Tình yêu tàn khốc

Chương 63 : Nhắc lại quá khứ (2)

Bàn tay An Niên cuộn chặt thành quyền, lúc Trương Thụy tiến tới cũng là lúc An Niên xông ra vung tay đánh vào người hắn liên tục khiến cây súng đã bị văng ra xa. Trương Thụy đánh trả vào tay An Niên trúng ngay vết thương, anh đau đớn cau chặt mi. Nhân cơ hội An Niên vẫn chưa đánh trả hắn liền chạy đến chỗ cây súng và nhặt nó lên, An Niên tức nhiên đã phát giác được điều này và cũng nhanh chóng giữ chặt cây súng. Cuộc dằn co bỗng diễn ra trong nháy mắt, An Niên đánh vào mặt Trương Thụy một cái hết lực. Hắn vì đau đớn mà bàn tay cầm súng được nới lỏng, An Niên tận dụng cơ hội xoay chuyển tình thế và ngắm súng vào giữa mi tâm của Trương Thụy mà bóp cò. Lúc này Trương Thụy bỗng xô An Niên một cái, tiếng súng đạn cũng vang lên chói tay. Trương Thụy bị bắn, một phát trí mạng, chết tại chỗ. An Niên vì mất thăng bằng nên cả cơ thể ngả ra phía sau, không may sau lưng anh lại là vách núi thăm thẳm. Anh bị rớt xuống núi trong nháy mắt. Mưa đã bắt đầu xuất hiện, những hạt mưa vô tình thi nhau rơi xuống đất, lạnh lẽo mà buốt giá. An Niên tỉnh lại cũng đã là ba ngày sau đó. Anh đau đớn mở mắt, sau đó chậm rãi ngồi dậy. Đại não anh không ngừng nhớ đến những chuyện đã xảy ra trước khi bản thân mình ngất đi, những kí ức nhanh chóng ùa về trong tâm trí anh. Trương Thụy đã phẫu thuật chỉnh hình thành diện mạo của anh, anh đã bắn hắn một phát. Hắn chết, khi anh rơi xuống núi thì xác hắn vẫn còn ở nguyên vị trí cũ. Ở An gia anh tin chắc Lục Lam đã cảm thấy nghi ngờ và lo lắng khi anh mãi vẫn chưa về và thế nào An Bách cùng với Trịnh Kim Miên cũng sẽ sai người tìm anh. Vậy họ nhất định sẽ thấy cái xác của Trương Thụy và nhầm lẫn thành anh, không được, anh không thể để chuyện này có thể xảy ra. Anh phải nhanh chóng trở về và giải thích mọi chuyện, anh sẽ không để mọi người phải đau lòng vì anh. Nghĩ là làm anh liền ngồi dậy nhưng cả cơ thể lại dâng lên từng cơn đau nhức âm ỉ. Tay, chân, ngực, bụng, lưng,... đều rất đau, cử động nhẹ cũng là một việc vô cùng khó. "A." An Nên rên rỉ thành tiếng, anh cố gắng hết sức để ngồi dậy nhưng lại là việc vô cùng khó khăn. "Cậu trai trẻ, cậu tỉnh rồi sao?" An Niên vẫn còn đang chật vật với chính bản thân mình thì bỗng nhiên lại có tiếng nói phát ra, anh hướng mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt sau đó tiếp tục cố gắng ngồi dậy và dựa vào thành giường. Có lẽ đây chính là người đã cứu anh khi anh bị rơi xuống núi, người đàn ông trung niên ngang ngửa tuổi ba anh đã cứu anh một mạng. "Chào bác. Con cảm ơn bác vì đã cứu con, xin hỏi con đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi ạ?" An Niên cất giọng lịch sự, anh muốn biết chính xác hiện tại cách ngày xảy ra sự cố là bao nhiêu giờ rồi. "Ba ngày." Người đàn ông trung niên trả lời : "Vết đạn bắn trên vai và trên bụng của cậu đã được tôi xử lý ổn thỏa nhưng các vết thương khác trên người cậu là do va chạm mà tạo thành, có những vết rất sâu và gây ra đau đớn, e là thời gian bình phục của cậu cũng sẽ hơn một tháng." "Vậy có nghĩa là một tháng nữa con mới có thể đi lại?" An Niên kinh ngạc, anh không thể chấp nhận việc này, một tháng nữa mới có thể đứng lên thì sao anh có thể trở về An gia để giải thích mọi chuyện với mọi người chứ! Không được, anh phải trở về càng nhanh càng tốt. "Đúng vậy." "Vậy bác trai, bác có thể giúp con liên lạc với gia đình không?" Việc quan trọng hiện giờ là phải khiến cho Lục Lam biết anh còn sống, đây là điều cấp bách nhất phải làm. "Đây là ở giữa rừng sâu, tôi cũng không dùng các thiết bị liên lạc như điện thoại hay vi tính. Tôi không thể giúp được cho cậu rồi." Người đàn ông trung niên lắc đầu, ông cảm thấy hơi nuối tiếc vì đã không giúp gì được cho An Niên. "Rừng sâu?" An Niên lặp lại lời mình vừa nghe. Rừng sâu sao, đây là rừng sâu thật ư? Vậy thì làm sao trong rừng lại có một căn nhà thế này, đã vậy còn có người sống? "Đúng vậy, đây là rừng sâu." "Bác trai, con có thể gọi bác thế nào nhỉ? Vả lại vì sao bác lại sống một mình ở đây?" An Niên hiếu kỳ. "Tôi tên Tạ Nghiêm, đã dọn đến đây sống không lâu. Còn lý do ư, cứ nghĩ như ở thành thị đã có quá nhiều ký ức đau thương nên tôi mới chuyển lên đây sống, nếu nói như người thời xưa thì xem như là "lánh đời". Còn cậu, vì sao lại xảy ra những chuyện thế này?" Khi nhắc lại lý do của quá khứ bỗng nhiên khuôn mặt Tạ Nghiêm chùn xuống hẳn, nhưng ông vẫn lịch sự trả lời câu hỏi của An Niên sau đó lại hỏi ngược lại anh. Anh đáp : "Con gặp tai nạn khi leo núi, có người muốn giết chết con. Bác Tạ, bác là bác sĩ sao?" Đây không phải nghi vấn nữa mà là sự khẳng định của anh dành cho Tạ Nghiêm. Anh bị thương nặng như thế nhưng đều được băng bó kĩ càng, những vết băng này chỉ có bác sĩ mới có thể làm tốt như vậy. Tạ Nghiêm vẫn chưa trả lời thì từ trong nhà một cậu bé chừng ba bốn tuổi chạy lon ton đến cạnh ông, đôi mắt nhìn An Niên đầy hứng thú. "Ông à, chú đẹp trai đã tỉnh lại rồi sao?" Cậu bé ngây ngô cất tiếng hỏi. "Ừ, chú ấy đã tỉnh." Tạ Nghiêm xoa đầu cậu bé sau đó lại nhìn An Niên : "Đúng vậy, tôi là một bác sĩ. Đây là cháu trai của tôi, nó tên Tạ Khang." "Nơi này chỉ có bác Tạ và Tạ Khang sinh sống hay sao ạ? Còn ba mẹ cậu bé ở đâu?" An Niên không khỏi tò mò nên tiếp tục hỏi ân nhân của mình.