Giang Mạt không về nhà, tìm một khách sạn, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thuận tiện chú ý tiến triển tình cảm nam nữ chính. Tuy Dịch Lăng Trầm đang theo đuổi Bạch Dĩ Vi, nhưng khi nữ chính đối mặt với hắn, tự ti trong xương cốt không bỏ được, theo bản năng phủi sạch quan hệ với hắn. Cô đi làm ở công ty Dịch gia, vốn dĩ chỉ là một viên chức nhỏ, nhưng bởi vì não yêu đương của Dịch Lăng Trầm, cô được đề bạt tới vị trí phó tổng giám bộ môn, nhưng đối với người không có kinh nghiệm về phương diện này, đây không phải là chuyện tốt. Từ sau khi nhậm chức, Bạch Dĩ Vi liên tiếp mắc lỗi, bởi vì một khuyết điểm, làm công ty tổn thất một vụ làm ăn lớn, đây là hạng mục rất nhiều công nhân nỗ lực hơn một tháng, bởi vì cô sơ sẩy mà thất bại. Bạch Dĩ Vi vô cùng áy náy, xin từ chức với Dịch Lăng Trầm, nhưng nam chủ sao có thể đuổi cô, chỉ bảo cô đừng để trong lòng, chút tổn thất này hắn không để vào mắt. Bạch Dĩ Vi thì không sao, tin đồn nhảm nhí trong công ty lại không ít, đặc biệt là người tham dự hạng mục lần này, cả đám vô cùng nghẹn khuất. Một nữ công nhân nhịn không được oán giận: "Cô ta còn mặt mũi ở lại đây?" Một người khác nghe vậy thì cười ra, "Người ta không giống với chúng ta, vừa tốt nghiệp vào công ty đã được thăng làm phó tổng giám, làm sai cũng có người che chở, sợ cái gì chứ?" "Dịch tổng bị sao vậy, tại sao chiếu cố cô ta như vậy? Tôi thấy cô ta cũng không có gì đặc biệt...." "Cô không hiểu rồi, Dịch tổng sao, ngậm thìa vàng lớn lên, dạng mỹ nhân gì mà chưa thấy qua? Sơn trân hải vị ăn nhiều, ngẫu nhiên gặp cháo trắng rau xào, đương nhiên là mới mẻ." Những lời như vậy được truyền khắp nơi trong công ty, mỗi ngày Bạch Dĩ Vi trôi qua thật sự rất áp lực, đi ra ngoài luôn có cảm giác có người chỉ chỉ trỏ trỏ cô. Cô muốn đi, nhưng Dịch Lăng Trầm không cho, hỏi cô xảy ra chuyện gì, cô không chịu nói một chữ. Quần áo lần trước cô mặc đi Thanh Thủy Cư, cô giặt muốn trả lại cho Dịch Lăng Trầm, làm hắn tức giận không nhẹ. "Quần áo em mặc rồi, em cho rằng tôi muốn lấy lại?" Dịch Lăng Trầm vung tay quét toàn bộ đồ xuống đất. Bạch Dĩ Vi rũ đầu nói: "Tiền quần áo, em sẽ trả lại cho anh." Dịch Lăng Trầm tức giận cười, "Em phải tính toán rõ ràng với tôi vậy sao?" Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô, có phẫn nộ có thất vọng, đáng tiếc Bạch Dĩ Vi không nhìn hắn, không thấy được. "Con mẹ nó rốt cuộc em có hiểu hay không! Lão tử đang theo đuổi em, theo đuổi em có hiểu không?" Dịch Lăng Trầm rống to. Bạch Dĩ Vi cắn môi, "Dịch tổng, đừng nói giỡn, chúng ta không hợp, sau này xin anh đừng làm chuyện khiến người khác hiểu lầm nữa." Nói xong cô đi ngay, Dịch Lăng Trầm cắn răng quăng văn kiện đầy đất, hai người bắt đầu giận nhau. Dịch Lăng Trầm kiêu ngạo đã quen, dùng hết kiên nhẫn đối đãi với Bạch dĩ Vi, dựa vào cái gì mà lần nào hắn cũng phải cúi đầu, lần này rõ rằng hắn không sai! Dịch Lăng Trầm chờ cô xin lỗi, còn Bạch Dĩ Vi thì nghẹn hơi, xem nhẹ ủy khuất và chua xót dưới đáy lòng, kiên cường, gặp mặt ở công ty cũng không nói lời nào với hắn. Hắn bắt đầu mượn rượu tiêu sầu, kêu đám hồ bằng cẩu hữu, chán sống uống từng ly từng ly ở hội sở tư nhân, người khác khuyên thế nào cũng không nghe. Giang Mạt biết cơ hội của mình tới rồi, vừa lúc gọi điện thoại qua đó, người khác nghe máy, đúng lúc cô ở gần đó, đám hồ bằng cẩu hữu coi cô là cứu tinh. "Tiểu công chúa lại đây nhanh đi, Lăng Trầm uống hết sẽ xảy ra chuyện thật đó!" Nhóm người này đều cùng lớn lên với Dịch Lăng Trầm, bọn họ cũng quen biết Giang Mạt, ngày thường không hay nhắc đến, gọi cô là tiểu công chúa giống Dịch Lăng Trầm. Khi cô đến Dịch Lăng Trầm đã say chếnh choáng, tửu lượng hắn rất tốt, mặc dù uống mấy bình nhưng vẫn còn tỉnh táo. Chờ hắn rót rượu vào ly một lần nữa, bị Giang Mạt cản lại. "Con mẹ nó hôm nay ai dám cản lão tử!" Dịch Lăng Trầm liếc mắt ngang, hai tròng mắt tràn đầy tức giận, sau khi nhìn thấy Giang Mạt thì ngẩn người, một lát sau vẫn chưa phản ứng lại. "Anh muốn uống phải không? Được, em uống với anh!" Giang Mạt uống một hơi cạn sạch ly rượu. Whiskey cay nồng chảy xuống yết hầu, cô sặc liên tục ho khan. Dịch Lăng Trầm luống cuống chân tay đứng lên, giọng nói cũng mềm không ít, "Mạt Mạt...." Mọi người bên cạnh thấy tình hình này liếc nhau, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ đến: Đúng là chỉ có tiểu công chúa trị được hắn! Bọn họ sôi nổi ôm đồ chạy đi, thuận tiện đóng cửa ghế lô lại. "Nhưng mà, để tiểu công chúa ở lại một mình không sao chứ?" "Yên tâm, đó là cô gái A Trầm sủng từ nhỏ đến lớn, hắn bảo bối không hết, chắc chắn không sao đâu." "Nhớ lúc còn đi học, tất cả nam sinh theo đuổi tiểu công chúa đều bị A Trầm đánh chạy, lúc đó còn tưởng hắn thích người ta." "Tôi cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mà bây giờ hắn mua say vì một cô gái khác.... Chắc là vì tiểu công chúa xuất ngoại đã lâu." Một người trong đó nghĩ, nhắn tin cho Lục Cảnh, hắn nhớ hình như hai ngày trước vị thiếu gia này đang tìm em gái hắn.