Lục Canhr dùng hàm răng cọ hoa hạch cô, đầu lưỡi đâm thọc ở huyệt khẩu, liếm hút hoa phùng, nuốt toàn bộ nước chảy ra vào miệng, hoa huyệt Giang Mạt bị làm cho lầy lội, bởi vì không được đồ vật thô cứng an ủi, co rút lại từng chút một, xoắn đầu lưỡi, nhưng lưỡi quá trơn trượt, tiểu huyệt không giữ được. Giang Mạt không chịu nổi, giữ chặt cánh tay hắn, lắc mông kêu hắn đứng dậy. Hai mắt nam nhân sâu thẳm như sói, gắt gao nhìn thẳng cô, dương vật sưng to thọc vào nộn huyệt. Mới vừa vào, mỗi khối mị thịt bên trong gấp gáp bao bọc nó, hút dương vật vào trong, muốn giảm bớt hư không trong chỗ sâu nhất. Tiểu tao huyệt như tự ý thức được, bắt đầu mạnh mẽ mút vào nam căn thô dài, dâm thủy ào ạt chảy ra ngoài, cô gái dưới thân phe phẩy mông nâng eo, tự cọ dương vật, bộ dáng tao lãng, càng nhìn càng cảm thấy thiếu thao. Làm mạnh sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương trên tay Giang Mạt, Lục Cảnh ôm người ngồi trên đùi, cho cô ôm cổ mình, bóp chặt eo nhỏ, ngoan ngoãn thao cô, vừa tàn nhẫn vừa hung, nhiều lần đỉnh đến hoa tâm, thao mở tử cung. "Anh, anh nhẹ một chút... Ân..." Động tác nam nhân vừa nhanh vừa mạnh, Giang Mạt không chịu nổi kích thích, cắn vai hắn, hắn cũng không chậm lại nửa phần. Lục Cảnh đâm cô giống như đóng cọc, hận không thể nhét hai trứng dái vào tiểu bức cô, mỗi khi vào một lần, trên bụng cô hơi nhô lên, nam nhân càng điên hơn, mắt hồng làm quy đầu chọc vào vách tử cung, quấy loạn xung quanh, như muốn chọc phá bụng cô, thao cô cao trào dễ như trở bàn tay. "Anh, không được, đừng... Ngô..." Nói chưa dứt lời cô đã bị chặn miệng lại, Lục Cảnh cuốn đầu lưỡi cô nặng nề hút, Giang Mạt cảm giác được một hơi thở cuối cùng còn trong phổi cũng bị hắn hút hết rồi, dưới thân vẫn chưa dừng lại, ngược lại càng kịch liệt, lỗ mãng hơn. Đây là lần Lục Cảnh làm điên nhất, tàn nhẫn nhất, ngày thường mặc dù có hung, nhưng vẫn nghĩ tới cảm thụ của cô, cố sức làm cô thoải mái, nhưng bây giờ không còn chút ôn nhu nào, giống như lời hắn nói, muốn thao cô từ sống thành chết. Giang Mạt cao trào lần thứ ba lệ đã rơi đầy mặt, cả người cô đều là mồ hôi, không còn sức kêu, tiểu bức vừa hồng vừa sưng, nước chảy đầm đìa, trên tuyết nhũ tất cả đều là dấu răng nam nhân, núm vú vô cùng đáng thương dựng thẳng, bị hắn ngậm vào miệng không ngừng cắn xé. Cô nhỏ giọng nức nở cầu hắn, Lục Cảnh không trả lời, đôi tay bẻ cánh mông cô ra, ngón tay dính dâm dịch chỗ hai người giao hợp, bôi trên cúc huyệt, xoa xung quanh. Giang Mạt sợ tới mức muốn nhảy dựng lên, "Không được! Anh, ở đó không được!" Lục Cảnh trầm giọng hỏi cô: "Em trị không?" Giang Mạt chảy nước mắt nói chuyện, Lục Cảnh nhét một ngón tay vào, "Ở đây chưa vào bao giờ, không biết so sánh với tiểu bức, cái nào tao hơn..." Đại dương vật lớn như vậy, tiểu huyệt ăn đã rất lao lực, huống chi là hậu huyệt, nơi đó vốn dĩ không phải để làm loại chuyện này, nhất định sẽ rách ra! "Giang Mạt, anh không nói giỡn với em." Lục Cảnh nhét tiếp một ngón tay vào, "Nếu để anh nhìn thấy em từ từ chết đi, chi bằng bây giờ em bị anh thao chết, anh bảo đảm nói được làm được." Giang Mạt bỗng dưng rùng mình. Nam nhân hắc