Lũng Địa nguồn nước khan hiếm, bọn họ ở trong nông hộ, muốn tắm rửa là không thể nào, nhiều nhất chính là lau người, nhưng sau lưng Giang Mạt không lau được, cũng chỉ biết bảo Giang Nghiêu lau. Loại chuyện này không phải lần đầu Giang Nghiêu làm, người công chúa hắn nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng khi đó là thân phận nội thị, bây giờ công chúa biết rồi mà còn bảo hắn lau người? Lưng tuyết đường cong tuyệt đẹp, Xương bướm gợi cảm liêu nhân, Giang Nghiêu tâm viên ý mãn, hạ thân có phản ứng. "Đêm nay công chúa ngủ ở đây?" "Nhà lão trượng chỉ có một phòng trong, ngươi muốn ta ngủ dưới đất?" "Ta..." Chưa nói xong, Giang Mạt đã xoay người nhìn hắn, tóc dài đen nhánh như rong biển rũ trước ngực, che khuất phong cảnh trước ngực, hai núm vú phấn nộn đỉnh kiều lộ ra từ sợi tóc, nhìn sắc tình lạ thường. "Công chúa..." Mặt Giang Nghiêu đỏ hơn phân nửa, quay đầu không nhìn nàng, nhưng hắn không thể bịt tai lại. "Những chuyện khác trước kia ngươi cũng đã làm rồi, sao bây giờ còn thẹn thùng?" Giọng nói kiều kiều mềm mại vang lên bên tai, hắn cảm giác được hơi thở ấm áp của công chúa. Giang Nghiêu nghĩ đến những chuyện liếm bức ăn vú trước kia, tai đỏ lên, vứt đi thân phận nội thị, chuyện lúc trước hắn làm... Chính là chiếm tiện nghi công chúa. Một tay mềm mại để giữa háng hắn, nắm côn thịt hắn cách quần. "Sơ Cửu, ngươi cứng." Giang Nghiêu bỗng dưng ôm eo nàng, lung tung hôn nàng. Môi công chúa rất mềm, thơm thơm ngọt ngọt, hắn hành động đều dựa vào xúc động, trong lòng sợ hãi không thôi, nhưng vẫn sinh ra lệ khí bạo ngược, muốn chiếm nàng làm của riêng mình, không cho bất cứ ai cướp đi. Trong đầu nghĩ lặp đi lặp lại, đây là tỷ tỷ hắn, là người huyết mạch tương liên với hắn, bọn họ vốn dĩ nên thân cận nhất trên đời! Đầu lưỡi duỗi vào khoang miệng nàng, cuốn lưỡi liếm mút nước bọt, cởi bỏ đai lưng, thả ra côn thịt thô dài gắng gượng, nắm tay nàng đặt lên. Dương vật nóng bỏng cứng rắn, tay nàng ôn lương mềm mại, Giang Mạt bị lạc vào môi lưỡi triền miên và da thịt tương dán, nhưng dù hắn làm thế nào, công chúa không phản kháng cũng không đón ý nói hùa. Giang Nghiêu tiết khí, mặt chôn vào cổ nàng, trên người ra một tầng mồ hôi mỏng. "Công chúa... A tỷ..." Nghe vừa ủy khuất vừa đáng thương. Giang Mạt nổi lên tâm tư chơi xấu, nhẹ nhàng nắm dương vật hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, vừa lòng nghe hắn kêu rên, hỏi hắn, "Lúc trước mỗi buổi sáng tắm gội cho ta, có từng cứng không? Cứng bao nhiêu lần?" "Rất nhiều lần..." Những ngày ấy quá dày vò, mỗi đêm hắn nghe lén công chúa và Bùi thiếu tướng quân, nhưng mỗi lần như vậy hắn giống như một con chuột, chỉ biết trốn trong góc phòng, áp lực tình cảnh, làm chuyên xấu xa. Không cam lòng và uỷ khuất chồng chất quá nhiều, Giang Nghiêu hồng mắt hỏi nàng: "Tại sao thiếu tướng quân có thể, Lương Vương cũng có thể, ta thì không?" Giang Mạt vén tóc trước ngực, lộ ra hai tuyết nhũ đỉnh kiều, "Muốn không?" Giang Nghiêu gật đầu. Nàng cười nhạt, nắm tay hắn xoa vú mình, xoay vòng trên núm vú, xuống bụng bằng phẳng, tìm kiếm nơi sâu thẳm giữa hai chân. Hô hấp hai người nặng nề hơn, đan chéo với nhau. Giang Nghiêu cảm giác hoa phùng khẽ nhếch, không biết ướt khi nào, thủy dịch chảy tới lòng bàn tay hắn. "Muốn thì cầu ta..." Giang Mạt thổi khí vào tai hắn, xoa bóp quy đầu, "Cầu ta thương ngươi đi." Tô mị tận xương. Giang Nghiêu khàn giọng cầu nàng: "A tỷ, thương đệ."