Giang Nghiêu quỳ lâu, hai chân vừa đau vừa tê, mảnh sứ vỡ cắt đầu gối hắn, đứng không vững, nhưng cổ họng hắn không phát ra tiếng nào. Thiếu nữ áo đỏ phía trước xoay người hỏi hắn, "Còn đi được không?" "Đi được!" Ngữ khí thiếu niên chắc chắn, ngay sau đó Giang Mạt đi đến trước mặt hắn. Giang Mạt tám tuổi còn muốn cao hơn Giang Nghiêu, ngón tay như ngọc dừng lại giữa mày hắn, rõ ràng không dùng nhiều sức, hắn đã ngã xuống đất. Một tiếng cười nhạo truyền đến, thiếu nữ xua tay, "Tiểu An Tử, đỡ hắn dậy." Thái giám phía sau người nàng bế hắn lên, Giang Nghiêu kêu to, "Đừng đụng vào ta!" Giang Mạt rất có hứng thú nhìn chằm chằm hắn, "Chẳng lẽ ngươi muốn bản công chúa ôm ngươi? Thấy ngươi đẹp, cũng không phải là không được..." Giang Nghiêu khiếp sợ, ngừng giãy giụa, sắc mặt trở nên đỏ bừng trước tiếng cười như chuông bạc của thiếu nữ, nghĩ thầm quả nhiên là nữ nhi của bà ta, chán ghét như nhau! Giang Nghiêu được an bài ở một phòng nhỏ cạnh chủ điện Lưu Quang Điện, tuy chỗ nhỏ, nhưng tất cả đồ vật đều là mới, đương nhiên, không thể so với trong cung Thục phi, khi đó mặc dù bên ngoài hắn là tiểu thái giám quét dọn, hưởng thụ chân chính không kém công chúa hoàng tử khác. Nhưng nữ đế làm hắn mất hết người thân... Giang Mạt nuôi người dưới mí mắt, không biểu hiện thân cận quá mức, giữa bọn họ còn cách huyết cừu đời trước, không thể tiêu tan trong chốc lát, chỉ có thể từ từ, dù sao bọn họ mới tám tuổi, tương lai còn dài. Giang Nghiêu còn tưởng rằng tới Lưu Quang Điện chỉ là đổi nơi chịu tội, lúc trước mẫu phi luôn nói, nữ đế bây giờ tàn nhẫn độc ác thế nào, nữ nhi của bà ta, đương nhiên Giang Mạt không tốt hơn là bao, nhưng sự thật khác với tưởng tượng của hắn. Mỗi ngày Giang Mạt giống những con cháu tông thất khác đi học, chức vụ của Giang Nghiêu chính là bưng trà rót nước cho nàng, phô giấy mài mực, nhưng mà hắn không có nơi dụng võ, bởi vì Giang Mạt nghe giảng bài chưa quá một khắc đã ngủ, kêu thế nào cũng không tỉnh, nhóm đại học sĩ hết cách, cuối cùng biến thành hắn đi học thay công chúa, thay nàng hoàn thành việc học. Cơ hội như vậy rất khó có được, Thục phi giữ hắn bên người, cũng sẽ dạy hắn hiểu biết chữ nghĩa, nhưng rốt cuộc cũng không bằng nhóm đại học sĩ. Hắn muốn báo thù, cần có tài nghệ, vì thế Giang Nghiêu tựa như bọt biển, điên cuồng hấp thu tri thức. Buổi tối, Giang Mạt kêu hắn gác đêm nằm ngủ dưới mép giường, trong chủ điện đốt địa long rất ấm áp, không như mọi khi mùa đông lạnh ngủ không được, hơn nữa nàng ngủ rất an tĩnh, cho nên Giang Nghiêu cũng an ổn ngủ đến hừng đông. Làm đích công chúa, chủng loại đồ ăn đa dạng, vô cùng xa xỉ, mỗi lần trước khi trình lên sẽ có chuyên gia thử độc, nhưng nàng không yên tâm, còn phải sai hắn thử lại một lần, sau đó mới dùng bữa, ăn hết một lượt, hắn đã no rồi. Bỗng chốc đã tới đầu xuân, thậm chí Giang Nghiêu còn cao lên mập ra, lúc này dù hắn ngốc cũng cảm nhận được Giang Mạt hậu đãi. Nhớ lại mấy tháng qua, hắn cảm giác mình không giống nô tài, mà sắp trở thành nửa cái chủ tử. Giang Mạt vừa lòng nhìn giá trị tình yêu trên đỉnh đầu nam chính từ âm chuyển thành dương, tuy rằng chỉ có 20, nhưng so sánh với lúc ban đầu, đã tiến bộ rất lớn. Hôm nay thu được tin Lương Vương tiến cung diện thánh, lập tức ăn mặc chỉnh tề đi Dưỡng Tâm Điện. Lương Vương Tiêu Minh Vũ chính là tiểu đệ nhà mẹ đẻ nữ đế, tiểu cữu cữu của Chiêu Minh công chúa, cũng là vai ác thế giới này. Sau khi nữ đế đăng cơ, đại phong con cháu Tiêu thị, Tiêu Minh Vũ không chỉ được phong làm Lương Vương, còn kiêm nhiệm Hộ Bộ Thượng Thư, nắm giữ quyền to, mặc dù sau này Giang Nghiêu lên ngôi, hắn cũng