hóa rất đáng sợ, không thể trêu không thể trêu. Cuối cùng Giang Mạt vẫn đồng ý hắn làm phẫu thuật, đã bỏ qua thời kì trị liệu tốt nhất, không thể tiếp tục kéo dài, Lục Cảnh nhanh chóng an bài cho cô xuất ngoại trị liệu. Mấy ngày nay ngày nào Dịch Lăng Trầm cũng lại đây báo danh, hắn nhắc chuyện chia tay với Bạch Dĩ Vi, tưởng rằng sẽ thuận lợi, không ngờ cô chết sống không đồng ý, nháo làm hắn phiền, rốt cuộc Dịch Lăng Trầm cũng cảm nhận được bọn họ không hợp nhau. Bây giờ hắn tự hỏi chính mình, lúc trước thích Bạch Dĩ Vi ở đâu, hắn cũng không nói được. Hắn chỉ biết khắp đầu óc mình bây giờ đều là Giang Mạt. Ngày đó Mạt Mạt nói không thích hắn, tuy rằng hắn khổ sở, nhưng ít ra có thể xác định là Mạt Mạt từng thích hắn, có lẽ bây giờ cũng thích, nếu không khi đó cô sẽ không quên mình xông ra cứu hắn. Cô luôn luôn mạnh miệng mềm lòng như vậy. Dịch Lăng Trầm đã quyết định, chờ cô hết bệnh, hắn sẽ theo đuổi cô. Hắn mua hoa bách hợp, vừa đến trước cửa phòng bệnh, nghe được giọng Bạch Dĩ Vi: "Giang tiểu thư, kỳ thật A Trầm không thích cô, anh ấy thấy cô bị bệnh nên mới đến an ủi cô, sau này cô khỏi hẳn, đừng so đo với lời nói lúc trước của anh ấy..." Dịch Lăng Trầm không tin vào tai mình, lập tức vọt vào phòng bệnh, "Bạch Dĩ Vi, em đang nói hươu nói vượn gì đó? Anh đã nói rõ ràng với em rồi mà! Em không hiểu sao?" Bạch Dĩ Vi cuồng loạn kêu, "Lúc trước anh theo đuổi em lâu như vậy, tại sao nói không thích là không thích nữa, bởi vì Giang Mạt sao? Cô ta làm tiểu tam mà còn đương nhiên như vậy!" Dịch Lăng Trầm không biết đây là lần thứ mấy cãi cọ với cô, hai người cãi nhau quá lớn, bị hộ sĩ mời ra ngoài. Dịch Lăng Trầm còn muốn nói mấy câu với Giang Mạt, bị cô giành trước. "Anh Lăng Trầm, em đã có bạn trai, cho nên anh thích ai không liên quan đến em... Còn nữa, vì tránh hiểu lầm không cần thiết, chúng ta đừng gặp mặt nữa." ................. Một tuần sau, Lục Cảnh đưa cô lên bàn giải phẫu. Giang Mạt nằm trên giường bệnh nắm chặt tay hắn, dặn dò từng câu: "Sau khi em tỉnh lại, người đầu tiên muốn nhìn thấy là anh." "Ừ, anh bảo đảm." "Nếu em mất trí nhớ mắt mù hay trở nên ngốc, anh không được ghét bỏ em." "Được." "Nếu mà, thật sự xảy ra chuyện, anh phải sớm quên em." Thấy Lục Cảnh nổi giận, Giang Mạt nhanh chóng nói thêm một câu: "Anh, em thích anh." Lục Cảnh rũ mắt hôn trán cô, "Anh yêu em." Giây phút đó, giá trị tình yêu của Lục Cảnh đã đầy. [Thu thập tình yêu hoàn thành, chọn bản phục thể không?] Giang Mạt chọn có. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ, chuyện sau này để bản phục thể tiếp tục, đây là "Giang Mạt" căn cứ theo ý thức cô tạo ra, nói đơn giản là cô phân thân ra, chẳng qua không có nhiệm vụ công lược, những hành động không hợp lý sẽ được tự động che chắn. Nhưng bản phục thể không có đặc quyền gì, xác suất giải phẫu thành công chỉ có năm phần như cũ, một nửa là sống một nửa là chết, nếu may mắn, bản phục thể sống, sau đó như thế nào, sẽ không bị bản thể khống chế. Rời khỏi thế giới này, Giang Mạt nhìn Lục Cảnh, nói thật là có động tâm, nhưng đáng tiếc, mục tiêu của cô là sao trời mênh mông, cho nên chỉ có thể nói hẹn gặp lại.