Tình yêu thứ ba
Chương 7
Chương 7
Cô nói với mình rằng anh chỉ ý loạn tình mê trong chốc lát. May mà lý trí đã giúp cô trốn chạy trước khi bản thân lao vào.
Chỉ là…. Chỉ là bản thân vì sao có thể dễ dàng mất phương hướng trước nụ cười của anh.
Chương 7.1
Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm tôi đã bắt xe đi học.
Buổi chiều có tiết luật kiểm toán, quá nhiều các con số, tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì, bèn giành máy tính của bạn học chơi điện tử.
Đột nhiên, di động để trên bàn phát ra tiếng chuông du dương, lập tức khiến mấy bạn cùng lớp tỉnh ngủ, thu hút ánh mắt thù hận của giáo viên. Xong rồi, tôi quên không để sang chế độ rung. Tôi vội vàng tắt điện thoại, để chuông ngừng reo, nhìn cuộc gọi lỡ, lại là Lâm Khải Chính. Tôi đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh thì anh gọi đến. Tôi đành nhận điện, cúi đầu xuống dưới bàn, nói nhỏ hết sức:
“Alo.”
“Là tôi, Lâm Khải Chính.”
“Tôi biết rồi, Lâm tổng, có việc gì không?”
“Cô đang ngủ à?”
“Không, tôi đang học.”
“Học? Học gì?”
“Thạc sỹ luật.”
“Vậy tan học thì gặp nhé, tôi tới đón cô, cô học ở đâu?”
“Xin lỗi, buổi tối tôi hẹn mấy người bạn và thầy giáo cùng đi ăn rồi.” Lời tôi nói là thật, buổi tối thực sự có bữa tiệc.
“Tôi tới đón cô, tới lúc đó nói sau.” Anh hoàn toàn không thèm để ý tới lời từ chối của tôi, ngắt điện thoại luôn.
Tôi ngồi thẳng lưng, bò lên bàn học nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ tới ánh mắt oán hận của Tiểu Nguyệt hôm qua, tôi quyết định tốt nhất không gặp anh, tới gần cũng chẳng có gì tốt. Tôi gửi tin nhắn cho anh: “Lâm tổng, thực sự rất ngại, tối nay tôi hẹn mấy người bạn và thầy giáo rồi, liên quan tới việc tôi có tốt nghiệp được không, tôi nhất định phải tham gia. Hôm khác có cơ hội thì gặp sau nhé.”
Sau khi tin nhắn gửi đi, không có hồi đáp, lại gửi một lần nữa, vẫn không có hồi đáp. Tôi nghĩ anh chắc tức giận rồi, phó tổng hẹn gặp mặt, còn có thể vấp phải trắc trở, quả thật khiến người ta nổi giận.
Sau khi tan lớp, tôi và bạn học lục tục ra khỏi toà nhà lớp học, tôi và mấy người bạn hẹn cùng đi ăn đứng gần nhau, mọi người vừa đi vừa thảo luận nên ăn chỗ nào, còn chưa rẽ ra cổng trường thì nghe thấy tiếng bạn học trước mặt kêu lên:
“Đây là xe của ai, thật khủng, khu dành cho giáo viên cũng có thể vào!”
“BMW! 66666!”
“Xe của hiệu trưởng à?”
Trời ạ! BMW? 66666? Đây chẳng phải của họ Lâm ư?
Tôi vội vàng vòng ra ngoài, quả thật là xe của Lâm Khải Chính đậu ở cửa chính toà nhà dạy học, lờ mờ thấy anh ngồi trong xe.
Tôi vội vàng bước tới, kính xe cạnh chỗ lái hạ xuống, anh đeo kính đen, nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm. Tôi cảm thấy có lỗi: “Lâm tổng, sao anh lại qua đây?’
“Ừ.” Anh đơn giản chỉ đáp có một tiếng.
“Nhưng tôi hẹn mấy người khác rồi, thực sự ngại quá.”
Anh không nói gì, tuy cách một lớp kính đen nhưng tôi vẫn cảm thấy sự bất mãn của anh. Cầm cự như vậy mấy giây, tôi đầu hàng rồi, rốt cuộc anh đã tới đây.
Tôi đành quay người đi, nhận lỗi với mấy người bạn. Các bạn học đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn tôi, một bạn nam còn đùa: “Trâu Vũ, cô thật là trọng sắc khinh bạn.” Một bạn nữ khác lập tức nói: “Nếu có người đàn ông nào lái xe BMW đến đón, tôi cũng không đi ăn cùng các bạn.”
