Dùng từ khiếp sợ hình dung sắc mặt Dịch Lăng Trầm cũng không đủ, hắn đứng ở cửa, ánh mắt đảo quanh Lục Cảnh và Giang Mạt, một hồi lâu mới lấy lại được giọng nói của mình."Mạt Mạt, em không nói giỡn với anh?" Vẻ mặt Giang Mạt không sao cả, "Loại chuyện này có cái gì để nói giỡn?" "Hắn là anh của em!" Nói đến đây chính hắn cũng sửng sốt, nhớ tới lời nói ngày đó của Giang Mạt ở hội sở, người cô thích thật lâu nhưng vẫn luôn coi cô là em gái. Sau khi trở về hắn suy nghĩ rất lâu, muốn lôi người khi dễ tiểu công chúa ra đánh một trận, nghĩ tâm phiền ý loạn, nhắn tin cho Giang Mạt, kết quả đá chìm đáy biển, hắn tra xét tất cả mọi người một lần, chỉ là không nghĩ tới Lục Cảnh. Tại sao là Lục Cảnh? Sao lại là Lục Cảnh! Dịch Lăng Trầm không biết mình mong chờ cái gì, thất vọng cái gì, nhưng hắn phát hiện, khi Giang Mạt dẫn theo bạn trai đến trước mặt hắn, hắn không vui vẻ nổi. Giống như khi còn nhỏ nhìn thấy những xú nam sinh theo đuổi tiểu công chúa nhà hắn, hắn chỉ muốn đánh bạn họ chạy. Hắn không hiểu đây là tâm lý gì, giống như, cô gái được hắn sủng từ nhỏ đến lớn bị người cướp đi rồi. Từ nay về sau, người quan trọng nhất trong mắt cô không bao giờ là mình nữa, tất cả thay đổi của cô đều không liên quan tới hắn nữa. Hắn sẽ mất đi một người cực kì quan trọng đối với sinh mệnh của hắn.... Điều này làm ngực Dịch Lăng Trầm đau, hắn bước qua, kéo Giang Mạt, "Em lại đây với anh, chúng ta nói chuyện." Giang Mạt đột nhiên bị kéo đứng dậy, tinh dịch lắc lư trong bụng, Lục Cảnh không cho cô mặc quần lót, phía trong váy không có gì cả, đã chảy ra một ít. Lục Cảnh nắm tay còn lại của cô, hai người đàn ông liếc nhau, thấy địch ý rõ ràng trong mắt đối phương. "Anh, chờ em một lát, nhanh thôi." Giang Mạt cảm nhận được tay Lục Cảnh nắm mình càng ngày càng gấp, nắm lại tay hắn, xin hắn tin tưởng mình. Trong lòng nam nhân không tin tưởng chút nào. Hắn vẫn luôn cho rằng Dịch Lăng Trầm không có cảm giác với Giang Mạt, bây giờ có vẻ hoàn toàn không phải. Giang Mạt là người cố chấp cỡ nào, chẳng sợ Dịch Lăng Trầm biểu hiện có một chút hảo cảm với cô, bây giờ cô đã không ở bên cạnh mình. Lục Cảnh hối hận, hắn nên khóa cô lại. Bàn tay nắm nhau buông ra từng ngón một, hắn tận mắt nhìn thấy Dịch Lăng Trầm lôi cô gái đi, liên tục tự nói với mình phải bình tĩnh, không thể hoảng, nhưng hai chân không nghe lời, lặng lẽ đi theo. Dịch Lăng Trầm kéo người đến một cái hẻm, nhìn xung quanh không có ai, lúc này hút khí thật sâu, "Mạt Mạt, em thành thật nói với anh, em và Lục Cảnh nghiêm túc?" "Đương nhiên, không thể nào thật hơn nữa!" "Hai người là anh em?" "Nhưng anh ấy và em không có bất cứ quan hệ huyết thống nào cả." Giang Mạt thái độ đương nhiên, "Anh ấy rất tốt với em, tốt hơn tất cả mọi người, anh có thể yên tâm, bây giờ chúng ta đều đã tìm được hạnh phúc của mình, không phải anh Lăng Trầm nên chúc phúc em sao?" Chúc phúc? Chúc phúc cái rắm! Hắn sắp tức chết rồi! "Anh không đồng ý!" Dịch Lăng Trầm rống lên, "Hai người chia tay ngay!" "Tại sao không đồng ý?" Giang Mạt đầy mặt khó hiểu, "Anh không đồng ý, thì em không thể ở bên cạnh anh ấy? Chẳng lẽ em không thích Bạch tiểu thư, anh sẽ chia tay ngay với Bạch tiểu thư? Anh Lăng Trầm, suy bụng ta ra bụng người, anh có cảm thấy mình rất bá đạo không?" Dịch Lăng Trầm nắm sai trọng điểm rồi, "Em không thích Dĩ Vi? Em muốn anh chia tay?" ".... Em chỉ ví dụ thôi!" Giang Mạt phục thật, "Dù không phải anh ấy, sau này cũng sẽ là người khác, chúng ta sẽ tìm được một nửa kia của mình, sau này sẽ bắt đầu cuộc sống riêng của mình." Nếu thanh mai trúc mã không đi được cùng nhau, cũng chỉ trở thành vai phụ trong cuộc sống tương lai lẫn nhau, đạo lý đơn giản như vậy, không phải Dịch Lăng Trầm không hiểu, nhưng hắn không thoải mái. Hình như hắn mất Mạt Mạt rồi.... Giang Mạt nhìn thấy con số trên đỉnh đầu hắn biến thành 70. "...." Cho nên, cô chọc trúng điểm G của nam chính rồi? Thì ra hắn thích như vậy!