[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu
Chương 9 : Cảm ơn em
Cô lượn lờ đi xung quanh và vô tình rảo bước qua một đám dông, vì tò mò mà cô đã góp mặt vào đó.
Đó là một người ông lão với cách ăn mặc rất trang trọng, ngồi kế bên ông là một người đàn ông khoảng 50 tuổi nhưng có dáng vẻ không được nhanh nhạy cho lắm.
Mọi người xung quanh, khách mời của bữa tiệc này, ai nấy đều vây quanh và chúc mừng ông lão.
Ắt hẳn đây là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay, tỷ phú Jay Macterson.
Cô đưa mắt nhìn ông ta từ đầu tới cuối rồi chẹp miệng, già tới vậy rồi mà vẫn giữ được phong độ, vẻ lịch lãm vẫn còn đó, không hề kém cạnh những chàng trai trẻ thời nay.
Nhưng khi cô nhìn sang người đàn ông trung niên bên cạnh ông, nhìn ông ta khờ khạo, ngờ nghệch đến không tưởng, có lẽ mắc phải bệnh gì đó ảnh hưởng tới thần kinh.
Bỗng cái tên ngờ nghệch đó lại tia mắt đúng cô, giữa đám đông đang vây quanh hắn.
Ánh mắt hắn nhìn cô như bắt được vàng, lập tức đứng dậy và băng qua đám đông để tới được gần cô hơn.
Cũng vì sợ hãi mà cô đã lẩn khỏi đó, ra chỗ quầy rượu và gọi tạm một cốc rượu.
Không may, hắn cũng đã đuổi kịp cô, liền ngồi lên chiếc ghế bên cạnh cô, liền nhìn cô chằm chằm và nở một nụ cười kì quặc.
- Chào cô, cô đẹp quá! - Hắn bắt chuyện với cô bằng một giọng run run, coi bộ rất lúng túng.
Cô chỉ quay sang nhìn hắn rồi gật đầu mỉm cười nhẹ như một phép lịch sự tối thiểu.
Không biết người khác thấy sao, nhưng người đàn ông khờ khạo này đem cho cô một cảm giác gì đó rất đáng sợ.
Người pha chế rượu đưa cho cô ly rượu mà cô đã gọi, có vẻ như anh ta đã rất ngạc nhiên khi thấy người đàn ông này, liền cúi đầu vô cùng lễ phép:"Cậu chủ, cậu muốn dùng gì không ạ?"
Hắn chỉ cười rồi phẩy tay như đuổi khéo người pha chế rượu, rồi lại tiếp tục đưa mắt nhìn cô một cách say mê, hắn như bị nhan sắc của cô hạ gục, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.
Cô giật mình, vô cùng bất ngờ. "Cậu chủ"?
Vậy đây là con trai độc nhất của lão tỷ phú kia sao?
Nhưng nhìn hắn có vẻ bất tài vô dụng quá.
- Cô tên gì vậy người đẹp? - Hắn vẫn ngắm nhìn cô không rời, lời nói mang tính chất tán tỉnh nhưng giọng điệu của hắn lại run lên thấy rõ, có vẻ đây là lần đầu tiên hắn tán tỉnh phụ nữ.
Cô như suy nghĩ gì đó trong đầu, rất nhanh, cô đã trả lời hắn bằng giọng điệu vô cùng tự tin và quyết đoán.
- Carla. - Cô mỉm cười nhẹ nhàng.
- Ôi cái tên đẹp quá! - Hắn cười một cách ngờ nghệch, cái vẻ ngoài đần độn này khiến cô khó chịu, chán ngán.
- Cô biết không? Cô là người xinh đẹp nhất trong bữa tiệc của bố tôi hôm nay. - Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy thơ mộng.
- Tôi sẽ là người kế thừa tài sản của bố đó! - Hắn khoe mẽ một cách đần độn.
- Ôi thật tuyệt vời! - Cô trả lời hắn bằng giọng đầy bất ngờ, cũng tặng lại cho hắn ánh mắt quyến rũ, sắc sảo vô cùng.