Tôi cười lúng túng, trở về bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào trong. Lâm Khải Chính khởi động máy, chạy về phía cổng trường. Chỉ nghe thấy các bạn học huýt sáo bên cạnh xe.
“Chúng ta đi đâu?” Tôi hỏi.
“Tôi còn nợ cô một bữa, tối nay rảnh.” Anh đơn giản nói ngắn gọn.
Tôi nhìn đằng sau xe, kỳ lạ hỏi: “Hai xe kia đâu?”
“Tôi cho họ nghỉ.”
Xe tới cổng trường, đột nhiên có vài người đứng ra chặn xe lại. Một người có dáng vẻ lãnh đạo cười híp mắt, khom lưng chào hỏi anh ta: “Lâm tổng, ngại quá, không ra đón tiếp anh, tôi cũng vừa mới biết anh tới.”
Lâm Khải Chính cũng không có ý xuống xe, ngồi trên xe nói: “Không sao, tôi đến đón một người bạn.”
“Vậy anh đã tới rồi thì ăn cơm ở trường nhé?”
“Không cần đâu, tôi còn có việc, hôm khác đi.”
“Được! Được! Được! Vậy lần sau anh nhất định nhận lời nhé!”
Lâm Khải Chính gật đầu đồng ý. Đám người xếp thành hàng đó mới tản ra. Xe rời cổng trường.
“Là ai vậy?” Tôi quay đầu nhìn đám người ấy.
“Hiệu trưởng trường sư phạm, cô không quen à?”
“Tôi đâu có cơ hội quen ông ta?”
“Nếu muốn quen, tôi có thể giới thiệu.”
“Bỏ đi.” Tôi xua xua tay, nhưng đường đường hiệu trưởng trường sư phạm lại kính cẩn lễ phép như vậy với anh, thật khiến người ta kỳ lạ, tôi lại hỏi: “Trường sư phạm có phải nợ anh tiền không?”
“Không có, ngược lại, là tôi nợ tiền trường.” Anh ta trả lời.
“Hả?” Tôi càng kỳ lạ hơn.
“Chúng tôi đồng ý quyên tặng một thư viện sách cho trường đại học sư phạm, có điều vẫn chưa có quyết định cuối cùng.” Anh nói qua loa.
Hóa ra như vậy. Anh nói tiếp: “Vì vậy hôm nay tôi và cô đi ăn, đối với việc cô có tốt nghiệp được hay không cũng có thể có tác dụng mang tính quyết định.”
“Vậy đương nhiên.” Tôi gật đầu: “Hoặc tôi vẫn có thể yêu cầu lên thẳng tiến sĩ.”
Anh kéo khóe miệng ra cười, không nói gì.
Xe dừng lại đằng sau khu nhà ở cao cấp. Anh tắt máy, bỏ kính xuống, nói với tôi “Đến rồi.”
Tôi xuống xe theo anh, nhìn xung quanh, không thấy biển hiệu nhà hàng. Lẽ nào – anh ta bị lệch não, đưa tôi tới nhà? Anh bước về phía thang máy, tôi do dự theo đằng sau, tưởng tượng nếu anh đưa tôi vào phòng, tôi sẽ quay người bỏ chạy hay là nghiêm khắc từ chối, hoặc giả đui giả điếc…
Thang máy lên tầng 25 rồi dừng lại, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra phương án tốt nhất. Anh tới cửa phòng 2504, ấn chuông.
Cửa lập tức mở ra, một cô gái ngoài 20 lộ diện, nồng nhiệt chào hỏi: “Lâm tổng, mời vào trong.” Anh gật đầu bước vào.
Tôi theo anh vào phòng. Phát hiện hóa ra phía trong là một nhà hàng nhỏ kiểu gia đình. Căn phòng không lớn, nhưng bài trí rất thanh nhã sạch sẽ, phòng khách bày 2 chiếc bàn, có hai đôi thanh niên nam nữ đã ngồi, hơn nữa họ đều quen Lâm Khải Chính, đứng lên chào hỏi anh ta.
