Tình yêu tội lỗi
Chương 7 : Kẻ nhiều chuyện
Tôi đang làm gì thế này ? Giống như một con ngốc. Ghen tức cái gì chứ? Giận dữ cái gì chứ? Hoài Thu ! Mi điên rồi! Thế Anh là em họ mi,vĩnh viễn vĩnh viễn đều là em họ mi. Tỉnh lại đi!
Từng vốc,từng vốc nước liên tục hất lên mặt.Mát lạnh làm tôi tỉnh táo. Ngừng lại một chút,tôi cố lau chúng đi,nhưng kinh ngạc là càng lau lại càng ướt. Nước bỗng trở nên nóng hổi. Mắt tôi cay xè.Tôi ngồi sụp xuống,vùi mặt vào hai cánh tay...
_Ơ,xin lỗi...Em làm sao thế?
Tôi vội đứng lên,quẹt ngang nước mắt một lần nữa.
_Tôi không sao.
_À...Em có thể dùng cái này. - Anh ta đưa ra một chiếc khăn tay.
_Không cần,tôi có rồi. - tôi giơ tờ khăn giấy lấy ở căn tin lên,nhưng lúc này nó đã nhàu nát và ướt sũng.
Anh ta cười rồi nói tiếp
_Em dùng tạm cái này vậy.
Không hiểu sao tôi lại thấy bực.
_Cám ơn!
Tôi giật lấy cái khăn tay,mà về sau khi nghĩ lại thì hành động đó thật chẳng lịch sự chút nào. Nhưng đó là sau này,còn bây giờ tôi chỉ muốn tìm ai đó để trút bực bội thôi. Cứ xem như anh ta xui xẻo đi.
_Có chuyện gì với em à? Em không sao thật chứ? - Anh ta cúi xuống cho vừa tầm tôi,ánh mắt như thể dò xét.
Tôi xì thật mạnh vào cái khăn - "Không liên quan đến anh!" - Rồi cúi xuống giặt lại nó.
_Thế sao em khóc?
_Tôi không khóc!! - Tôi nói gần như hét - Nghe này,nếu anh thừa thời gian thì hãy đi làm việc gì có ích đi,đừng soi mói vào chuyện người khác!
Rồi tôi quay lưng đi thẳng,nhưng hình như đã quên điều gì đó...
2 giờ chiều,chương trình lại tiếp tục. Đúng là toàn tiết mục văn nghệ. Những bài hát sôi động,cả trình diễn trang phục của khoa thiết kế thời trang,đương nhiên không thiếu "hoa khôi" Phượng Ngân,rồi cả khiêu vũ hiện đại...Nhưng vẫn chưa thấy cậu ấy xuất hiện.Xung quanh tôi những người đang reo hò,nhảy múa,huýt sáo ầm ĩ. Bỗng dưng tôi thấy lạc lõng. Tôi vốn không thích đám đông,cũng ghét những nơi ồn ào. Tôi rất muốn đi nơi nào yên tĩnh hơn,nhưng cổng trường lại đóng kín cho đến khi kết thúc buổi lễ để đảm bảo an toàn.Bất chợt tôi nhìn lên tầng 2...
***
Ahhhh.....Đúng là trên này thích hơn thật. Thoáng đãng,và ít người hơn. Bình yên quá,trái hẳn với không khí náo nhiệt dưới kia... Có vài cơn gió thổi qua. Những tán cây dưới sân trường khẽ lay động. Trên bầu trời,một vài đám mây đang hoà dần vào màn đêm,êm đềm trôi...Nhẹ nhàng và thanh thản. Tôi dựa đầu vào lan can...
_ÁAAAA......
Theo phản xạ tôi quay sang nhìn.Ở phía xa có 2 kẻ đeo mặt nạ đang doạ một cô gái.Hừ,tưởng gì. Có vậy mà cũng la.Nhưng chỉ một lúc sau,có bàn tay ai đó đặt lên vai tôi. Tôi quay lại,trông thấy cái mặt nạ xanh lét,mắt đỏ ngầu,lưỡi thè dài ra. Tôi nhìn hắn,hắn cũng nhìn tôi. Rồi tôi quay đi.