- Cô có muốn...nói chuyện với tôi ở một chỗ bớt ồn ào hơn không? - Hắn như bị ánh mắt của cô điều khiển, đôi mắt ấy như chứa cả một đại dương sâu thẳm bên trong, khiến hắn chìm vào sự mê muội.
Cô gật nhẹ đầu, ánh mắt cô dành cho hắn tràn đầy tình yêu thương.
Cũng vì vậy mà hắn đã nắm lấy tay cô, dắt cô vào một hành lang vắng người, hắn mở cửa căn phòng rồi đưa cô vào.
Hắn ngồi xuống ghế và mời cô ngồi xuống cùng để trò chuyện thêm.
Nhưng thay vì ngồi xuống phần ghế trống bên cạnh hắn, cô đã ngồi trực tiếp lên đùi hắn, choàng hai tay qua cổ hắn.
- Anh có khuôn mặt hoàn hảo quá, em đã bị cuốn hút bởi nó ngay từ lần đầu em thấy anh! - Cô nói bằng giọng gợi cảm vô cùng, một tay mân mê trên khuôn mặt hắn.
Hắn đỏ hết mặt, chỉ biết cười thẹn thùng đáp trả cô. Mồ hôi hắn tuôn ra như suối, có vẻ hắn đang lâm vào hoàn cảnh lúng túng lắm rồi đây.
Thấy vậy, cô liền được đà tiến tới.
- Em thích anh quá, phải làm sao bây giờ? - Cô nói bằng giọng nũng nịu rồi áp má vào lồng ngực của hắn, cô có thể cảm nhận nhịp tim của hắn đang đập rất nhanh.
Hắn lúng túng một lúc rồi cũng dùng hai tay ôm chặt lấy eo cô.
- Anh cũng thích em lắm! - Hắn nói với giọng thích thú nhưng như lời nói của một thằng bé 10 tuổi.
- Anh muốn tặng em vài món trang sức, em có muốn không? - Hắn nói bằng giọng hớn hở.
- Được vậy sao? - Cô vẫn tiếp tục làm nũng hắn.
- Được chứ! Nhưng ở trong phòng của bố anh hết rồi, ông cất ở đó. - Hắn bĩu môi như một đứa trẻ con.
- Nhưng anh có biết mã phòng nên sẽ không sao đâu! - Hắn cười tít mắt.
Cô bất ngờ, có vẻ như thông tin cô đang cần đang gần ngay trước mắt rồi.
Không ngờ việc này lại đơn giản tới vậy, dường như ông trời đã giúp cô lần này.
Cô quá may mắn vì hắn có vấn đề về thần kinh, một thằng nhóc 10 tuổi trong hình hài một người đàn ông trung niên.
- Mã sao? - Cô nói nhỏ nhẹ, tay vẫn tiếp tục mân mê những bộ phận trên mặt hắn, rồi từ từ đưa tay xuống dưới ngực hắn, vẽ những hình thù vu vơ bằng ngón tay dài, thon của mình.
- Ừ! Một dãy số dễ nhớ vô cùng. - Hắn cười tự đắc.
Erena nhướn mày, dường như cô sắp đạt tới đích rồi, liền nuốt nước bọt đầy khó khăn rồi tiếp tục giở giọng gạ gẫm hắn.
- Thế nào mà dễ nhớ cơ? - Cô uốn éo trên đùi hắn, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn khuôn mặt ngờ nghệch kia.
- 503 817, như thế đấy! - Hắn cười và tự hào nói ra như thể rất tự đắc.
Tất cả những gì cô cần chỉ có thế, không còn lí do gì mà chơi đùa với hắn nữa.
Ngay lập tức, cô đập thật mạnh đầu mình vào đầu hắn, khiến hắn bất tỉnh ngay tức khắc.
Cô ngẩng đầu dậy với một tay ôm lấy trán, miệng xuýt xoa do quá đau.
Cô rời khỏi phòng hắn và ra chỗ bữa tiệc để tìm Victor.