đã quyền khuynh triều dã một lần. Sau này nữ đế chính sách tàn bạo, trầm mê nam sắc, không thể thiếu bút tích của hắn. Muốn nói đối tượng khó công lược nhất thế giới này, khẳng định chính là vị tiểu cữu này. Tiêu Minh Vũ lớn hơn Giang Mạt 14 tuổi, bây giờ nàng chỉ là một tiểu cô nương 8 tuổi, nhưng Tiêu Minh Vũ chính trực thanh niên, đương nhiên không thể nào cảm thấy hứng thú với nàng, nhưng nhìn thấy giá trị tình yêu -20 trên đỉnh đầu hắn, Giang Mạt cảm thấy quá khó khăn. "Đã lâu không gặp Chiêu Minh, hình như lại cao hơn rồi." Tiêu Minh Vũ giống nữ đế năm phần, thân hình cao dài, dung mạo điệt lệ, một đôi mắt hồ ly khẽ nhếch, mắt trái có một nốt ruồi đỏ, nhìn thêm hai phần tà mị. Giang Mạt bước đến trước mặt hắn chớp mắt, "Chỉ cao lên thôi sao? Chẳng lẽ không đáng yêu hơn sao?" Tiêu Minh Vũ cứng họng, nữ đế giận nàng, "Suốt ngày không ra dáng ra hình, đại học sĩ đã nhiều lần nói với trẫm, con đi học cứ mãi ngủ!" "Mẫu hoàng, nhi thần đã nói rồi, nhi thần không có hứng thú với những thú ở Tông Học..." Giang Mạt phát hiện sau khi nói ra lời này giá trị tình yêu của Tiêu Minh Vũ tăng 5, lập tức hiểu. Hắn muốn làm hoàng đế, nhưng ai cũng nói nữ đế sẽ lập nàng làm Hoàng Thái Nữ, vậy tức là hai người là đối thủ? Đáng tiếc Giang Mạt không có hứng thú làm nữ hoàng. Nữ đế rất có kiên nhẫn với nữ nhi: "Vậy con nói xem, cảm thấy hứng thú với cái gì?" "Kiếm tiền!" Giang Mạt không nghĩ ngợi trả lời ngay, "Con muốn học buôn bán, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!" Sĩ nông công thương, thương là kém nhất. Tiêu Minh Vũ nghe trả lời thế thì cười, "Bệ hạ cắt giảm bổng lộc của con hay sao, tại sao nghĩ như vậy?" Giang Mạt kéo tay áo nữ đế, "Nhi thần muốn thử xem, mẫu hoàng, ngài cho phép nhi thần đi!" Nữ đế nhìn Tiêu Minh Vũ, lại nhìn Giang Mạt. Bà rất cưng chiều Chiêu Minh, không nghĩ nhiều đã đồng ý, "Chỉ cần không ảnh hưởng xã tắc triều chính, con muốn làm gì thì làm, muốn giúp đỡ thì tìm tiểu cữu cữu con." "Mẫu hoàng vạn tuế!" Giang Mạt vui vẻ chạy ra ngoài, đương nhiên không nhìn thấy giá trị tình yêu trên đầu Tiêu Minh Vũ. Tâm tình của nàng không tồi, tâm huyết dâng trào muốn đi Ngự Hoa Viên thưởng cảnh, ở đó thạch động không ít, đi đến một nơi hẻo lánh, bỗng nhiên nghe được một tiếng nức nở, như là bị ai siết cổ. Tiếng nghe rất nhẹ, chẳng được bao lâu thì biến mất hoàn toàn, sau đó, một thiếu niên mặc đồ thái giảm đi ra từ núi giả, không phải Giang Nghiêu thì là ai? Giang Nghiêu đang đeo đai lưng lên người, khi nhìn thấy nàng, trong lòng hoảng loạn. Tiểu An Tử đi sau Giang Mạt vào trong động nhìn, nói vừa có một thái giám tắt thở, Giang Mạt nhận ra đây là người bắt Giang Nghiêu quỳ gối trên nền tuyết đánh hắn. "Ngươi làm?" Giọng nói nàng rất nhẹ, Giang Nghiêu không biết tại sao lại khẩn trương. Từ trước đến nay hắn luôn ngoan ngoãn nghe lời trước mặt công chúa, đây là lần đầu tiên để nàng nhìn thấy mặt khác của mình. Nàng sẽ nghĩ thế nào? Thiếu niên nắm chặt tay, không biết làm sao. Giang Mạt cười hỏi hắn, "Sao vậy? Dám làm không dám nhận?" Giang Nghiêu nhận mệnh buông tay ra, "Là ta làm." "A, làm cũng làm rồi, không biết xử lí sạch sẽ!" Một ánh mắt của nàng, Tiểu An Tử kéo thi thể đi xa. Giang Nghiêu giật mình, "Công chúa không trách?" "Trách cái gì?" Giang Mạt không để ý, "Hoàng cung là chỗ nào, ngươi không ăn người, chẳng lẽ chờ người khác ăn ngươi? Nếu tính tình ngươi mềm như bông, không tàn nhẫn được, Lưu Quang Điện ta không dung ngươi được." Nàng nói rồi đi quanh Giang Nghiêu hai vòng, "Nhưng mà người ngươi đúng là đơn bạc... Vậy đi, thay quần áo, theo ta đi Trấn Quốc Công phủ."