Giang Nghiêu và con thỏ một trái một phải bá chiếm vú nàng, một người một thỏ như đang cạnh tranh, so ai hút mạnh hơn, so ai kiên trì lâu hơn. Hai mắt Giang Mạt mê ly, thiếu niên mới gia nhập ánh mắt cuồng nhiệt, hô hấp nóng rực phun lên ngực, duỗi tay bóp nhũ căn nàng đẩy lên trên, giống như làm vậy là sẽ có sữa chảy ra. "Sơ Cửu, chậm một chút... Ân... Đau quá..." Tiêu Minh Vũ bất mãn mình bị bỏ qua, nhưng hình thể này của mình thật sự không làm được gì, đành phải ôm vú bự nặng trĩu, sức lực treo hết lên đó, trọng tâm toàn thân đặt hết lên núm vú. Giọng nói Giang Mạt thay đổi, trong mắt tràn ra nước mắt sinh lý, "Không... A, A Bạch, ta đau quá..." Giang Nghiêu cau mày nắm miệng con thỏ, dùng sức nhéo, Tiêu Minh Vũ bị bắt nhả ra, rơi trên bụng Giang Mạt, bị ném xuống giường. Con thỏ không nặng không nhẹ, chỗ vừa cắn bị trầy da, sưng gấp đôi bình thường, trên đó còn ẩn ẩn tơ máu, không chạm vào cũng thấy đau. "Công chúa đừng sợ, không đau, không đau..." Giang Nghiêu lẩm bẩm như dỗ con nít, đau lòng đến gần liếm láp, hết sức ôn nhu, đầu lưỡi câu nhũ thịt, miệng nhỏ mút, đau đớn bị tê dại an ủi, mi nhắm chặt cuối cùng cũng thả lỏng. Mà thiếu niên đã bắt đầu thấy không thỏa mãn, ôm nửa người công chúa vào ngực, đầu ngón tay trượt dọc theo eo, chui vào chăn gấm, chen vào giữa hai chân, cho đến bức phùng ướt át, dò xét vào. Bên trong là dâm thủy của nữ nhân và tinh dịch của nam nhân khác, moi nhẹ cũng có chất lỏng chảy ra. Hô hấp Giang Mạt trở nên nặng nề hơn, bị hầu hạ thoải mái, trong miệng thở gấp, mông nâng nhẹ, chủ động cọ lòng bàn tay hắn. Lòng bàn tay Giang Nghiêu có rất nhiều vết chai, ngón giữa dài nhất cắm vào trong huyệt, xoa ấn mị thịt bên trong, kén trên tay ma sát âm hộ, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa âm đế. Hầu hạ miệng nhỏ của công chúa nhiều lần, Giang Nghiêu biết làm gì khiến nàng thoải mái, tiểu công chúa khuôn mặt ửng đỏ dựa vào vai hắn, tay chặt chẽ nắm cánh tay hắn, cùng lúc đó, môi lưỡi Giang Nghiêu cũng đổi chỗ, lưu luyến trên cổ nàng, mút để lại những dấu hôn trên da thịt, muốn phủ lên dấu vết của Bùi Dương. "Ngô... Sơ Cửu..." Giọng nói mềm như bông, mềm mại động lòng người. Đây là lần đầu tiên hắn đi quá giới hạn, giữa hai chân dựng lều, bởi vì góc độ của công chúa không nhìn thấy, Giang Nghiêu cũng không cố tình che giấu, nhưng hắn không ngờ, trong phòng còn một "Người" khác. Tiêu Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn đôi cẩu nam nữ trên giường, càng nhìn càng kì lạ. Một thái giám sao lại làm chuyện này với chủ tử? Dù Chiêu Minh có rộng lượng, nhưng cũng dám cho phép thái giám làm chuyện đại bất kính như thế? Nhưng hắn đã phát hiện Giang Nghiêu khác thường. Thái giám đều bị thiến hết, không thể nào cương được, nhưng nhìn độ cao ở đũng quần, Sơ Cửu rõ ràng là thái giám giả! Từ lúc còn nhỏ Chiêu Minh đã nuôi nam nhân bên người? Con mẹ nó! Rốt cuộc là nha đầu chết tiệt đó có bao nhiêu người? Tiêu Minh Vũ tức giận ngực đau, nhưng hắn phát hiện thái giám giả và Chiêu Minh không làm đến cuối, sau đó tiểu thái giám ôm nàng đi tắm, nhưng Tiêu Minh Vũ vẫn phẫn nộ, cử chỉ của bọn họ đã rất khác người!