Người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, Tạ Tinh Hồi ném xuống một cái bao, ngóc đầu tiếp, đặt cô thành tư thế quỳ bò, vào cô từ phía sau. Góc độ này có thể đi vào rất sâu, độ cung của dương vật vừa vặn chọc phải khối thịt mềm, như là trời sinh thân thể hai người phù hợp với nhau. Tạ Tinh Hồi hôn lưng cô, gặm từng tấc một, để lại dấu răng, hai tay cũng không nhàn rỗi, một tay tìm được tiểu hoa châu, một tay khác nắm núm vú cô lôi kéo xoa bóp. Điểm mẫn cảm khắp người Giang Mạt đều bị hắn tìm tới, trong lòng hắn nhẹ nhàng run rẩy, chưa từng gián đoạn. Động tác của người đàn ông vừa tàn nhẫn vừa sâu, toàn bộ bụng nhỏ vô cùng căng mỏi. "Thuộc chó hả? Đừng, đừng cắn!" Dương vật thô cứng quấy loạn trong huyệt, quy đầu cọ xát cung khẩu, kích thích tình triều, xuân thủy phun ra từng luồng, toàn thân Giang Mạt ửng hồng mê người, quay đầu lại nhìn hắn, "Tạ Tinh Hồi..." Đôi mắt ẩm ướt mờ mịt, dày đặc tình dục, câu sự chú ý của người đàn ông. Hắn bảo đảm, là đàn ông thì không ai chịu nổi sự quyến rũ trần trụi như vậy. Tạ Tinh Hồi nghiêng người hung hăng hôn cô, giọng nói ác liệt, "Không được dùng ánh mắt này nhìn người đàn ông khác!" Giang Mạt thở hổn hển, biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao?" "Của tôi!" Hắn nắm một núm vú, dương vật hung hăng đâm huyệt thịt, vừa thao cô vừa nhấn mạnh, "Ở đây ở đây ở đây, đều là của tôi!" Giang Mạt cười khúc khích, lồng ngực run lên, hoàn toàn không để ý tới mình đang bị hắn khóa chặt trong tay, nháy mắt khiêu khich, "Không nói trước được, nếu có người nào lợi hại hơn..." Bị Tạ Tinh Hồi chặn lại, hắn cắn tai cô hỏi: "Lợi hại hơn ở đâu? Thao sao? Chẳng lẽ còn muốn thử từng bước?" Chỉ nghĩ thôi đã tức giận. Nửa người trên của người đàn ông dính sát vào lưng cô, tiếng bạch bạch bạch va chạm vào sâu bên trong, xương mu đánh mông thịt đỏ bừng, lông nơi tư mật cọ xát môi âm hộ đầy đặn, đâm xương cốt cô gái mềm theo, chỉ biết nhỏ giọng khóc ngâm. Hình như chỉ có lúc này cô mới biết ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng không lâu sau Giang Mạt đã thích ứng, lắc mông dựa vào dương vật, điều chỉnh tư thế cho hắn vào sâu hơn. "Tạ Tinh Hồi, nhanh lên, mạnh lên..." Cô nhẹ nhàng hóp bụng, chủ động kẹp chặt dương vật. Người đàn ông phía sau hít hà một hơi, Giang Mạt hừ cười, "Muốn chị thuộc về em, phải thao cho chị phục trước." Tạ Tinh Hồi bị kích thích lòng hiếu chiến, cắn răng ôm eo cô, "Là tự xin thao, lát nữa đừng kêu dừng!" "Tới đây!" Với mục đích thao cho cô phục, cả đêm Tạ Tinh Hồi dùng nửa hộp bao, toàn bộ phòng đều có dấu vết bọn họ làm tình, Giang Mạt kiệt sức, vừa chảy nuớc vừa mặc kệ hắn đùa nghịch, như búp bê vải rách nát bị thao hư, Tạ Tinh Hồi cũng mệt mỏi, tinh dịch bắn lúc sau cũng loãng, hoa huyệt Giang Mạt bị đâm sưng đỏ, ngoài môi thịt thảm không nỡ nhìn. Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn ngoan cố chết cũng không chịu nói bị hắn thao phục. Tạ Tinh Hồi bất đắc dĩ, nghĩ lại, chỉ là một câu tán tỉnh trên giường mà thôi, không cần tích cực tới vậy. Hai người ôm nhau ngủ, ngủ tới mặt trời lên cao, Tạ Tinh Hồi tỉnh trước, cô gái trong lòng đang ngủ ngon lành, làn da non nớt trắng nõn, dấu vết cả đêm đều lộ ra hết, nhìn dấu vết loang lổ trên người cô, Tạ Tinh Hồi cũng biết mình không có chừng mực. Khách sạn không có quần áo dự phòng, Tạ Tinh Hồi tìm phục vụ bảo bọn họ đi mua hai bộ quần áo. ... Sau khi say rượu, đầu Lý Vân Dịch đau như muốn nứt ra, mở mắt ra hồi lâu mới biết mình đang ở đâu. Hôm qua hắn mơ một giấc mơ, chạng vạng ngày hôm đó, hắn vui mừng ôm Giang Mạt, hôn cô. Khi đó hắn cho rằng, ít nhất là chị có thích hắn một chút. Gần đây hắn không ở đối diện Giang Mạt nữa, thậm chí không dám vào game, muốn điều chỉnh lại tâm tình của mình, nhưng không có hiệu quả. Hắn nhận thua. Biết rõ đó là hoa hồ điệp, nhào vào chỉ có bản thân bị thương, thậm chí tan xương nát thịt. Phần tình cảm này sinh ra khi nào, trở nên đậm sâu khi nào, Lý Vân Dịch không rõ, như mệnh đã chú định, hắn đang đợi người này. Lý Vân Dịch tắm rửa, sửa soạn chuẩn bị ra cửa, khi đang đi thang máy hắn nghe tiếng của Tạ Tinh Hồi. "Tôi sai rồi, bảo đảm lần sau không như vậy nữa." Lý Vân Dịch buồn bực, trong ấn tượng hắn chưa từng thấy lão Tạ ăn nói khép nép như vậy. "Không có lần sau." Là một giọng nữ hơi khàn. Cả người Lý Vân Dịch chấn động. Giọng nói này thời khắc đều ở trong xương cốt hắn, thậm chí không cần nghĩ hắn cũng biết là ai. Thang máy vào chỗ ngoặt, hắn bước tới hai bước, nhìn thấy Giang Mạt lạnh mặt đi về phía hắn, tư thế đi đường quái dị, mà Tạ Tinh Hồi đưa lưng về phía hắn, vừa lùi về phía sau vừa nói chuyện với cô. Giang Mạt thấy hắn, dưới chân khựng lại, Lý Vân Dịch không bỏ qua dấu hôn trên cổ cô. Tạ Tinh Hồi thấy Giang Mạt dừng lại, lại thấy Lý Vân Dịch vừa bi ai vừa bất đắc dĩ hỏi cô: "Chị, Tinh Hồi cũng là con mồi của chị?"