Giang Mạt cảm giác có người đang nhìn nàng, trợn mắt thấy Bùi Dương đứng thẳng tắp bên mép giường, duỗi tay chạm vào mặt nàng. "Đánh thức nàng?" Hốc mắt Giang Mạt còn sưng đỏ vì mới vừa khóc, Bùi Dương cúi đầu hôn trán nàng, "Xin lỗi, không tìm được Lương Vương." Tiêu Minh Vũ: !!! Tiểu tử thúi nói chuyện thì nói, tại sao lại động tay động chân! Con thỏ đánh lên tay thiếu niên, muốn đuổi hắn đi, lục lạc trên cổ kêu đinh đinh, đầu thỏ mê man, thiếu niên không chút sứt mẻ. "Mấy ngày nay nàng ngủ chung với vật nhỏ này?" Bùi Dương xách nó lên, nhìn thẳng mắt đỏ nó. Không biết tại sao, luôn có thể nhìn ra địch ý trong đôi mắt này. "A Bạch rất ngoan, không làm ầm ĩ, mấy ngày nay ta ngủ không được ngon, có A Bạch ngủ chung, sẽ thấy an tâm hơn..." Giang Mạt ôm con thỏ từ tay hắn, Tiêu Minh Vũ cố ý chui vào ngực nàng, thuận tiện âm thầm trừng Bùi Dương. Khuê phòng của cô nương gia là có thể tùy tiện vào? Tiểu tử thúi lăn nhanh lên! Lăn được bao xa thì lăn bấy xa! Bùi Dương không tiếp thu được tín hiệu ghét bỏ từ con thỏ, nghĩ thầm chắc là nữ hài tử đều thích động vật lông xù, từ sau khi hắn manh bạch hồ về, mỗi ngày Bùi Anh đều ôm nó, ăn ngủ đều ở chung, không chịu buông ra một khắc, tới chỗ Chiêu Minh thì cũng giống vậy. Nhưng mà hắn không đến mức ăn dấm của một con thỏ, Chiêu Minh thích, hắn cũng sẽ thích. Bùi Dương cởi áo ngoài ra, thuần thục chui vào ổ chăn, ôm người và thỏ vào lòng, "Ngủ đi, ta ngủ với nàng." Tiêu Minh Vũ bị hai người đè: "???" Thấy dáng vẻ ngựa quen đường cũ của Bùi Dương, loại chuyện này khẳng định không phải lần đầu. Phong độ quân tử của Bùi thiếu tướng quân ngươi đâu? Bị chó ăn hết rồi? Tay để đâu vậy! Tiêu Minh Vũ vừa tức vừa gấp, nha đầu Chiêu Minh ngốc ư? Một cô nương gia chưa xuất các, hơn nửa đêm nằm chung giường với một nam nhân, truyền ra ngoài người khác nói gì! Nàng còn cần thanh danh không! Mắt thấy tay Bùi Dương sắp chui vào vạt áo nàng, Tiêu Minh Vũ giẫm chân sau, ngao ô một tiếng cắn lên ngón tay hắn. "Tê con thỏ biết cắn người?" "Ngày thường không cắn người, chắc thấy chàng là người lạ?" Giang Mạt nắm tay hắn nhìn, "Cũng may không chảy máu." Bùi Dương ném con thỏ xuống giường, cách màn Tiêu Minh Vũ nhìn thấy hai người lại ôm nhau, lúc ấy không biết nghĩ thế nào, nhảy lên giường chen vào giữa hai người lần nữa, dùng thân hình nhỏ yếu của nó tạo ra một ranh giới. Tiểu tử thúi mơ tưởng chiếm tiện nghi của Chiêu Minh! Nhưng mà, tại sao hắn phải ngủ chung với bọn họ? Tiêu Minh Vũ rầu thúi ruột, cả một đêm hoài nghi cuộc sống. Giang Mạt nghe nói thỏ đực một năm bốn mùa đều động dục, tuy số lần nhiều nhưng thời gian ngắn, không biết sau khi tiểu cữu cữu biến thành thỏ, có thể kế thừa một vài đặc tính của con thỏ không? Đường đường là Lương Vương trở thành một con sủng vật, cơ hội khó kiếm, nàng nghĩ ra cách khác. Nàng bắt đầu bồi bổ cho con thỏ, thịt dê, hải sâm, rau hẹ, quả nhân, trứng gà, các loại đồ ăn nóng, đồ ăn tráng dương, đút cho nó từng chút một, vì thế có thể thấy được, con thỏ trở nên xao động rất nhiều. Tiêu Minh Vũ cảm giác bụng dưới như bị lửa đốt, làm thế nào cũng không bớt, hắn tùy tiện cọ trên vải gấm, một dòng điện chảy qua toàn thân, cùng lúc đó hắn cảm thấy sảng khoái và có chất lỏng gì đó được phun ra.