Tình yêu tàn khốc

Chương 42 : Tha thứ cho anh (1)

Lúc mặt trời lặn cũng là lúc mọi người bắt đầu xuống núi, dù sao họ đã vui đùa cũng đủ, ăn uổng cũng no say, bây giờ cũng là lúc nên về rồi. "Tôi cõng em." An Niên đưa ra đề nghị, Lục Lam nhanh chóng từ chối : "Không cần đâu." Năm đó là do cô than một câu mỏi chân, An Niên vừa nghe xong đã ngồi xổm xuống, anh nói anh muốn cõng cô, mặc dù cô nói mình rất nặng nhưng anh vẫn cương quyết, thế là cuối cùng cô vẫn leo lên lưng anh. Còn bây giờ, cô không hề mở miệng nói gì mà tất cả đều do An Niên chủ động hết, nếu như là năm đó thì cô nhất định vẫn sẽ leo lên lưng anh nhưng bây giờ tất cả đã không còn như xưa, cô cũng không còn để ý gì đến chuyện này nữa. Để anh cõng thôi thì tự đi thì hơn, dù sao chân cô cũng không hề mỏi, có mỏi cũng không cần anh nữa. Anh cương quyết nhưng cô lại càng cương quyết hơn, một mực nhất định không đồng ý. Cô đeo balo vào sau đó tiến về đoàn người phía trước. "Chúng ta đi thôi?" Tôn Ân nói một câu, Lục Lam gật đầu đồng ý. Do không cẩn thận nên cô đã va phải một tảng đá ven đường và thốt lên một tiếng : "A ui." An Niên đi cạnh cô, nghe được tiếng than của cô thì liền quan tâm cất giọng : "Em sao vậy?" "Cậu có bị sao không?" Tôn Ân cũng lo lắng không kém, cô gấp gáp hỏi. "Mình không sao, chỉ bị tê một chút thôi." Tuy đau nhưng Lục Lam lại không muốn mọi người vì mình mà lo lắng vậy nên đã nói dối. An Niên tức nhiên nhận ra được suy nghĩ của cô, anh nhanh chóng ngồi xổm xuống, một lần nữa có ý định muốn cõng cô : "Chân em đang đau hãy lên lưng anh cõng." Khi cô chuẩn bị từ chối thì Tôn Ân lại chen vào : "Đúng vậy, để An tổng cõng cậu đi, dù sao chân cậu cũng bị đau." "Mình thật sự không sao mà." Cô muốn tự bản thân mình đi nhưng không chỉ An Niên và Tôn Ân khuyên ngăn mà tất cả mọi người đều nói vào một câu, bất đắc dĩ lắm cô mới đồng ý để anh cõng. Anh hài lòng vô cùng, lại một lần nữa đôi môi bất giác cong lên. Lần trước anh cõng cô là lúc cô bị trật chân ngồi bên đường, khi ấy anh cảm nhận được cô vô cùng nhẹ. Lần này thì khác rồi, cô đã nặng hơn một chút nhưng cũng không đáng kể mấy. Thầm nghĩ, khi về nhà anh nhất định phải bồi bổ thêm cho cô mới được, bất chấp tất cả mặc kệ cô không đồng ý. Lục Lam chậm rãi vòng tay mình quấn quanh cổ An Niên, ôm người anh lại. An Niên bước đi nhẹ nhàng, tuy là cõng cô nhưng anh không hề cảm thấy mệt, điều này dường như tiếp thêm sức mạnh cho anh. Anh cảm thấy vô cùng vui vẻ. Đi được một quãng hai người vẫn không mở miệng nói chuyện. An Niên vẫn tập trung cõng cô bước đi còn Lục Lam lại suy nghĩ rất nhiều thứ trong đầu mình. Cô có ý định muốn tha thứ cho An Niên bởi cô đã thật sự nhận ra được chân thành của anh. Cô muốn bỏ qua tất cả mà bắt đầu lại từ đầu, mở ra một cuộc sống mới, cùng An Niên trân trọng những hạnh phúc ở hiện tại. Nhưng cô lại không có đủ can đảm để mở lời. Suy nghĩ rất lâu cuối cùng Lục Lam cũng mở miệng : "An Niên..." Lời chuẩn bị thốt ra bỗng nhiên bị chặn lại, cô cũng không hiểu bản thân mình là thế nào nữa. "Sao vậy?" An Niên nghe cô gọi tên mình thì lắng tai hỏi. Nhưng nào ngờ cô không nói ra suy nghĩ của mình mà lại tự chuyển sang chủ đề khác : "Anh cõng tôi mãi như thế này sẽ kiệt sức đấy." Anh nghe được câu nói của cô chỉ hé môi cười nhẹ : "Anh đâu yếu ớt như vậy." Cô nghe anh trả lời cũng không nói thêm gì nữa, những suy nghĩ của bản thân cũng không tài nào thốt ra được, cuối cùng vẫn chọn cách trầm mặc. Chốc chốc cô lại khuyên An Niên bỏ mình xuống nhưng anh sao có thể nghe theo? Tuy biết chân của cô đã hết đau nhưng anh vẫn không muốn thả cô xuống. Anh muốn cõng cô, muốn cùng cô gần gũi trong những giây phút đáng quý này. Đoàn người tăng tốc khá nhanh, đúng sáu giờ thì mọi người đã xuống núi an toàn. "Thả tôi xuống đi." Mọi người dừng chân nghỉ mệt, Lục Lam nhanh chóng có ý định muốn tự mình đi. An Niên nghe theo, anh ngồi xổm xuống để cô rời khỏi lưng mình. Khi tay cô buông khỏi cổ anh thì lúc này trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác nuối tiếc. Khoảnh khắc anh và cô gần nhau quá ngắn, anh vẫn chưa thỏa mãn. "Được rồi, chúng ta bắt đầu giải tán nhé!" Một người bạn của Lục Lam lên tiếng trước, mọi người nghe thế cũng gật đầu tạm biệt. Họ lần lượt cùng nhau thu xếp hành lí của bản thân sau đó lên xe rời đi. Lúc Lục Lam chuẩn bị bước đi thì chợt nhận ra có gì đó bất thường. Hình như sợi dây chuyền trên cổ của cô đã bị rơi ra mất rồi. Tôn Ân là người đầu tiên phát hiện ra sắc mặt của Lục Lam, cô quan tâm hỏi : "Cậu sao vậy Lam?" "Sợi dây chuyền của mình mất rồi!" Lục Lam cố tìm kiếm nhưng vô dụng, nó đã thật sự rơi ra từ lúc nào mà cô không hề hay biết. "Có lẽ là mất lúc chúng ta dựng trại trên núi." An Niên đưa ra suy nghĩ của mình, anh nhìn thấy nét mặt lo lắng của cô thì trong lòng cũng bồn chồn không kém. Anh biết sợi dây đó chính là món quà mà cô trân quý nhất, nó do mẹ Lục tặng lúc cô thi tốt nghiệp đại học. Bà muốn cổ vũ tinh thần của cô nên đã tăng ca làm đêm làm khuya để lấy tiền mua sợi dây chuyền xem như quà tặng cho cô, trên mặt dây chuyền còn in tên cô và ảnh một nhà ba người của cô trên đấy. Tuy sợi dây không đắt nhưng nó lại chứa đựng cả tấm lòng của mẹ Lục, anh biết cô rất quý trọng nó thậm chí xem nó như báu vật mà không bao giờ tháo ra khỏi cổ. Vậy mà bây giờ lại mất, chắc chắn cô sẽ buồn lắm. Lục Lam rối rắm, cô không muốn mất nó, nhưng cũng không có ý định sẽ leo lên núi một lần nữa. Lúc mọi người vẫn còn đang bần thần thì An Niên lại thốt lên : "Anh sẽ tìm sợi dây chuyền cho em." "Không được." Ý định của anh đã bị cô nhanh chóng phản bác. "Sao vậy?" Anh nghi hoặc. Lục Lam sao có thể nói rằng cô đang quan tâm anh đây. Bây giờ trời đã tối, tuy núi này rất an toàn nhưng nếu leo vào ban đêm thì nhất định sẽ không thuận lợi như ban ngày, vả lại anh dường như đã rất mệt do cõng cô thời gian dài, bây giờ mà còn leo lên đỉnh núi một lần nữa thì chẳng khác nào sẽ kiệt sức? Dây chuyền tuy quan trọng đối với cô nhưng đó chỉ là vật ngoài thân, cái quan trọng nhất chính là con người, nếu An Niên mà xảy ra bất trắc gì thì chắc chắn cô sẽ ân hận lắm. Vậy nên cô sẽ không đồng ý để anh đi, những thứ mất rồi xem như cũng đã không còn duyên với mình nữa, nếu bỏ được thì cứ bỏ. Tuy có hối tiếc nhưng cô cũng không có ý định để anh tìm lại nó. Lục Lam không trả lời câu hỏi của An Niên nhưng dường như anh đã nhìn thấu được tâm tư của cô, anh biết cô đang lo lắng cho mình, nghĩ đến đây bất giác lòng anh lại vô cùng ấm áp. "Em yên tâm, anh sẽ không sao đâu."