Ngày hôm sau, Giang Mạt tìm một nhánh cây rắn chắc làm quải trượng, Giang Nghiêu được cô nâng ra cửa. Lão trượng và tiểu nam hài đang lựa gạo trong viện, đều đã cũ hết rồi, phần lớn là bị mốc, người nhà bình thường chắc là đã ném, nhưng đối với người Lũng Địa, đó là đồ ăn hiếm có. Giang Mạt hỏi: "Lão trượng, ở đây khô hạn lâu như vậy, triều đình cứu tế không chỉ một làn, tại sao ngày tháng của mọi người vẫn khổ sở như vậy?" "Lương thực triều đình cứu tế sao có thể đến tay ta được?" Lão trượng nhìn nàng, "Đi ngang qua Châu Phủ Huyện Phủ đã bị bóc lột hết rồi, cuối cùng còn thừa bao nhiêu? Nhiều nhất chính là bố thí mấy ngày ở ngoài thành, vậy thì có ích lợi gì chứ?" Giang Nghiêu biết triều đình cứu tế bao nhiêu ngân lượng, không thể nói cho bá tánh áo cơm vô ưu, ít nhất có thể bảo đảm mỗi ngày có một bữa cơm no. Đám rệp ngồi không ăn bám! Tiền cứu mạng người cũng tham! Sắc mặt Giang Mạt cũng khó coi, "Hai năm nay đều như thế?" "Đúng vậy, may mắn năm trước còn có vài trận mưa, trong đất còn chút thu hoạch, mặc dù châu phủ không làm, chúng ta cắn răng nhịn được, năm nay đại hạn liên tục mấy tháng, thật sự không chịu được, lão nhân chỉ biết dìu già dắt trẻ tới nơi khác." Rốt cuộc là nơi sống từ nhỏ đến lớn, hắn cũng đã lớn tuổi, nếu không phải bất đắc dĩ đến nông nỗi này, không ai muốn rời xa quê hương. Giang Mạt và Giang Nghiêu nhìn nhau, không nhắc những chuyện này nữa, giúp lão trượng làm chút chuyện, tính toán cho vết thương Giang Nghiêu tốt hơn thì lên đường, xuất phát đi Châu Phủ. Ai ngờ ngày ấy có một đội ngũ tìm đến đây, lập tức quỳ gối trước mặt Giang Mạt, "Công chúa, thuộc hạ cứu giá chậm trễ." Ngày ấy đội hộ vệ gặp mã tặc cũng không bị diệt hết, có mấy người chạy thoát, tìm Châu Phủ viện binh. Chiêu Minh công chúa cải trang tới cứu tế cầu mưa, phủ doãn coi trọng vạn phần, nếu công chúa chết trong phạm vi hắn cai quản, hắn chết vạn lần cũng không thoát được tội, vận dụng tất cả nha dịch tìm xung quanh. Vì vậy toàn bộ người trong thôn đều biết, cô nương hôm qua đi khắp mọi nhà xin lương thực, là hòn ngọc quý trong tay đương kim nữ đế, tức khắc mọi người im như ve sầu mùa đông. Giang Mạt để lại chút tiền bạc báo đáp lão trượng, lên xe ngựa với Giang Nghiêu đi Châu Phủ, sau đó được phủ doãn tự mình đón vào phủ đón gió tẩy trần. Tắm rửa thoải mái dễ chịu, Giang Mạt nằm trên giường suy nghĩ, thấy bên ngoài có bóng người lén lút, nàng tức khắc buồn cười, "Vào đi." Giang Nghiêu lén lút đi vào, khập khiễng lên giường, ôm nàng vào lòng, tay vuốt ve cách quần áo, nhỏ giọng làm nũng, "A tỷ, đệ ngủ không được." "Muốn tỷ dỗ đệ ngủ không?" Đôi mắt Giang Nghiêu lóe sáng. "Ừ!" Hắn tưởng rằng có thể giống tối hôm qua ở nhà lão trượng, dương vật cứng, chỉ chờ vùi vào nộn bức nàng, kết quả Giang Mạt chỉ ôm hắn nhỏ giọng hát đồng dao, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng hắn, thật sự giống dỗ con nít ngủ. Giang Nghiêu: "..." Tuy rằng cảm giác này cũng khá tốt, nhưng tóm lại vẫn có chút thất vọng. Không phải là Giang Mạt không chú ý tới ánh mắt tràn ngập oán niệm của hắn, nhưng nam hài tuổi này chọc rất vui, nàng luôn không nhịn được