Editor: Thảo Trúc Beta: Phi Yến Kỉ Bách Linh kéo đôi chân rã rời vì mỏi mệt tiến về khu biệt thự, lần đầu tiên kể từ lúc cô và Giang Dịch Sâm cãi nhau cô mới cảm thấy hóa ra cảm giác trở về nhà cũng không đến nỗi tệ như cô từng tưởng tượng, cô bước tới nhà chân thật sự quá đau nhức không thể bước đi nổi nữa. Cô bỏ mấy giờ đồng hồ để đi bộ trên đôi giày cao gót, nếm qua lẩu cay như xé họng cùng với Tưởng Bách Xuyên, khi ở cùng với anh cô cảm thấy thật yên bình, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Cô không nói cho anh nghe về chuyện giữa cô và Giang Dịch Sâm nhưng có vẻ nhìn thấy bộ dạng này của cô anh cũng hiểu ra vài phần. Khi cùng ngồi ăn, Tưởng Bách Xuyên khuyên nhủ cô rất nhiều, nói cho cô biết hôn nhân là một điều gì đó rất thiêng liêng, bảo cô phải biết suy nghĩ cho Giang Dịch Sâm, anh nói một khi đã làm vợ chồng sống chung với nhau rồi phải biết nhường nhịn nhau, đôi khi một mâu thuẫn rất nhỏ trong cuộc sống vợ chồng mà người phụ nữ không khéo xử lí cũng sẽ gây ra chuyện lớn, có thể dẫn đến việc hôn nhân bị đổ vỡ. Cuối cùng anh nói với cô, chuyện giữa cô và anh có lẽ hai người có duyên nhưng không nợ, chính vì thế mà không cùng nhau nắm tay đi đến cuối cuộc đời được, anh nói với cô, những chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đừng luyến tiếc hay trách cứ bất kì ai. Bởi vì cho dù oán trách hay than thở cũng không quay trở lại được. Thế nên hãy thay đổi suy nghĩ của mình chấp nhận hiện tại và phải sống cho thật tốt. Tưởng Bách Xuyên vẫn là Tưởng Bách Xuyên, vẫn như thế không thay đổi gì, vẫn luôn kiên nhẫn ngồi giải thích cho cô hiểu, bất chợt cô nhớ trước đây có một lần gặp một công thức hóa học mà cô tìm hiểu thế nào cũng không hiểu được, Tưởng Bách Xuyên thấy vậy đã đến xem qua rồi bắt đầu chỉ lại cho cô, ngồi giảng giải cho đến khi ba trang giấy trắng chi chít chữ của anh rốt cuộc cô cũng hiểu ra. Nếu như cô và anh đến với nhau chứ không phải là Giang Dịch Sâm thì liệu bây giờ hai người sẽ sống ra sao? Anh nhất định sẽ không la cà bên ngoài, sẽ không làm cô phải khó chịu hay bực bội, sẽ không cười nhạo những sở thích hay tính cách của cô và chắc chắn sẽ vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện lãng mạn. Tưởng tượng khung cảnh đó lại làm cho cô thêm chạnh lòng với cuộc sống hiện tại, cô rất muốn được sống một cuộc sống giống như bạn bè mình, kiếm một công việc mình thích, cuối tuần đi công tác hay ở bên người mình yêu, rảnh rỗi sẽ đi xem một bộ phim mình thích sau đó dùng số tiền lương kiếm được đi mua sắm. Một bên được sống vui vẻ, một bên hưởng thụ thành quả mình làm ra, thế nhưng hiện tại cả hai bên cô đều không có được bên nào. Cô cởi giày, xỏ dép lê, hiện tại không muốn làm cái gì, cô chỉ muốn đi ngủ, dù sao thì hôm nay và ngày mai