Bùi Dương xấu hổ muốn chết, hắn muốn nhịn xuống, nhưng mà ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, thân thể không khống chế được, Giang Mạt còn cố ý cọ, mông nở nang đỉnh kiều nhẹ nhàng cọ, côn thịt lập tức sưng to. "Đừng, đừng lộn xộn." Bùi Dương đè eo nàng lại, giam cầm người trong lòng. Đầu ngón tay Giang Mạt đùa nghịch vạt áo của hắn, nhẹ nhàng thổi khí vào tai hắn, "Chàng không thích?" Bùi Dương run rẩy, thân thể phản ứng mạnh, thành thành thật thật ngồi, không dám có một cử động nhỏ. "Không ngờ là, ngồi trong lòng mà thiếu tướng quân vẫn không loạn." Bùi Dương nói: "Loạn." "Hả?" "Tâm loạn, không tin nàng thử xem." Thiếu niên ấn đầu nàng vào ngực, tiếng tim đập nhanh chóng thùng thùng, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tỏ vẻ tâm tình chủ nhân không được bình tĩnh. Giang Mạt thầm than một tiếng, đúng là muốn mệnh, cảm giác như bị con chó ngốc liêu lại. Côn thịt dưới thân vừa cứng vừa nóng, độ dài khá lớn, cách vải dệt dán mông nàng, muốn bỏ qua cũng khó. Dựa theo tuổi tiêu chuẩn ở cổ đại, tuổi bây giờ đã thành thân được, những việc đó đều làm được. Nàng ăn chay lâu rồi! Giang Mạt chống vai hắn ngồi một bên, rời khỏi lồng ngực, ngay cả hơi thở ấm áp khi kề nhau cũng bị mang đi. Bùi Dương còn tưởng rằng mình làm gì mạo phạm nàng. Không ngờ tay ngọc Chiêu Minh cởi bỏ đai lưng hắn, nhẹ nhàng dò xét. "Chiêu Minh!" "Hư, nhỏ giọng một chút, còn một lát nữa mới vào thành, ta giúp chàng." Giang Mạt cầm đại gia hoả, tay nhỏ non mềm xoa dọc theo thân gậy, cảm nhận dương vật thiếu niên nhảy lên trong lòng bàn tay, nhanh chóng  bành trướng. Bùi Dương lớn lên anh tuấn soái khí, nhưng thứ đó vô cùng dữ tợn, một bàn tay cầm không hết, gân xanh vây quanh, khi đầu ngón tay xẹt qua, có thể cảm nhận được huyết mạch lưu động dưới da. "Lớn quá!" Giang Mạt kinh ngạc cảm thán. Hai bên tai thiếu niên ửng hồng, vui vẻ khích lệ nàng, thân thể cứng còng nắm chặt nệm mềm dưới thân, nhìn tay nhỏ oánh bạch nắm đồ vật xanh tím, tiếng thở dốc phát ra vừa thô vừa nặng. Giang Mạt biết làm thế nào để hắn thoải mái, ngón tay linh hoạt khảy dương vật giống như đánh đàn, chỗ quy đầu đã tràn ra chút tinh, ngón tay nàng lấp kín nơi đó, tinh tế nghiền vài vòng. "Ngô..." Bùi Dương không nhịn xuống được tiếng rên, dương vật đột nhiên bắn trong tay nàng, to thêm vài phần, cao dựng thẳng lên, đứng yên ở đó. "Thiếu tướng quân thoải mái không?" Giang Mạt cười tủm tỉm hỏi hắn. Rõ ràng làm chuyện phóng đãng câu nhân, nhưng lại thiên chân vô tà. Thiếu niên mới biết chuyện này thật sự ngây ngô, không chịu được trêu chọc như vậy, hai mắt đỏ bừng kéo người ngồi trên đùi, dương vật đâm trên bụng nhỏ nàng, dịch chỗ quy đầu cọ lên quần áo nàng, Bùi Dương không quan tâm, theo bản năng hôn nàng, tham lam nhấm nháp tư vị của nàng, đầu lưỡi vào sâu hơn, trằn trọc trong khoang miệng nàng, nhiệt liệt mút vào, đồng thời bắt tay nàng để trên nhục hành, vuốt ve liên tục. Hai người hôn nhiệt tình quên mình, hồn nhiên