Cô gái dẫn chúng tôi vào căn phòng cuối cùng, trong phòng đặt bộ bàn ăn, và ghế hạch đào màu gỗ, bài trí rất nhiều cây cối xanh, cửa sổ bên cạnh, có thể nhìn rõ cảnh đường phố và dãy núi quanh co đối diện với con sông dưới ánh chiều tà. Tôi khẽ kêu lên: “Đẹp quá!”
Sau khi cả hai ngồi xuống, cô gái hỏi: “Lâm tổng, vẫn là một cốc nước lạnh chứ ạ?”
Lâm Khải Chính gật đầu đồng ý. Cô gái lại hỏi tôi: “Vậy còn cô?”
“Cho tôi chén trà là được rồi.”
“Cô muốn trà gì? Hồng trà, trà xanh, trà Ô Long hay là trà Phổ Nhĩ?”
“Trà xanh.”
“Cô muốn loại trà xanh nào? Long Tĩnh, Mao Phong, Bích La Xuân, Mao Tiêm, Vân Vụ hay Vũ Hoa?”
“Long Tĩnh đi.” Tôi thuận miệng đáp.
“Vậy cô muốn Long Tĩnh Minh Tiền, Long Tĩnh Vũ Tiền, Long Tĩnh Tam Xuân hay Long Tĩnh Hồi Xuân?”
Tôi sắp xỉu rồi, tròn mắt nhìn cô gái đó, trịnh trọng nói: “Phiền cô tìm thấy hộp trà nào gần cốc nhất, tùy ý cho vài lá trà vào là được.”
Cô gái cũng nhìn tôi, không biết thế nào mới được, Lâm Khải Chính ở bên giải nguy: “Uống trà Minh Tiền đi.” Cô gái mới lùi xuống.
“Minh Tiền là cái gì?” Tôi hỏi
“Minh Tiền là trà Long Tĩnh hái trước lúc thanh minh, có thể coi là loại đặc biệt.”
“Ở đây cũng quá chú trọng rồi.” Tôi oán trách.
“Lần trước cô nói muốn tìm nhà hàng đắt nhất thành phố, đây cũng có thể coi là vậy. Đắt có sự phô trương của đắt.”
“Nơi này không có người thông thuộc dẫn tới, ai có thể tìm thấy chứ?”
“Nơi đây chỉ nhận đặt trước, những người tới đều là khách quen.”
“Vô cùng đắt?” Tôi tiếp lời.
“Có thể nói như vậy.” Anh ta thừa nhận rất thẳng thắn.
Lúc này vang tới tiếng gõ cửa, một người đàn ông trung niên mập mạp đẩy cửa bước vào, trò chuyện thân quen với anh: “Lâm tổng, một thời gian không tới rồi, có phải rất bận không?”
“Vâng, gần đây công việc khá nhiều.”
“Mấy hôm trước, chúng tôi có món thịt bò Angus thượng hạng, tôi gọi điện cho trợ lý của anh thấy nói anh ra nước ngoài rồi.”
“Không có, tôi đi Hồng Kông mấy ngày.” — Hồng Kông? Gặp mặt bạn gái? Tôi ở bên thầm nghĩ.
“Hôm nay ăn gì? Cơm tây hay cơm Trung quốc?”
“Hôm nay Trâu tiểu thư là nhân vật chính, ông trưng cầu ý kiến cô ấy đi?”
Người đàn ông đó lập tức quay mặt về phía tôi.
Tôi vội vàng xua tay: “Đừng hỏi tôi, Lâm tổng, anh quyết định là được rồi.” Tôi sợ mình nghe không hiểu lại thất lễ.”
Lâm Khải Chính giải thích: “Sẽ không để cô lựa chọn món nữa, cô chỉ cần quyết định cơm Trung Quốc hay cơm tây thôi là được. Món ăn do đầu bếp quyết định.”
Nghe thấy anh nói vậy, tôi mới dám trả lời: “Vậy thì cơm Trung Quốc đi.”
Người đàn ông đó hỏi: “Cô thích khẩu vị mặn chút hay nhạt chút?”
“Mặn chút đi.”
“Cô có ăn kiêng gì không?”
“Không”
“Được, xin đợi lát.” Người đàn ông lùi ra. Lúc này, cô gái cũng mang nước lạnh và trà tới trước mặt chúng tôi.
Căn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng, tôi nhấm ngụm trà, anh cũng uống nước. Tôi nhìn trộm anh, hôm nay mặc áo T shirt màu trắng và quần vải màu xanh thẫm, giống như lãnh đạo công ty khôi ngô bình thường khác, chỉ là có chút bình tĩnh hơn.