cuộc sống của cô cũng giống như nhau mà thôi. Cô trở lại phòng ngủ, mở đèn, nhìn thấy người ngồi trên giường, thở hắt một cái lập tức lùi bước. Quả thực cô không ngờ, Giang Dịch Sâm lại ở nhà. Ngẫm lại một chút cũng thấy bi ai, rõ ràng hai người là vợ chồng nhưng khi anh không có nhà cô thấy là chuyện hiển nhiên, còn giờ ngược lại quả có chút không quen, lướt qua anh rồi cô dời ánh mắt. Giang Dịch Sâm, anh đang hút thuốc, hơn nữa còn không mở cửa sổ, trong phòng tràn ngậm mùi thuốc lá, cô chán ghét tiến đến mở cửa sổ. Giang Dịch Sâm châm chọc cười rộ lên, đem đầu mẩu thuốc lá ném xuống đất, khóe miệng hơi cong: "Ồ, trang điểm đẹp thế này là đi gặp ai?" Anh cười trong giọng cười đầy vẻ khinh thường. "Về sau đừng hút thuốc trong phòng." Giang Dịch Sâm lười biếng nhìn cô từ đầu đến chân đánh giá một lần, đám bạn bè anh đều nói cô chẳng có ưu điểm gì, thế nhưng anh nhìn lướt qua vẫn thấy cô cũng biết ăn mặc, biết cách làm mình trở nên xinh đẹp hơn. "Tôi hỏi em đi đâu? Ăn mặc như vậy ra ngoài để gặp ai?" "Không có liên quan đến anh." Cô cởi áo khoác, rất muốn nằm ngủ, ngày hôm nay cô rất mệt, không chỉ riêng thân thể mà tâm tình cũng rất mỏi mệt. "Không liên quan đến tôi ư?" Anh nguy hiểm nheo hai mắt lại, đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt cô, nắm chặt tóc cô. "Không liên quan? Em cần tôi nhắc cho em biết chúng ta có mối quan hệ gì không? em đem tôi thành cái dạng gì?" "Tôi đem anh thành cái gì? Anh nói tôi đem anh thành cái gì?" Bọn họ là mối quan hệ gì? Cô mới chính là người đi hỏi ngược lại anh! Anh xem cô là gì? Anh bên ngoài ăn chơi đàng đúm có bao giờ nghĩ đến cô đang ở nhà đợi anh? Mà lúc này còn nhắc nhở cô hai người là gì của nhau, quả thực chẳng khác gì truyện cười. Anh dùng sức kéo tóc cô ngược ra sau: "Vừa rồi trở về nhà thấy tôi cô kinh ngạc làm cái gì? Tại sao lại kinh ngạc? có phải hay không cô định đem tình nhân về? Tôi nhắc cho cô biết, một ngày cô vẫn còn là Giang phu nhân, cũng đừng nghĩ đến chuyện bên ngoài gian díu với người khác." "Anh là đồ hỗn đản, anh đừng nghĩ ai cũng giống như anh." "Tôi làm sao?" Anh nhíu mày. "Trang điểm à, Tuấn Phàm nói quả thực không sai, tự cho mình thanh cao, nội tâm thật ghê tởm, trước mặt tôi bày ra bộ mặt thanh thuần, trước mặt Tưởng Bách Xuyên là bộ dáng lẳng lơ thế nào? Có giỏi bày ra cho tôi xem, các người hôm nay cùng lén lút hẹn hò nhau? Nói rõ ràng cho tôi?" Cô giơ tay kéo anh ra, anh chụp lại hai tay của cô. "Mau nói ra cho tôi! Các người định thế nào?" "Không có, chúng tôi hoàn toàn trong sạch, không như những gì anh nghĩ." Cô cơ hồ lớn tiếng hét vào anh. Giang Dịch Sâm một tay xô ngã cô trên giường. "Kỉ Bách Linh, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất khai thật cho tôi biết, chọc giận tôi, cả Kỉ Gia nhà cô đều không có kết cục tốt đẹp. Nếu như tôi biết cô còn gặp anh ta thêm bất cứ một lần nào nữa. Tôi sẽ giết chết đôi cẩu nam nữ các người." Cô ngang nhiên hẹn hò bên ngoài để bạn thân của anh bắt được, quá thực rất mất mặt. Cô ở trước mặt anh bày ra bộ dạng nửa sống nửa chết, thế nhưng ra ngoài gặp người khác thì lại trang điểm xinh đẹp, cô cho anh là người chết hay sao? Từ trước đến giờ đã là người phụ nữ của Giang Dịch Sâm anh đều không ai dám làm như vậy, chỉ có anh có quyền cần hay không cần. Kỉ Bách Linh từ từ đứng lên, cô không nhịn được tự nở nụ cười mỉa mai, giơ tay gặt đi mái tóc rối tung của mình. "Cẩu nam nữ, chẳng phải anh đang tự mắng chính mình cùng Trần Tư Kì sao?" Giang Dịch Sâm và Trần Tư Kì là thế nào? Bản thân sinh ra tự cho mình cái quyền cao quý hơn người khác. Chớp mắt muốn làm gì thì làm? Cho rằng ngoài bản thân ra ai cũng thấp hèn, bọn họ nhìn trúng cái gì, thì phải có cho bằng được cái đó, không được thì chiếm đoạt, như vậy là khác biệt là hơn người sao? "Kỉ Bách Linh, con mẹ nó cô muốn chết sao?" Giang Dịch Sâm nổi giận đùng đùng hét lên. Kỉ Bách Linh lấy hết can đảm cùng tuyệt vọng nhìn về phía anh: "Đúng vậy, từ giây phút gả cho anh, tôi luôn nghĩ mình đã chết" "Muốn chết?" Anh mang cô đặt trên giường, "Tôi muốn cô sống không bằng chết, đừng nói đến Tư Kì ngay cả đến gia thế và học vấn cô điều không bằng một góc của cô ấy." "Là tôi chỗ nào cũng thua kém cô ấy, không xứng với anh. Vậy tại sao anh không buông tha cho tôi rồi có thể danh chính ngôn thuận cho cô ấy danh phận." "Buông tha cô?" Anh nhếch môi cười. "Sau đó để cô cùng với tình nhân của cô được toại nguyện? Kỉ Bách Linh cô nên biết cô là chính tôi dùng một số tiền lớn mua được, tôi đến bây giờ vẫn còn chưa chơi chán cô đâu." Anh giơ tay, kéo quần áo của cô xuống, cô dùng chân đá anh. "Anh làm gì?" "Làm gì? Không phải vừa rồi tôi đã nói là tôi chưa chơi chán cô sao? Hiện tại đương nhiên là -" Anh bắt lấy tay cô, lại xé rách quần áo của cô, cô thật muốn nguyền rủa anh chết đi, lại dùng chân đá anh. Giang Dịch Sâm tựa như đang chơi đùa cùng cô, nhanh chóng bắt được chân đang làm loạn của cô, cô càng giãy dụa, càng tỏ vẻ hứng thú. Giang Dịch Sâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, buông tay cô ra: "Thừa dịp bây giờ tôi đang còn cảm thấy hứng thú với cô, cô nên chủ động cởi hết ra cho tôi." "Anh.. nằm mơ." Cô run rẩy đáp lời. "A" Anh phả vào tai cô. "Cô cũng không muốn anh cả cùng cha cô ngày mai gọi điện thông báo cho cô tin phá sản chứ? "Giang Dịch Sâm anh thực quá buồn nôn." "Cởi ra cho tôi, nếu không cô đừng trách tôi." Giang Dịch Sâm nhìn cô, có chút tức giận, từ nhỏ đến lớn anh muốn cái gì đều có cái đó, chỉ duy nhất có cô gái đang nằm trước mặt anh luôn phản kháng lại anh, không