đã quên đang ở đâu, động tĩnh lớn, nháo Bùi Anh đang ngủ. "Ca ca, Chiêu Minh tỷ tỷ... Về đến nhà rồi sao?" Bùi Anh buồn ngủ, đôi mắt chưa mở ra hết, tỉnh như không tỉnh. Bùi Dương dừng lại, buông môi nàng ra, khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc. Giang Mạt bình phục lại thở dốc dồn dập, nhẹ giọng dỗ nàng, "Chưa đến, Anh Anh ngoan, ngủ thêm lát nữa, tới nơi tỷ sẽ kêu muội." Giọng nói trầm thấp, tắm đầy tình dục, Bùi Anh không hiểu, nhưng nàng luôn nghe lời, hơn nữa đã mệt, rất nhanh đã ngủ tiếp. Bùi Dương còn nắm tay nàng vuốt ve trên dương vật mình, tay Giang Mạt đã đau, quay dầu trừng hắn, mị nhãn như tơ, tay nắm quy đầu chàng, "Tại chàng hết!" Lần này vừa đau vừa sảng khoái, tinh hoàn kịch liệt nhảy, bắn ra toàn bộ, tinh dịch trắng đục phun hết lên người Giang Mạt, thậm chí có vài giọt rơi lên môi sưng đỏ của nàng, trong không khí tràn ngập mùi tình dục. Giang Mạt vươn lưỡi liếm sạch sẽ tinh dịch bên môi, "Hơi tanh." Côn thịt vừa bắn xong của Bùi Dương lại ngẩng đầu nữa. Giang Mạt móc khăn lau khô tinh dịch dính trên người hắn và nàng. Bùi Dương si ngốc nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng muốn vứt khăn, vội vàng ra tiếng: "Khăn tay cho ta được không?" Giang Mạt đưa cho hắn, sau đó thấy hắn cẩn thận cất vào lòng. Giang Mạt cười vỗ tiểu gia hỏa cứng giữa hai chân hắn, "Ta ở đây rồi, lấy khăn làm gì?" Bùi Dương bất đắc dĩ, hắn phát hiện Chiêu Minh rất thích trêu chọc hắn, tuy rằng rất thích, nhưng hắn không phải Liễu Hạ Huệ, không nhịn được. Yên lặng mặc quần áo, thiếu niên ôm tiểu cô nương của hắn vào lòng, nhẹ cọ thái dương nàng, một khắc cũng không muốn buông ra. "Chiêu Minh, ta sẽ đi cầu hôn bệ hạ, mặc kệ khó cỡ nào, ta phải cưới được nàng." Trấn Quốc Công phủ dòng dõi cao đều dựa vào đánh giặc mà ra, so với thế gia đại tộc chân chính, vẫn là kém hơn, mà làm hòn ngọc quý trên tay nữ đế, nếu nữ đế không đồng ý, vậy hắn phải kiếm thêm quân công! Bùi Dương suy nghĩ sau này phải làm gì, Giang Mạt buồn cười niết tai hắn, "Bây giờ mẫu hoàng chỉ có một nữ nhi là ta, bà ấy sẽ không liên hôn cho ta, nhất định sẽ làm theo ý nguyện của ta, nếu ta nguyện ý, bà nhất định mừng rỡ thành toàn, nếu ta không muốn, dù trời sập cũng không được." Tim Bùi Dương đập mạnh, trong mắt bốc cháy hai ngọn lửa, tâm sắp tan chảy. Giang Mạt hôn gương mặt hắn, "Thiếu tướng quân, có hứng thú làm phò mã không?" Hai người lại ôn tồn, nhìn đường phố ngoài cửa sổ ngày càng quen thuộc, Bùi Dương ôm chặt nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, "Rất muốn ôm nàng về nhà..." Tốt nhất là có thể giấu nàng đi, chỉ có một mình mình thấy. Rõ ràng còn chưa tách ra, đã không tha. Bùi Dương chôn mặt bên gáy nàng, dùng sức hít mùi hương trên người nàng. "Khi nào chúng ta có thể gặp lại?" Đầu xù cọ tới cọ lui, giống một con chó ngốc hơn. "Nếu muốn gặp, lúc nào cũng được, mỗi một cánh cửa phủ công chúa luôn mở ra vì chàng" Giang Mạt vỗ chân hắn, "Quan trọng là phải dưỡng thương tốt."