chọc ghẹo hắn, nhìn bộ dáng bị chọc tức của hắn. "Thức ăn tối hôm nay thấy sao? Tuy không bằng phủ công chúa, nhưng không kém với nhà đại phú đại quý, hắn một phủ doãn nho nhỏ, bổng lộc có bao nhiêu? Không biết đã ăn chặn được bao nhiêu." Nghe nàng nói tới chính sự, Giang Nghiêu cũng bỏ những ý tưởng lung tung rối loạn sang một bên, "A tỷ muốn trừng trị hắn thế nào?" "Nhiều năm như vậy, đám sâu mọt này đã sớm gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, nếu hắn dám ăn, thì khẳng định dám làm, có thể là sổ sách nhìn không ra, ta cần những thứ hắn cố tình giấu đi... Tiền cứu tế vật tư tiếp theo cũng sắp tới rồi, lần này cần phải thành công." Giang Nghiêu hiểu ý tứ nàng, "A tỷ yên tâm, đệ sẽ đi tra." Tay nhỏ mềm mại sờ dương vật hắn cách quần, "Vậy phải dưỡng thương cho tốt nha, nếu không chân ngươi khập khiễng thì phải làm sao?" Mặt Giang Nghiêu lộ vẻ rối rắm, "Đệ bảo đảm không lộn xộn..." Tay phải cởi quần lót nàng, sờ khe thịt giữa hai chân, nhẹ nhàng xoa nắn, đầu ngón tay đã ướt, hắn chậm rãi cho một ngón tay vào, thấp giọng cầu hoan, "A tỷ... Muốn..." Giang Mạt thỏa mãn hắn, cưỡi hắn một lần nữa. Giang Nghiêu dựa đầu vào giường, thiếu nữ ngồi trên người hắn, nộn huyệt ướt mềm kẹp côn thịt, gân xanh nhô lên hết sức dữ tợn, dương vật kề sát bức thịt, thọc vào rút ra nhẹ nhàng vài cái, mài đường đi mị thịt, nộn bức đã đầy nước. Ánh đèn trong phòng sáng hơn nhiều, màu trên núm vú nhìn rất đẹp, hắn duỗi tay bỏ một bên vào mồm ngậm cắn, một tay khác nâng mông thịt nàng nhẹ nhàng xoa bóp. Nhục hành thô dài nhét tiểu huyệt không còn một khe hở, tao bức tóm được dương vật thì cắn, vừa hút vừa kẹp. "A tỷ, tại sao chặt quá vậy?" Mặt Giang Nghiêu chôn trên ngực nàng, liếm nhũ thịt trắng nõn no đủ, "Mới thao hôm qua rồi, chỉ có mấy canh giờ, lại vậy nữa rồi..." Giang Mạt thấp giọng cười, "Bởi vì tiểu tao bức của tỷ tỷ còn chưa quen thuộc với đệ..." Sức lực nàng lớn hơn hôm qua rất nhiều, ngoan ngoãn ngồi lên eo hắn, thịt mông mượt mà đánh lên hông, tiếng nước ồm ộp khi thân thể va chạm, mỗi lần đều như muốn đảo ngược huyệt nàng. Thiếu niên thích kích thích kịch liệt như vậy, nàng cũng thích. Trên mông trên đùi đều là dâm thủy của nàng, một lát sau thịt đùi đã bị đâm đỏ bừng. "Dù sao cũng phải quen, tiểu tao bức quen với dương vật, thao vài lần là thân với nhau rồi..." Giang Mạt nghiêm trang nói hươu nói vượn, tiểu thiếu niên nghĩ đến khi Bùi Dương làm với nàng thì rất thuận lợi, tin là thật, hỏi nàng. "A tỷ nhớ chữ đệ khắc trên tường không? Tỷ từng hỏi đệ nó có nghĩa gì." "Ân..." Đương nhiên Giang Mạt nhớ rõ, chữ khắc rậm rạp, hỏi hắn thì hắn không nói, "Bây giờ chịu nói rồi?" Giang Nghiêu im lặng không lên tiếng, bóp chặt eo nàng ấn lên dương vật, đồng thời thẳng lưng đâm lên trên, quy đầu đâm tới chỗ thịt mềm ở cung khẩu, cả người nàng mềm nhũn, huyệt khẩu co rút mãnh liệt, Giang Nghiêu ôm mông nàng đâm, muốn xỏ xuyên huyệt nàng. "Là số lần thiếu tướng quân đã làm với a tỷ...Đệ nhớ kỹ tất cả, tổng cộng 351 lần!" Cổ tử cung bị đâm mở, quy đầu không màng gì cả xông vào, thiếu niên bá đạo nói bên tai nàng, "Sau này đệ muốn nhiều hơn hắn!"