Editor: Thảo Trúc Beta: Phi Yến Kỉ Bách Linh quay trở về phòng, cầm di động lên xem vẫn không thấy động tĩnh gì, vứt điện thoại lên bàn rồi tìm quần áo ngủ đi tắm, nói không thất vọng là nói dối, đã tối muộn vậy mà Tưởng Bách Xuyên lại không hề gọi đến dù chỉ một cuộc, nếu anh đã không gọi tại sao mình lại phải chủ động gọi cho anh. Cho dù anh bận cỡ nào không lẽ dành ra ít phút để gọi cũng không được? Cô tắm rửa xong đi ra ngoài, bạn cùng phòng đưa hóa đơn kêu cô đóng tiền điện nước cô khó chịu mang tiền đưa qua rồi tiếp tục nằm trên giường cầm điện thoại. Nhìn chằm chằm số điện thoại Tưởng Bách Xuyên, cố chấp không nhấn gọi đi. Ngày sinh nhật Tưởng Bách Xuyên không gọi đến, cũng không nhắn tin gì, cuối cùng cô cũng khẳng định anh thật sự đã quên ngày sinh của mình, ngày hôm sau thức dậy tâm tình cực kì xấu, cô nằm trên giường cả buổi sáng không chịu dậy, tới buổi trưa Giang Dịch Sâm gọi điện lôi kéo cô ra ngoài, cô buồn bực xả giận lên anh, vậy mà anh không nói gì chỉ im lặng nghe cô nói rồi mỉm cười, hơn nữa còn đưa cô đến mấy nơi trong thành phố, rồi kiếm nhà hàng ngon dùng bữa, cô áy náy miễn cưỡng đáp ứng. Giang Dịch Sâm ngồi dùng cơm với Kỉ Bách Linh, nhã nhặn thông báo tới mùa hoa lê hoa mận nở nếu bây giờ cô muốn ngay lập tức sẽ đưa cô đi xem, nếu chần chừ không đi năm nay sẽ không còn cơ hội, không chống cự được lời mời gọi dụ hoặc của anh cô đã đồng ý, hoa đào ngụ ý vẫn là nhan sắc, ít nhiều liên quan đến chuyện tình yêu đôi lứa, bản năng không muốn cùng Giang Dịch Sâm đi rừng hoa đào nên cô chọn hoa lê. Bọ họ lại đến "Đồng Thoại Thành", cả cánh rừng hoa lên đang nở rực dưới ánh nắng đẹp mê người, nhưng không đông đúc ồn ào huyên náo như bên rừng hoa đào, mặc dù cả hai rừng hoa đang mùa nở rộ, hoa đào hiển nhiên ý chỉ tình yêu đẹp hoàn hảo còn hoa lê, lê hoa lê tự, mang nghĩa ẩn dụ ly hôn, nên mọi cặp đôi sắp cưới đều tề tụ bên kia, để lại nơi này lác đác vài ba người đến xem. Kỉ Bách Linh và Giang Dịch Sâm cùng nhau tiến vào, liền thấy một cặp đang chụp áo cưới, điều này làm cô bất ngờ dừng bước, bọn họđứng dưới tán hoa lê, cô dâu bị chú rể lôi kéo, trên gương mặt tươi cười rạng rỡ thu hút mọi ánh nhìn không phải vì trang điểm mà bởi vì sự tự tin, chú rể đứng bên cạnh thâm trầm nhìn cô dâu đầy sủng nịnh, bên cạnh có người rắc cánh hoa, chú rể dần dần đặt nụ hôn lên cô dâu, nhiếp ảnh gia không ngừng bắt giữ những khoảnh khắc đẹp này bấm máy liên tục. Bên cạnh hoa trắng liên tục rơi xuống như màn mưa hoa, dưới màn mưa đó cặp đôi hôn nhau say đắm. Một tình yêu trọn vẹn, thuần túy, phía sau là vườn cây xanh ngắt, tựa như nhân sinh cứ như vậy mở ra một con đường mới cho họ. Kỉ Bách Linh không hiểu tại sao lại cảm động và rung động, điều này làm cho cô không kiềm lòng được nở nụ cười. Giang Dịch Sâm đứng cách cô không xa, yên lặng xem biểu tình trên gương mặt Kỉ Bách Linh, có cánh hoa rơi dừng trên tóc, sợi tóc nhẹ nhàng theo gió lay động, gương mặt thanh thuần như đóa hoa lê mới nở còn nhuốm sương đêm, ánh mắt long lanh ngập nước chớp mắt liền khiến lòng người say mê. Giang Dịch Sâm cảm thấy tâm lí có chút khó chịu, cuống họng ngưa ngứa, nhìn bộ dáng của cô lúc này, thật là mời dụ, lúc này anh chỉ muốn hung hăng ôm lấy sau đó không kiên dè gì mà hôn