Không may đã bị hai tên bảo vệ bắt gặp được cô từ phòng hắn ra với bộ dạng vội vã, đáng nghi, chúng liền đuổi theo cô.
Cô chạy vào trong bữa tiệc, vì mang giày cao gót nên việc chạy trốn cũng khó, hai tên đó còn to con nữa, rất đáng sợ.
Vô tình cô chạy lướt qua Victor, dù Victor không nhìn thấy mặt cô, nhưng anh không thể nhầm mùi hương của cô với một ai khác.
Anh ngoái đầu lại và thấy hai tên to con đang chạy về phía mùi hương ấy vừa thoáng qua, liền ra tay chặn chúng lại.
- Này, các anh chạy vừa thôi, nơi đây đông người lắm đấy. - Anh nói bằng giọng bình thản.
- Anh có thấy cô gái nào mới chạy qua đây không? - Hai tên thở hồng hộc hỏi anh.
- Cô gái với mái tóc nâu vàng? - Anh hỏi khẽ.
- Phải!
- Cô ta chạy đằng kia. Mà có chuyện gì thế? - Anh giả bộ tò mò rồi chỉ tay sang phía bên phải mình.
Thấy anh nói vậy, chúng liền chạy theo hướng anh chỉ mà không nói thêm câu gì.
Anh cầm ly rượu trên tay, bỗng chau mày lại mà suy nghĩ. "Erena, em làm gì ở đây?"
Anh đã phải thất thần ra một vài phút.
Ngay khi anh vừa quay người lại, một cánh tay nhỏ bé đã nắm lấy cravat của anh mà kéo xuống.
Anh vô cùng bất ngờ, một cánh môi nhỏ được đặt lên môi anh, đầu lưỡi cô nhẹ tách môi anh ra, luồn vào trong một cách khéo léo và cuốn chặt lấy đầu lưỡi anh.
Anh bất ngờ nhưng lúc sau cũng nhắm mắt lại, một tay giơ lên và đan vào mái tóc cô, anh hôn cô một cách mãnh liệt nhất.
Bỗng cô dừng lại, thì thầm vào tai anh thật nhỏ nhẹ:"503 817".
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi, anh ngạc nhiên nhưng cũng muốn níu cô lại.
Anh khua tay ra định nắm lấy cổ tay cô nhưng cô đã rụt tay lại mà bỏ đi.
Anh chần chừ một lúc, trong đầu lúc này như nảy ra được ý, anh liền liên lạc với nhóm.
- Layla? - Anh gằn giọng.
- Vâng? - Cô bé đáp trả.
- 503 817, thử đi. - Anh ra lệnh.
- Victor... chúng ta đã thử sai hai lần rồi...nếu lần này sai nữa... - Giọng cô bé run lên.
- Victor, cậu biết cậu đang nói gì không thế? - Mike hỏi bằng giọng lo lắng.
- Tôi tin mọi người, giờ thì mọi người tin tôi. - Anh cắn chặt răng, tay nắm chặt lại khiến những đường gân trên bàn tay nổi rõ lên.
Chỉ cần nghe giọng anh, mọi người biết rõ rằng anh đang bực tức thế nào.
Dù gì cũng đến mức này, được ăn cả, ngã về không.
Layla hít một hơi thật sâu lấy dũng khí và bấm mã khoá vào.
Vì cô bé biết, nếu sai mã lần thứ ba, mã bảo vệ sẽ kích hoạt thông qua một con chip nhỏ được gắn liền phía trong ổ khóa, khó có thể lấy ra, nơi đây sẽ bị phong toả, nhiệm vụ sẽ không hoàn thành, hơn nữa còn mất mạng chứ chẳng chơi.
Tay cô bé run run, bấm từng con số vào mã khoá ấy. Bỗng một tiếng "cạch" kêu lên khiến cả Josh và Layla đều đứng tim.
- Victor, tụi em vào được rồi! - Layla hớn hở khoe.
Nghe cô nói vậy, mọi người trong nhóm đều thở phào nhẹ nhõm.
Riêng Victor, anh đang tìm kiếm cô trong đám dông, mỉm cười nhẹ nhàng mà cảm kích:"Cảm ơn em."
Layla bước vào trong, y như mọi người nói, có một máy tính chủ ở trong này.
Cô liền đặt chiếc cặp đựng laptop của mình lên cạnh chiếc máy tính bàn đó, cô bật nó lên và kết nối với máy tính chủ.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã kết nối thành công hai máy với nhau.
Hệ thống camera của căn nhà, mọi hệ thống bảo mật trong nhà cũng đã bị cô nắm giữ trong tay.
- Victor, nó nằm ở trong căn phòng ở phía cuối hành lang bên tay trái! - Layla nói qua bộ thu âm.
- Được. - Anh cười khẩy một cái rồi bẻ đầu sang hai bên, phát ra hai tiếng "rắc" như đã sẵn sàng.
Anh đi về phía tay trái của dinh thự, bỗng thấy dọc hành lang có rất nhiều các bộ máy nhỏ được lắp đặt ở trên tường.
Anh chau mày rồi nhìn chúng. Những ánh đèn đỏ trên từng bộ máy đều đang phát sáng.
Layla gõ gì đó trên bàn phím, bỗng tất cả những ánh đèn đó được tắt đi, cô liền ra hiệu cho Victor đi qua.
Anh thản nhiên bước qua đó:"Gì thế?"
- Hệ thống laze vô hình của lão. - Layla nói khiến mọi người khiếp sợ.
Anh đứng trước cánh cửa đó, liền mở nó ra một cách nhẹ nhàng, nhưng đằng sau nó lại là một hành lang khác kéo dài khỏang 3m, phía cuối hành lang là một cánh cửa có mã khoá.
Anh vừa đặt chân vào, cánh cửa bên ngoài đã bị đóng sập và tự động khoá lại.
Anh giật mình ngoái đầu nhìn ra phía sau, rồi lại phải bất ngờ vì có ba tia laze đang tiến thẳng tới chỗ anh.
Một tia quá đỉnh đầu, một tay ngang ngực anh và một tia sát dưới đất.
Cánh cửa phía sau lưng anh không thể mở ra, anh chỉ còn cách đối mặt với nó.
Chúng đang tiến tới chỗ anh, ngày càng gần.
- Layla, tắt cái thứ đó được không? - Anh chau mày.
Layla không trả lời mà chỉ tập trung gõ vào bàn phím, mắt dán vào màn hình.
Không hề chờ đợi ai, chúng tiến thẳng tới chỗ anh gần hơn.
Biết mình không có thời gian, anh liền bước chân qua tia laze dưới chân, người ngửa ra sau hết cỡ để né tia laze.
Một giọt mồ hôi của anh lăn dài xuống má, rồi rơi xuống. Một tiếng "xèo" nghe chát chua khi giọt mồ hôi rơi trúng tia laze.
Anh có thể né thành công được lần này, nhưng không có nghĩa mấy lần tiếp cũng sẽ vậy.
Vừa như vậy, lại một đợt nữa xuất hiện, lần này là cả một mạng lưới quét qua.
Không thể né được, chúng mà quét qua thì anh chỉ có nước bị cắt ra thành trăm mảnh.
Mồ hôi anh toát ra ngày một nhiều, tim cũng đập rất nhanh.
- Layla? - Giọng anh hơi run.
Lưới laze tiến tới anh ngày một gần.
Layla vẫn rất tập trung cao độ, tay cô gõ ngày một nhanh hơn, tim cô cũng đập nhanh theo anh.
Giờ chỉ còn cách mũi anh có 2cm, mồ hôi của anh tuôn ra như suối, chảy thành dòng xuống, tim anh như muốn ngừng đập.
- Layla!! - Anh hét lên.
Mọi người nghe anh hét mà tim cũng muốn ngừng đập theo.
Angela thì chỉ biết nhắm mắt cầu nguyện, cô cảm thấy nhói đau trong tim khi nghe tiếng anh...
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
240 chương
40 chương
68 chương
501 chương
43 chương