Giang Mạt bị nam nhân ôm vào lòng, cánh tay kiên cố nâng cô, đâm cô phập phồng giống như thuyền nhỏ trong mưa gió. Nút thắt trước ngực bị Lục Cảnh cắn mở, hắn kêu Giang Mạt cởi áo ngực, nâng vú đưa đến bên miệng hắn, hắn mút từng ngụm, tấm tắc ra tiếng. "Vú bảo bối lớn quá, bên trong có gì vậy? Có sữa chảy ra không? Hả?" Giang Mạt nỗ lực ưỡn ngực, đưa vú vào miệng hắn, "Chừng nào sinh mới có sữa. Anh bắn thêm vài lần nữa đi, bắn đầy bụng luôn, chờ mang thai, có sữa, cho anh ăn hết.... Ân, bên kia, bên kia cũng muốn hút..." "Tiểu yêu tinh!" Cô gái bị khai phá vừa kiều vừa mị, Lục Cảnh cảm thấy có một ngày hắn sẽ bị cô bức điên. Dương vật cắm vừa hung vừa tàn nhẫn, mở tử cung, thịt mềm hung hăng hút quy đầu, kích thích dương vật lớn hơn, nhục côn hung hăng cắm ở trong, Giang Mạt chưa kiên trì được bao lâu, bị làm đến triều xuy. "Ra, ra rồi...." Số lượng lớn âm tinh phun ra, chảy xuống đất, tí tách giống như trời mưa. Chân Dịch Lăng Trầm giống như bị đóng đinh, gân xanh nổi trên nắm tay, không biết trong lòng là tư vị gì. Vốn dĩ chỉ muốn rửa mặt bình tĩnh, lại làm hắn nghe được âm thanh ái muội, rất giống giọng Mạt Mạt. Hắn ma xui quỷ khiến lướt qua biển cảnh báo, mở cửa phòng vệ sinh nữ ra. Nửa giờ trước, nếu còn ôm một tia hi vọng, cảm thấy Mạt Mạt chỉ là nhất thời hứng khởi, vậy thì bây giờ đã đánh nát toàn bộ hi vọng của hắn. Mạt Mạt của hắn đang đắm chìm trong sung sướng tình ái với nam nhân khác, rên rỉ phóng đãng kiều mị, bất luận người đàn ông nào nghe thấy cũng cảm thấy êm tai. Hắn không biết Mạt Mạt cũng có một mặt như thế, nhưng có lẽ chỉ trước mặt người cô thích mới như vậy... Dịch Lăng Trầm không chịu khống chế tưởng tượng bộ dáng bây giờ của cô. Mạt Mạt của hắn từ nhỏ đã rất đẹp, lúc này trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy ửng hồng, đôi mắt ướt dầm dề giống như nai con vô tội, làn da toàn thân tuyết trắng bóng loáng, nổi lên màu phấn vì tình dục, chân thon dài kẹp trên eo nam nhân, mười ngón chân tiểu xảo mượt mà, thoải mái cuộn tròn, thập phần đáng yêu. Còn ngực no đủ và nơi tư mật, hắn chưa từng gặp qua, cũng không thể tưởng tượng, nhưng nhìn tư thế của Lục Cảnh, tất nhiên là thập phần mê người. Dịch Lăng Trầm kinh ngạc phát hiện, hạ thân hắn ngẩng đầu. Hắn có ý dâm với Giang Mạt, thân thể hắn phản ứng! Phản ứng này quá không thích hợp. Dịch Lăng Trầm chạy trối chết, mặt đỏ bừng trở lại phòng, Bạch Dĩ Vi thấy bộ dạng chật vật của hắn rất nghi hoặc: "Anh sao vậy? Giang tiểu thư đâu?" Dịch Lăng Trầm thất hồn lạc phách, hắn không trả lời Bạch Dĩ Vi, vọt vào toilet ghế lô khóa cửa lại, tát nước lên mặt, muốn làm mình bình tĩnh lại. Bạch Dĩ Vi là người rất bảo thủ, chẳng sợ bọn họ kết giao, tiến triển lớn nhất cũng chỉ là nắm tay ôm nhau, thậm chí chỉ hôn mặt và trán. Thân thể hắn không thành vấn đề, đôi khi sáng sớm sẽ phản ứng sinh lí bình thường, tự hắn sẽ giải quyết, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến. Càng thống khổ hơn chính là, hắn không có phản ứng với Bạch Dĩ Vi, nhưng bây giờ chỉ nghe giọng Mạt Mạt, cũng đã vô cùng cứng rồi. Đó chính là em gái từ nhỏ của hắn, hắn sao lại có thể sinh ra ý nghĩ đó với cô...