Hôm nay anh hẹn tôi ra ngoài làm gì nhỉ? Thực sự muốn mời tôi ăn bữa cơm ư? Vì sao anh phải mời tôi ăn chứ? Chẳng phải đã lâu không liên lạc rồi mà? Tôi nghĩ mấy vấn đề đó trong lòng.
Hơn nữa, hai người khác giới nửa quen nửa không cùng nhau ăn cơm là việc rất khéo léo, không thể lạnh nhạt lại không thể nồng nhiệt quá, giữa hai người phải có người tạo ra chủ đề, điều tiết không khí. Xem bộ dạng anh, chắc trước này đều là người khác tới tìm anh báo cáo công việc, không có kinh nghiệm này, nên tôi đành gánh vác trọng trách. “Người đàn ông vừa nãy có phải cũng nợ tiền anh không?” Tôi cố ý trêu chọc.
Không ngờ anh ta trả lời: “Đúng vậy.”
“Thật á? Tôi đoán đúng à?” Tôi rất kinh ngạc, kỳ thực tôi chỉ buột miệng nói.
“Ông ta từng là đầu bếp trưởng một khách sạn lớn, hai năm trước vì đánh bạc thua tất cả tài sản, cũng bị khách sạn sa thải. Tôi cho ông ta mượn tiền mở nhà hàng này.”
“Vậy anh là cổ đông ở đây rồi?”
“Không phải, tôi chỉ yêu cầu khi tôi muốn tới ăn, phòng này là của tôi.”
Có tiền thật phóng khoáng! Tôi thầm than.
Anh dường như phát hiện ra ý nghĩ của tôi bèn nói: “Có phải cô cảm thấy mối qua lại giữa tôi và người khác đều có mùi tiền?”
“Đúng vậy, tốt biết bao! Xã hội tiền tệ mà!”
Anh lại cười không trả lời.
Món ăn rất nhanh được đưa lên, bốn món ăn một canh, mỗi một món đều tinh tế cầu kỳ, đặc biệt là bát cơm và đồ sứ đựng thức ăn, óng ánh long lanh vô cùng.
Anh lấy ly vang đỏ, rất trịnh trọng chạm ly với tôi: “Đầu tiên, cho phép tôi thể hiện sự cảm ơn, hôm qua cô đã rất dũng cảm đáng khen, hơn nữa còn giúp công ty chúng tôi một việc lớn.”
Tôi cũng vội vàng nâng ly và chạm nhẹ với anh, hai người ai nấy uống một ngụm nhỏ. Tôi đặt ly rượu xuống: “Thực ra hoàn toàn không liên quan tới việc bên chủ đầu tư các anh, đúng ra là do bên thi công phụ trách.”
“Nhưng ai cũng không mong muốn toà nhà chưa chính thức hoạt động đã có thêm một oan hồn nhảy lầu.”
Tôi gật đầu: “Vậy cũng phải, có điều, anh đã cảm ơn tôi rồi. Phong bì hôm qua có đủ 2000 tệ, anh ra tay thật hào phóng.”
Nghe lời nói này của tôi, anh cúi người về phía trước, thành khẩn nói: “Thực ra, hôm qua trước khi cô lên tầng, nếu hét giá 20 vạn với tôi, tôi cũng đều đồng ý.”
Tôi trợn mắt nhìn anh, trong lòng thầm hối hận không ngớt. Anh cười có phần đắc ý, tiếp tục nói với tôi: “Có điều, nếu cô cầm tiền của tôi, tôi sẽ để tự cô leo lên trên, sau đó tự mình xuống.”
Tôi nói: “Nếu như vậy, hôm qua bị rơi xuống sẽ có thể là hai người.”
Cả hai chúng tôi đều bật cười ha ha, nâng ly rượu, lại cụng một lần nữa.
Tôi thích nhìn anh cười, tôi thích nhìn thấy anh vì lời nói của tôi mà cười, khi anh cười, hoàn toàn không có vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo, không có khoảng cách và phòng tuyến.
Tôi buột miệng hỏi anh: “Cảm giác của người được vạn người mê là thế nào?”
“Cái gì?” Anh nhất thời không phản ứng kịp.
“Có người tình nguyện chết vì anh, có phải khiến người ta rất đắc ý không?” Tôi dứt khoát nói thẳng.
