Khi Giang Mạt tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau, Bùi Dương một tấc không rời canh giữ bên mép giường, khi nàng mở mắt cúi người ôm chặt nàng. "Còn khó chịu không? Quân y nói nàng nhiễm phong hàn." Giọng nói thiếu niên khàn khàn, còn mang theo nồng đậm nghĩ mà sợ. Trời biết tâm tình của hắn khi tìm được Chiêu Minh, dù quân y đã nhiều lần nói nàng không sao, Bùi Dương vẫn không yên tâm. Một mình nàng ở trong gió tuyết một đêm, bốn phía không có bất luận thứ gì che chở, tại sao lại không sao chứ! Đặc biệt là lúc ấy nàng còn sốt cao, kêu thế nào cũng không tỉnh. Giang Mạt lắc đầu, "Chỉ hơi mệt thôi, không còn gì nữa." Người bình thường bị như vậy đã sớm đông thành băng, sau khi phát hiện lạc đường, nàng không chạy lung tung nữa, biết mình không kiên trì được bao lâu, tạm thời dùng thuật biến thân biến thành cỏ cây chịu rét, lúc này mới chịu qua một buổi tối. Bùi Dương xoa sau cổ nàng, "Sau này không được tùy tiện chạy loạn, nếu nàng có chuyện gì, đó chính là lấy dao đâm vào tim ta." Giang Mạt nhẹ nhàng ôm hắn, "Xin lỗi." Ôm thân thể mềm mại của nàng, tâm Bùi Dương cuối cùng cũng rơi xuống, dán tai nàng nhẹ giọng nói: "95 lần." "...Cái gì 95 lần?" "Số lần khi nàng hôn mê kêu tên ta." Bùi Dương vui vẻ, khi Chiêu Minh ý thức không rõ, nàng còn nhớ tới mình, đã đủ thuyết minh địa vị của hắn trong lòng nàng. Bọn họ đều tận lực lảng tránh tranh chấp ngày ấy, nhưng mà chuyện vẫn ở đó, tóm lại là cần phải giải quyết. Bùi Dương nắm chặt hai tay, hắn không muốn làm nàng khó xử. "Chiêu Minh, ta không ép nàng... Nhưng nàng phải đồng ý ta một chuyện." Bùi Dương nhìn thẳng đôi mắt nàng, gằn từng chữ một: "Nàng có thể thích người khác, nhưng mà chỉ được yêu ta." Ngực Giang Mạt khẽ run, ánh mắt nhìn thẳng tròng mắt trong vắt, thầm thở dài. Không xong rồi, bị hắn liêu rồi. Nàng mỉm cười hôn lên môi hắn, "Được, chỉ yêu chàng." Ba ngày sau, Giang Mạt trở nên sinh long hoạt hổ, Giang Nghiêu dẫn nàng đi vài vòng quân doanh, quen thuộc hoàn cảnh ở đây. Bùi gia quân biết đây là vị hôn thê của thiếu tướng quân, càng là Hoàng Thái Nữ không ngừng cung cấp vật tư cho bọn họ, đặc biệt tôn kính, nhưng Trấn Quốc Công cảm thấy trữ quân của Đại Dận xuất hiện ở biên cương là không ổn. "Quốc công gia cứ coi là ta đến đây thân chinh, ủng hộ sĩ khí." Lý do này làm Trấn Quốc Công á khẩu không trả lời được, đành phải sai người bảo vệ nàng cho tốt. Mấy ngày nay tuyết rơi không ngừng, chiến sự biên quan đã tạm nghỉ, hai bên đều không động, các tướng sĩ ít khi có thời gian nhàn rỗi. Có lẽ là vì có nữ nhân ở Bắc Cương, Tiêu Minh Vũ không bủn xỉn chuyển đại lượng vật tư đến đây, mọi người thấy tấm tắc bảo lạ, nói thẳng triều đình chưa từng hào phóng như vậy. Buổi tối Giang Mạt uống chút rượu, đã say mèm, ôm Bùi Dương không buông, Giang Nghiêu đi lấy canh giải rượu, chờ khi trở lại trong trướng, thấy hai người đã cởi quần áo, thân thể dính sát với nhau, hôn khó chia lìa. Trước kia ở phủ công chúa hắn đã nghe lén hai người tận một năm, sớm đã quen, nhưng mà từ trước đến nay chưa từng nhìn thẳng. Bùi Dương cho nàng đỡ bình phong, nâng một chân treo lên tay mình, vào từ phía sau, nhìn từ góc độ của Giang Nghiêu, chính là một cây côn thịt xanh tím thô dài cắm vào tiểu huyệt phấn nộn, hai viên trứng cực đại kề sát mông nhỏ, thủy dịch chảy ra không ngừng từ nơi giao hợp, tẩm ướt lông trên của dương vật. Bàn tay to rộng từ phía sau nắm ngực nhũ, cả người Giang Mạt mở rộng, bị xoa vú thao huyệt, toàn thân vô lực, chỉ có thể nắm chặt bình phong, nhưng bình phong bằng gỗ không chịu nổi thiếu niên va chạm, lung lay sắp ngã. Giang Nghiêu vội buông canh giải rượu, ôm nàng trước khi bình phong ngã xuống. Lòng bàn tay chạm phải làn da trơn mịn ôn nhuận, tuyết nhũ của Giang Mạt dính sát vào ngực Giang Nghiêu, hai tay vòng cổ hắn, sức lực đều dựa hết lên người hắn. "Sơ, Sơ Cửu... A! Bùi Dương... Nhẹ, nhẹ một chút a..." Bùi Dương đâm tàn nhẫn, bạch bạch bạch nhiều lần nhét dương vật vào tận cùng. Giang Nghiêu lui về sau vài bước, núm vú kiều nộn của Giang Mạt cọ trên vạt áo hắn. "Nàng không thích mạnh?" Bùi Dương cắn vành tai nàng, liếc nhìn Giang Nghiêu, trầm giọng nói: "Đỡ nàng."