_Ặc.Vậy mà không sợ - một kẻ nói với kẻ kia. Hừm. Nực cười.Lần sau nếu muốn doạ ai thì cũng đừng có mà để cho người ta biết trước nhớ. Đúng là 2 tên ngốc.
_A,em là cô bé lúc chiều hả?
Cái gì cơ? 20 tuổi? Bằng "cô bé"? Tôi liền quay sang,còn hắn bỏ mặt nạ ra.
Hình như trông quen quen.
_Người quen à ?
_Ừ.Cậu đi trước đi. - Hừ. Ai quen anh?
Tên kia nhìn tôi một lúc rồi hỏi lại
_Bạn gái cậu à? - Cái gì? Đừng mơ!!!
_Bây giờ thì chưa. - Hắn ta cười cợt nhả. Trông thật đáng ghét.
_Thế hả? Em ơi cẩn thận nhé! Thằng này "sát gái" lắm ! - Gì? Rõ là chẳng liên quan.
_Nói gì hả? Này cầm lấy cái này đi đi!
Tên kia cười cợt đủ rồi cũng đi, nhưng còn cố nói vọng lại: "Cẩn thận em nhé!"
_Tẹo nữa cậu chết với tôi!
Trời ơi,tôi còn gặp rắc rối chưa đủ hay sao mà lại còn gặp thêm hai gã tâm thần ăn nói khó hiểu này ? Nhưng phiền phức nhất là kẻ còn lại lại đứng cạnh tôi.Khó chịu thật,tôi phải đi chỗ khác thôi.
_A,khoan đã ! Em không nhận ra anh à? Lúc chiều anh đã đưa khăn tay cho em mà!
À,khăn tay,phải rồi.
_Này,trả anh. - Tôi đưa nó cho anh ta.
_A,anh không phải định đòi nó.
_Thế thì thôi. - Cũng may cái thùng rác ở gần đây.
_À,khoan đã! Ý anh là trước khi trả lại em cũng phải giặt chứ. -Thật là bực mình. Sao hắn ta phiền phức thế cơ chứ!
_Thế rốt cuộc anh muốn gì? Thôi được rồi. Để tôi giặt xong rồi trả anh.
_Nhưng làm sao em trả nó cho anh được? Hay là em cho anh số điện thoại của em.
Định xin số ư? Đừng hòng.
_Đọc cho tôi số của anh. Khi nào giặt xong tôi sẽ gọi.
_097864XXXX - Anh ta cười,cứ như là đã đạt được mục đích.
Tôi viết số anh ta vào sổ tay.Cũng may là hôm nay tôi có mang theo.
_Xong rồi. Bây giờ anh để tôi yên được chứ?
_Ừ! - Hắn vẫn cười. Tức thật! - Hẹn gặp lại em nhé!
Gặp lại anh? Còn lâu. haizz...Dù sao cuối cùng hắn cũng chịu đi. Nhưng...Cốp! - Hắn cộc đầu vào tường.Ai...Tội nghiệp cái tường quá,không biết có bị vỡ hay rạn nứt gì không.Hắn quay lại cười trừ,rồi lấy tay xoa xoa trán.
_Không sao...Tạm biệt em nhé!
Không biết tôi có bị lãng tai không,nhưng sau đó tôi còn nghe thêm mấy tiếng "bốp","rầm" nữa.Chắc mai trường lại phải tốn tiền sửa chữa rồi.
_Thưa các bạn,bây giờ là tiết mục đặc sắc nhất của ngày hôm nay. Cặp song ca Thế Anh - Phượng Ngân sẽ cùng trình diễn ca khúc "Vẫn tin mình có nhau". Mong các bạn sẽ cổ vũ nhiệt tình!