cô. Nhìn cô đứng giữa rừng lê trắng toát, nhịn không được anh lấy điện thoại ra chụp lại cô một tấm, Kỉ Bách Linh khóe miệng mỉm cười, xoay đầu nếu sau này kết hôn hy vọng cũng có thể đến đây chụp một bộ ảnh với rừng hoa lê, chỉ cần có sự tin tưởng vào tình yêu và hôn nhân, những nghi kị đều biến mất. Cô hồi phục tinh thần đi đến bên cạnh Giang Dịch Sâm mở miệng: "Anh đang làm gì đó" "Không làm gì hết" Kỉ Bách Linh cười cười, đi đến cây gần nhất, kéo một cành hoa xuống ngửi mùi hoa, hương vị nhẹ nhàng phảng phất như lê hoa huyễn bạch, đóa hoa nhỏ như vậy lại có thể trải đầy khắp cành cây, khắp rừng đều ngợp trong màu hoa lê trắng toát, buông nhành cây, mấy cánh hoa bị động rơi vãi đầy trong không trung rồi từ từ chạm đất. Giang Dịch Sâm tiến lên chọn một đóa hoa đẹp nhất ngắt lấy rồi cài lên tóc Kỉ Bách Linh, cô hơi sửng sốt nhìn về phía anh, ánh mắt có chút nghi hoặc, anh vẫn là một người đàn ông anh tuấn, khí chất nhẹ nhàng, thanh cao, có chút dũng khí cao ngạo, cẩn thận đánh giá lại một lần nữa, lại dường như cảm thấy trong ánh mắt anh có cái gì đó cô không thể chạm đến, cô không hiểu rõ đó là cái gì, nhưng khiến cô cảm nhận được sự nguy hiểm. "Anh..." Cô lùi về sau mấy bước, sự cự tuyệt vô cùng rõ ràng. Giang Dịch Sâm cố tình không để ý sự trốn tránh của cô, nhìn nhánh hoa anh cài lên tóc cô rồi nhè nhẹ cất miệng: "Rất đẹp" Anh muốn nói cành hoa cài lên tóc cô rất đẹp. Kỉ Bách Linh nghiêng đầu lấy xuống, hướng bên anh cười cười: "Cắm ở tóc đi trong rừng sẽ bị vướng" Giang Dịch Sâm không nói gì, nhún nhún vai, hoàn toàn không để ý. Nhìn thái độ của anh cô lại nghĩ mình suy nghĩ hơi nhiều. Huống chi ở thời điểm hai người ở chung trước đây cô cũng đã tỏ rõ quan điểm của bản thân cô đã có bạn trai, hơn nữa với điều kiện của anh muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng có, chắc do cô suy nghĩ quá nhiều. Kỉ Bách Linh và anh đi dạo thêm một lúc hai người liền tạm biệt, cô đối với anh luôn tỏ vẻ biết ơn, lúc này cô không hề để anh đưa cô về trường mà chọn đi phương tiện công cộng trở về, thấy cô cương quyết muốn tự về như vậy anh cũng không miễn cưỡng, sau khi nhìn cô lên xe anh mới cầm đóa hoa cô tháo xuống lúc nãy quang vào thùng rác, động tác này khiến anh nheo hai mắt lại, sắc mặt cũng thâm trầm xuống, anh nắm chặt hai tay, trên mặt lộ ra chút khinh thường cùng lơ đễnh, anh không tin bản thân vì cô làm nhiều chuyện như vậy mà cô không hề xúc động. Tâm tình không tốt liền đến chỗ bạn bè tụ tập, Mạc Tuấn Phàm thấy anh như vậy cảm thấy không yên lòng, vì Giang Dịch Sâm mà anh đã chọn cho hắn vài mĩ nhân hợp sở thích đến góp vui vậy mà hắn lại không thèm liếc nhìn đến một cái trực tiếp ra ngoài hút thuốc. Mạc Tuấn Phàm cùng Dương Chấn liếc mắt một cái, Dương Chấn cũng rời ghế đi tìm Giang Dịch Sâm. Giang Dịch Sâm đứng bên ngoài ban công hút thuốc, trước đây phụ nữ luôn tìm cách lấy lòng anh, chỉ cần anh nói cái gì bọn họ đều răm rắp làm theo vậy mà với Kỉ Bách Linh thì khác, không hiểu cô nghĩ cái gì? Anh đã tiêu tốn bao tâm tư tình cảm mà vẫn không cảm kích, chẳng lẽ cô thích Tưởng Bách Xuyên nhiều đến như vậy? Anh trước giờ không quan tâm đến người anh nhắm trúng đã có bạn trai hay chưa, vì sớm muộn chỉ cần anh nhắm trúng họ cũng tự xử lí mọi chuyện