“Không, tôi rất ghét như vậy. Nhưng trong cuộc sống của tôi, luôn có người vì chuyện này chuyện kia lấy cái chết để ép buộc, thực sự tôi không biết làm thế nào.”
“Đúng, tôi biết Trâu Nguyệt không phải là người đầu tiên.”
“Chuyện của Trâu Nguyệt, tôi thực sự rất xin lỗi. Nhưng tôi không biết nên xử lý thế nào đối với những cô gái đó.”
“Gần đây tôi phát hiện, anh quả thật là giấc mơ của tất cả các thiếu nữ chưa chồng.”
“Thế à? Vậy thì sao? Chẳng phải tôi vẫn sống cuộc sống của mình như thế đó sao?”
Tôi trêu đùa: “Tôi thấy, anh quả thật sống giữa cả bầy con gái háo sắc, anh có bị quấy rối tình dục không?”
Anh nghĩ một chút rồi nói: “Không, bởi họ đều muốn cưới tôi, nên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
Hai chúng tôi đều bật cười.
Đây là bữa tối vừa ngon vừa vui vẻ, khi cô nhân viên thu dọn bàn ăn, mang hoa quả và bánh ngọt, tôi đã no căng không ngồi nổi, dứt khoát đứng lên, bước tới cửa sổ.
“Không sợ độ cao à?” Anh ngồi trước bàn hỏi tôi.
“Có thứ chắn lại tôi sẽ không sợ.” Tôi cười đáp.
Tôi cúi đầu xuống cửa kính, thưởng thức cảnh đêm ngoài kia, ánh đèn và ánh xe trên đường hòa vào nhau, lung linh tràn đầy màu sắc.
Sau đó, tôi ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ, mùi của cây rừng, tôi biết anh đứng sau mình. Tôi nói khẽ: “Anh xem, thành phố buổi tối thật đẹp.”
“Sao cô không hỏi tôi vì sao hôm nay muốn gặp cô?” Anh đứng sau tôi hỏi.
“Vì mời tôi bữa cơm!” Tôi trả lời.
“Vì sao mời cô ăn cơm?”
“Vì hôm qua tôi giúp anh một việc lớn, lại không bắt chẹt anh.” Tôi trả lời bằng giọng điệu trêu đùa, nhưng hơi thở của anh ngay sau gáy tôi, tôi có cảm giác khác lạ.
“Vậy bao nhiêu người đều giúp tôi, vì sao tôi chỉ mời cô?”
“Bởi vì … bởi vì …” tôi nhất thời không nghĩ ra đáp án.
“Bởi vì …” Anh tiếp lời tôi. “Vì tôi muốn gặp em.”
Anh dùng tay ấn nhẹ lên vai tôi, có lẽ là do tác dụng của rượu, có lẽ anh thực sự khiến người ta mê như thế, tôi lại hoàn toàn không có phản cảm. Miệng anh dán lên sau tai tôi, dịu dàng nói khẽ: “Vì sao luôn để tôi thấy bộ dạng hoang mang buồn bã của em? Tôi có thể làm gì cho em để em vui hơn?”
Trái tim tôi đập điên cuồng, mặt tôi trở lên ửng đỏ, tôi không dám cử động, chỉ cảm thấy hơi thở của anh thổi khẽ lên vành tai tôi.
Sau đó, anh bắt đầu hôn nhẹ lên cổ tôi, từ từ quay người tôi lại. Mặt anh sát gần. Cơ thể anh dần dần ép tôi lên cửa sổ. Tôi nhìn thấy lông mi dày, cái mũi thẳng của anh, không vì cái gì khác, không vì tiền tài và quyền thế của anh, chỉ vì gương mặt khôi ngô đã đủ khiến tôi lạc đường.
Nhưng, trong phút chốc lý trí của tôi lập tức trở về, tôi đẩy anh ra, chạy tới bàn, xách túi lên, ra khỏi cửa, vào thang máy, sau đó gọi xe chạy đi.
Anh không đuổi theo, anh cũng không gọi điện thoại, tôi nghĩ đó chỉ là ý loạn tình mê trong phút chốc, tôi và anh ấy nên vui mừng vì kết cục sự việc không trở thành vô phương cứu chữa.
Đêm đó, tôi ngồi xem ti vi tới tận khuya.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
101 chương
58 chương
20 chương
53 chương