Tiếng vỗ tay rào rào,những tràng huýt sáo dài không dứt. Tôi nhìn xuống sân khấu. hôm nay cậu ấy rất đẹp trai,giống như một hoàng tử bước ra từ trong ánh sáng. Hoàng tử lịch lãm nắm tay công chúa xinh đẹp...Giai điệu đẹp đẽ vang lên... "Từng ngày nhẹ trôi rất nhanh từ lúc mình vừa quen nhau...Mà giờ anh mới hay rằng từ lâu đã yêu em rồi".
Giai điệu tình yêu...Bài hát tôi đã từng thích,phải,"đã từng",vì từ lúc này đây tôi lại ghét nó ghê gớm.
"Ngại ngùng người không nói ra em chẳng thể nào hay biết..lâu nay như giấc mơ,chỉ thầm vui lúc anh bên em..." Phải rồi,chỉ là giấc mơ thôi...Không phải chỉ cần nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày là đã đủ mãn nguyện rồi sao?Nhưng tại sao vẫn đau đến thế? Tại sao vẫn không muốn chấp nhận? Tại sao...tôi lại khóc rồi?
***
Tôi đi xuống cầu thang,bước như người không có phương hướng.Tôi chẳng còn cảm thấy gì cả,chỉ thấy thực sự rất mệt mỏi.Tôi muốn về.
Cứ bước thật chậm,thật chậm. Đến khi tôi ra gần đến cổng trường thì tiếng vỗ tay rầm rộ hơn. Có lẽ bài hát đã kết thúc...tốt đẹp...Tôi nhắm mắt lại. Một khoảng không mơ hồ. Rồi lại bước tiếp.Cổng trường vẫn đóng,và bảo vệ không cho tôi ra.
_Bác ơi,cháu mệt lắm,bác cho cháu về trước đi...
_Sắp hết chương trình rồi,cô đợi thêm chút nữa đi.
_Không được đâu ạ,nhà cháu xa lắm,cháu sợ lúc đấy xe buýt cũng không còn chuyến nào nữa,mà về muộn bố mẹ cháu sẽ mắng.
Bác bảo vệ ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý mở cửa cho tôi.Kế hoạch con gái ngoan thành công.Đang lúc bác ấy đang mở cửa thì tôi lại nghe cậu ấy gọi.
_Chị Hoài Thu!
_Thế Anh à...- Tôi lúng túng. Tôi đang muốn tránh mặt cậu ấy.
_Sao chị không đợi em? Mà em bảo chị xem em hát cơ mà!
_Ừ,chị xem rồi,nhưng chị hơi mệt...
_Chị mệt à? Vậy đợi em đưa chị về.
_Không cần...
_Đợi em !Còn nữa...- Cậu ấy giúi cho tôi một cái bánh ngọt. - Chị ăn tạm đi,chắc tại trưa nay chị ăn ít quá đấy. Đừng nói với em cái gì mà giảm với chả cân! Chị gầy như thế thì giảm cái gì? Đứng đây đợi em một lát. - Rồi cậu ấy quay sang bác bảo vệ - Bác trông chừng cô sinh viên này giùm cháu nhé! - Rồi lại quay sang tôi - Chị phải đứng đây đợi em đấy! - Tôi phì cười. Sao giống như dặn con nít thế nhỉ !
Sau đó cậu ấy chạy đi. Tôi chỉ đứng nhìn theo bóng cậu ấy. Giá mà Thế Anh đừng tốt với tôi đến thế,đừng dịu dàng với tôi đến thế...
Trên xe buýt,chúng tôi đứng cạnh nhau.Tôi không dám nhìn thẳng cậu ấy, nên nhắm mắt lại. Bỗng tôi thấy đầu mình ngả vào vai Thế Anh.
_Chị cứ dựa vào em cũng được.
Tôi bỗng thấy sống mũi cay cay,suýt chút nữa nước mắt lại rơi xuống. Bờ vai của cậu ấy thật ấm áp,vững chãi. Hơi thở cậu ấy đều đều trên tóc tôi. Giá như...khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi mãi...
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
67 chương
63 chương
20 chương
74 chương
110 chương
43 chương