rồi tìm đến anh, Bạch Nhân là một ví dụ. Chỉ cần nhớ đến hành động Kỉ Bách Linh tháo nhánh hoa anh tự tay cài lên tóc là cả người anh lập tức khó chịu. Dương Chấn đi đến, vỗ lên vai Giang Dịch Sâm: "Cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ có ai làm cậu không vừa mắt?" Cũng vừa vặn có người không có mắt đụng đến cậu út nhà họ Giang à? Giang Dịch Sâm lạnh lùng hừ một tiếng. Dương Chấn nở nụ cười, bọn họ biết Giang Dịch Sâm không phải chỉ mới một hai ngày, Giang Dịch Sâm ở trước mặt bọn họ tuyệt đối sẽ không che dấu cảm xúc: "Có liên quan đến phụ nữ?" Nhắc đến cái này, Giang Dịch Sâm cũng không biết nói cái gì: "Cậu thấy rõ đến vậy à?" "Cô gái lần trước cậu mang đến?" Giang Dịch Sâm im lặng, một lúc sau gật đầu: "Haizz, cậu đúng là để bụng" Dương Chấn quả thật có chút kinh ngạc: "Cô ấy và những người khác căn bản không giống nhau" "Chỗ nào không giống?" "Nói như thế nào đây? Chỉ là cô ấy chưa từng ra xã hội, đơn thuần hết sức đơn thuần, cậu nghĩ có thể dùng tiền để điều khiển cô ấy, thế nhưng căn bản cô ấy xem tiền chẳng có giá trị gì chỉ là thứ gì đó rất cặn bã, là cô ấy không để ý ư? Không hẳn, có thể do cô ấy chưa từng chịu khổ, không biết tiền là vật có thể khiến người ta thay lòng, chỉ đơn thuần nghĩ chỉ cần dựa vào bản thân cái gì cũng có thể vượt qua, xem tình yêu là trên hết" "A, thật là khó tin trên đời còn người như vậy sao? Cô ấy cũng không được xem là sắc nước nghiêng thành, đổi khẩu vị rồi à?" "Được rồi chuyện của tớ để tự tớ tìm cách giải quyết" Dương Chấn buông tay tùy ý để anh muốn làm gì làm. Kỉ Bách Linh trở về trường học, mỗi ngày đều lên lớp, ngoan ngoãn nghe giáo sư giảng bài, làm bài. Bình thường vào lớp cô ít chú ý nghe giản, và ghi chép trừ một vài tình huống bất đắc dĩ mới ghi lại đầy đủ, qua vài ngày cô có chút không kiên nhẫn, bởi cô nghĩ Tưởng Bách Xuyên sẽ gọi điện đằng này đến bây giờ anh cũng không gọi, cảm thấy có chút kì lạ. Buổi trưa Kỉ Bách Linh đến thư viện tìm Phùng Minh Nguyệt, muốn nói chuyện này cho cô ấy nghe. Hai cô ngồi trong căn tin trường ăn cơm vừa nghe Kỉ Bách Linh kể xong, ngẫm nghĩ vừa ăn vừa trả lời: "Cậu coi như hắn có việc đi, công tác bên công ty kia bận rộn mà" "Việc? Việc gì mà ba bốn ngày dành ra vài phút để gọi điện cũng không có" Kỉ Bách Linh bực bội đáp trả, Phùng Minh Nguyệt nuốt một ngụm thức ăn, cảm thấy cũng đúng bận gì mà ngay cả điện thoại cũng không gọi. "Cậu nghĩ Tưởng Bách Xuyên làm chuyện xấu lén lút sau lưng cậu? Thôi đi, làm gì có ai hơn cậu được kia chứ, trong mắt tớ cậu là tiên nữ giáng trần đó" Kỉ Bách Linh tức giận trừng mắt với Phùng Minh Nguyệt, cô đương nhiên không sợ Tưởng Bách Xuyên phản bội mình, chỉ đơn thuần cảm thấy có chút kì lạ, sợ anh xảy ra chuyện gì, đến đó cô hối hận cũng không kịp. Phùng Minh Nguyệt nhếch miệng: "Cậu thật muốn biết? Vậy thì tìm anh ấy hỏi cho ra lẽ, hai người đâu mới yêu nhau một hai ngày đâu mà còn ở đó Tưởng Bách Xuyên không liên lạc với cậu thì cậu không liên lạc lại với anh ấy, cậu là con nít ba tuổi à?" Kỉ Bách Linh làm bộ không thèm nghe Phùng Minh Nguyệt nói gì, cúi đầu ăn cơm, nhưng tâm lí đã sớm quyết định, tại sao lại không tìm anh ấy hỏi cho rõ ràng? Anh không tìm cô, cô có thể tìm anh mà. Ăn cơm xong ra về, Kỉ Bách Linh hướng bên