theo ý anh, cho dù anh có làm cái gì cô cũng không bao giờ tự nguyện luôn mang đến cho anh cảm giác ép buộc. "Anh không những buồn nôn mà còn rất bẩn thỉu " "Kỉ Bách Linh, cô thật có khí chất, vậy được thôi, đợi điện thoại của cha cùng anh cả về chuyện phá sản đi, để cha mẹ chỉ trích cô là đứa con bất hiếu, xem cô còn có khí chất cỡ nào? Khí chất đến mức tự tay phá đi sự nghiệp của Kỉ gia, cô còn có thể đi thăm bộ dáng cha mẹ cô ngủ đầu đường xó chợ, để tới đó cô sẽ hiểu được khí chất có giá trị bao nhiêu tiền?" Nước mắt chảy xuống theo từng dòng, cô run rẩy cởi bỏ quần áo trên người mình, Giang Dịch Sâm liền mỉm cười thưởng thức bộ dáng này của cô. "Nhìn bản thân một chút đi, đây là khí chất của Kỉ Bách Linh, khí chất thanh cao cỡ nào?" Cô cắn chặt môi mình, cố gắng kiền chế không nấc lên thành tiếng. Anh đặt cô trên giường, xem cô chỉ là một thứ đồ chơi, tùy ý đùa nghịch. Cô phát hiện bản thân mình đã nói không được khóc nhưng lại chỉ có thể khóc, Giang Dịch Sâm đã từng nói ở nơi này nước mắt không đáng tiền. Anh cả cùng cha mẹ? Bọn họ cơ bản chỉ biết cô được gả cho Giang Dịch Sâm trong nhà sẽ có bao nhiêu lợi ích, nhà xưởng sản xuất được đưa cho anh cả quản lí, thậm chí khi cô kết hôn cha cô còn nói Giang gia có rất nhiều tiền, nên trong nhà không cần chuẩn bị cho cô lễ vật cưới hỏi, mẹ cô lúc đó lại đồng ý với lời nói của cha. Cô đau lòng vì cha mẹ cô, nhà xưởng kia là tâm huyết cả đời của cha, giờ cô kết hôn rồi lại được đưa cho anh cả, vậy cô thì sao? Có ai từng hỏi qua cuộc sống của cô sau hôn nhân sẽ thế nào chưa? Cô vì Kỉ gia hi sinh hạnh phúc của bản thân, bị người đàn ông trước mặt coi như món đồ chơi tha hồ đùa giỡn, mỗi một giây phút trôi qua đều như tra tấn, tàn phá. Giang Dịch Sâm rốt cuộc cùng phát tiết xong. Anh nhìn bộ dáng như một cái xác không hồn của cô chậm rãi mở miệng. "Lần sau tôi biết cô ra ngoài gặp người đàn ông khác, thì đừng trách tôi độc ác không báo trước kết quả, cũng không chỉ đơn giản như ngày hôm nay. Tốt nhất nên nhớ kỷ lời tôi nói." Kỉ Bách Linh ngơ ngác nằm trên giường, không có chút phản ứng. Cô biết cuộc sống của cô đã bị hủy diệt rồi, tất cả đều bị hủy diệt rồi. Giang Dịch Sâm không để ý đến cô, trực tiếp xoay người ngủ say. Kỉ Bách Linh vẫn nằm yên bất động, hai mắt nhìn trần nhà vô thức rơi lệ, cuộc sống sau này của cô sẽ thế nào? Cô từ từ nắm thành giường đứng lên, bởi toàn thân đau nhức lại trực tiếp ngã xuống, mà anh ta lại mảy may không thèm quan tâm. Cô đứng lên, dựa vào tường từ từ tiến vào phòng tắm. Cô mở vòi sen liền để nước lạnh xối vào cơ thể mình, sau đó khóc thút thít. Cô không biết mình đã khóc bao lâu. Sau đó mới đem bản thân đi chùi rửa tẩy đi tất cả vết tích do Giang Dịch Sâm để lại, cô không muốn lưu lại bất kì vết tích gì của anh.