danh tiếng không tốt lắm này. Anh ngồi dưới sân khấu trải thảm đỏ được dựng lên tạm thời, nghiêng đầu là thấy được cậu thiếu niên trắng trẻo lên sân khấu nhận thưởng. Trên cổ cậu ấy đeo một cái dây rất dài có xâu chìa khoá. Trẻ bị bỏ lại (2)? Dư Lạc ngồi ở một góc yên tĩnh mà Hoắc Dương không thấy được, vừa nhìn chăm chú bóng dáng cậu ấy vừa nghĩ vu vơ. (2) Những đứa trẻ ở lại nông thôn trong khi bố mẹ đi làm ăn xa ở thành thị Trên đường đi ô tô về nhà, bố ngồi ghế trước quay đầu xuống: "Con thấy chưa? Những đứa trẻ ở trường này đều không có cha mẹ quản, sau này lớn lên là thành lưu manh ngay. Con không được giống bọn nó." Dư Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ qua lớp kính bảo hộ màu xám, thấy cậu thiếu niên trắng trẻo đang bước cạnh một cụ già. Cậu ấy đeo chiếc balo to đùng, chân vừa thẳng vừa dài, nhưng quần không đẹp lắm, trông như loại mà người già mới thích. Giống cậu ấy không tốt ư? Rõ ràng nhìn rất ngoan mà, Dư Lạc vừa nhìn bên ngoài vừa nghĩ. Khi xe khởi động, bóng hình cậu thiếu niên dần co lại thành một chấm nhỏ phía xa xa. Từ Văn kịp thời bỏ qua câu hỏi. Anh ta không nhìn Dư Lạc nữa mà chuyển qua màn hình máy tính: "Cậu ấy rất quan trọng với cậu. Bản thân cậu có nhận ra điều đó không? Cậu đang chịu ảnh hưởng từ phía cậu ấy đấy." "Ừm." Dư Lạc nhắm mắt, tựa như ngày xuân hôm ấy, Hoắc Dương nhắm mắt dựa lên tay anh trên bãi cỏ: "Cậu ấy có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Cậu ấy nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Cậu ấy là người rất dịu dàng, rất bao dung. Cậu ấy không hỏi vì sao, chính bản thân cậu ấy sẽ nhìn đáp án, nhưng dù thấy được đáp án không thể cho ai biết vẫn không lựa chọn bỏ đi. Hồi bé Hoắc Dương khó gần hơn bây giờ nhiều. Tuy thành bạn cùng bàn, nhưng Dư Lạc không bắt chuyện với cậu ấy rồi trở nên thân thiết hơn. Anh chỉ nhìn Hoắc Dương rủ rê bạn bè chơi rất vui, lúc về chỗ ngồi lại yên lặng đọc sách một mình, có lúc sẽ quay sang gối đầu lên khuỷu tay anh kể chuyện trong sách. "Đáp án gì?" Lúc ra khỏi phòng khám, Dư Lạc thấy mấy cuộc gọi của chủ nhiệm khoa. Anh gọi lại thì nghe được giọng nói ái ngại của chủ nhiệm: "Thầy Dư, vừa có một giáo viên mới tới khoa chúng ta, khoa định sắp xếp cho cậu ấy tới văn phòng cậu trước..." "Không có vấn đề gì. Vậy để tôi dọn dẹp văn phòng." "À không cần không cần đâu. Thầy Dư sắp xếp mấy đồ riêng tư là được. Sẽ có người đến dọn, tôi chỉ lo để đồ của cậu lung tung." "Cảm ơn chủ nhiệm Tạ báo trước. Tôi sẽ sắp xếp xong sớm thôi." Dư Lạc quay đầu xe về phía trường học. Từng cột đèn đường lần lượt sáng lên, mà xe đi hướng ngược lại vẫn nối đuôi thành dòng, cũng bởi người người đều đang về nhà. Không biết giáo viên đến từ đâu, lý lịch thế nào mà không chào hỏi gì đã được phân văn phòng. Dư Lạc vừa đi vào khu hành chính vừa nghĩ. Bảo vệ tầng một thấy người tới thì đứng dậy với vẻ ngạc nhiên, nhưng vì nhận ra là giáo viên nên lại ngồi xuống đọc tiếp quyển tạp chí hạng ba, không để ý đến Dư Lạc nữa. Văn phòng này vốn là cho hai người nên Dư Lạc không có ý kiến gì. Có điều anh thấy hơi lạ, đã tối rồi mà chủ nhiệm còn gọi điện giục anh dọn dẹp cho nhanh, hẳn là giáo viên này có lý lịch không đơn giản. Đồ phải mang đi không nhiều lắm, Dư Lạc chỉ dọn vài quyển sách trên chiếc sofa nhỏ và để trống một nửa tủ, sau đó chuyển mấy chậu hoa tự trồng đang dựa vào tường lên bàn làm việc, để chậu dựa vào cửa sổ. Sau khi sửa sang xong, Dư Lạc ngồi trên ghế nghỉ ngơi mấy phút. Bầu trời chuyển màu từ hơn sáu giờ, ngỡ như bàn vẽ của hoạ sĩ bị lỡ tay lật ngược, như có ai đổ hết màu mận hoà với sắc đỏ tựa sương mù đậm nhạt đan xen. Mặt trời sau lưng lặn dần, khi độ sáng ngày càng cao, ánh dương chói lọi vỡ thành những chùm sáng phủ lên bảng pha màu, biến ráng chiều thành phông nền đỏ rực. Hôm ấy cũng là một buổi tối có ánh chiều tà. Dư Lạc đứng ở cạnh rào chắn ngoài rìa sân thể thao, những bậc thang phía dưới cao ngang cẳng chân. Anh quay đầu ngắm bầu trời phía sau, trong sắc đỏ trộn lẫn hơi ấm của sắc cam rồi quyện lại cùng những đám mây tím như tơ lụa. Gió đêm lướt qua khiến các màu sắc lại hoà vào nhau, tạo nên màu đỏ càng thêm hoàn chỉnh. Anh cúi đầu nhìn mặt đất, giẫm chân lên hòn đá trước mặt. Mai sẽ là ngày trời nắng, anh nghĩ.