ngoài trường học rời đi, may mắn đã từng đến công ty anh một lần nên nhớ rõ đường đi, cô miết nhẹ điện thoại thầm suy nghĩ, cô đi tìm gặp anh chứ không có chủ động liên lạc trước, ít hôm trước thề với lòng là nếu anh không gọi cô thì cô sẽ không gọi anh. Như vậy đâu có làm trái với lòng? Xuống xe cô chạy đến trước công ty kiến trúc Kình Phong, chạy đến quầy lễ tân, năn nỉ một hồi họ mới đồng ý giúp cô thực hiện một cuộc gọi. Cô vui sướng khi nghe quầy lễ tân nói Tưởng Bách Xuyên sẽ đến ngay, ngược lại còn suy đoán anh không bận nhiều việc còn có thể xuống gặp, thế tại sao lại không gọi cho cô? Cảm xúc vui vẻ chẳng mấy chốc tụt dốt thảm hại. Tưởng Bách Xuyên rất nhanh liền đi xuống, anh nhìn thấy cô biểu tình dường như rất kì lạ, ít nhất Kỉ Bách Linh chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh trước đâu, dường như không ngờ cô đến công ty gặp anh, còn có ý lảng tránh, cô cảm thấy rõ ràng như vậy, tâm không khỏi chùng xuống. Phản ứng của anh khác xa với sự kì vọng của bản thân, liền tức giận. Hai người đứng bên ngoài công ty, Kình Phong không phải là một công ty cao ốc chọc trời như danh tiếng của nó, mà tương đối thấp bé, nguyên tầng trệt được thiết kế dành riêng cho nhân viên, giống như kí túc xá trường thời điểm bây giờ luôn yên lặng vì nhân viên đã đi làm, phía bên ngoài chính là hoa viên có vô số đường nhỏ, anh đi phía trước Kỉ Bách Linh đành phải đi theo phía sau anh. Nhìn thấy anh như vậy không chịu được cô chủ động mở miệng trước: "Tưởng Bách Xuyên, có phải đã xảy ra chuyện gì?" Trong mắt cô hiện sự lo lắng, Tưởng Bách Xuyên hơi sửng sốt quay đầu nhìn biểu tình trên gương mặt cô. Thấy anh im lặng nhìn mình, vì thế càng bình tĩnh đoán: "Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì rồi? Anh luôn biết cách xử lí mọi chuyện, vì vậy mới không liên lạc với em? Là sợ em lo lắng sao?" Tưởng Bách Xuyên thấy cuống họng mình nghẹn lại: "Không... chỉ là mấy hôm trước bận quá, thực tập sinh thì nhiều sức cạnh tranh lại quá lớn, ngoài các công việc được chỉ định, anh còn làm thêm một số việc khác" Đúng như tính cách của anh: "Nhưng không lẽ chỉ vậy mà anh liền quên em?" Cô ủy khuất mở miệng, Tưởng Bách Xuyên giữ chặt tay ôm cô vào lòng, tâm lí lo lắng mấy nay giờ khắc này đã biến mất, anh xoa nhẹ đầu cô, nhẹ nhàng thở dốc ra một hơi, anh nói với Bạch Nhân là tin tưởng cô vậy mà mấy nay lại luôn lo lắng, anh biết hiện tại anh chỉ là một sinh viên bình thường, sự vĩ đại lâu nay đều do người khác gán ghép mà thành, vừa ra xã hội liền thấy được sự vĩ đại và năng lực hoàn toàn thua kém mối quan hệ, anh chỉ có thể cố gắng. Cô từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình có chút tiểu thư, cô muốn nhiều thứ mà hiện tại anh không thể thỏa mãn được toàn bộ. Anh thật sự sợ, sợ cô bị người khác cướp mất, sau khi xác định người trong lòng anh lúc này là cô, anh mới cảm thấy yên tâm, cô không vì những thứ khác mà rời bỏ anh, anh biết cô trong mắt nhiều người con trai khác là vô cùng hoàn hảo, khi nhìn thấy cô đến tìm anh, anh không khỏi lo sợ cô sẽ nói: "Tưởng Bách Xuyên, chúng ta chia tay đi" Cô vẫn là cô, là Kỉ Bách Linh mà anh tin tưởng, giống như sự kiên định mà anh đã nói trước mặt Bạch Nhân. Đúng vậy, anh tin tưởng cô, tin tưởng Kỉ Bách Linh.