Editor: Thảo Trúc Beta: Phi Yến Kỉ Bách Linh tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nằm trên giường hồi tưởng lại những chuyện đã phát sinh giống như một giấc mơ, sau khi uống thuốc ngủ tự sát, cô nằm mê man cảm giác trong người khó chịu cồn cào, tưởng rằng không chịu đựng được nữa thì Minh Nguyệt xuất hiện kéo cô từ quỷ môn quan trở về, lúc đó cô rất muốn hỏi tại sao Minh Nguyệt lại đến làm gì? Không phải bỏ mặc cho cô ra đi có phải là tốt hay không. Cô đã cảm thấy rất rất tuyệt vọng thế nhưng nghe những lời Minh Nguyệt nói, cô đã cảm thấy mình quá ích kỉ, nếu cô chết thực sự, Minh Nguyệt sẽ cảm thấy tội lỗi một thời gian, còn cha mẹ cô chắc chắn rất đau khổ khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cô nghĩ thế nào mà vì một người đàn ông không yêu thương mình mà đi tìm cái chết? Chẳng lẽ Giang Dịch Sâm lại quan trọng hơn cha mẹ? Hơn Minh Nguyệt sao? Tại sao không vì người thân bạn bè mà tiếp tục sống. Cuối cùng Kỉ Bách Linh cũng nghĩ thông suốt, cô rất tốt khi vẫn còn sống, mặc kệ ngày mai thế nào, cô đều phải tiếp tục sống. Sau khi tỉnh lại cô cảm thấy rất tốt, trong phòng chỉ có một mình cô, chống tay lên giường ngồi dậy, phát hiện cả người mệt mỏi rã người, từ trưa hôm qua đến giờ cô không có chút gì bỏ bụng, bây giờ tốt nhất là phải ăn một chút cơm, bụng của cô đang rất yếu không thể ăn lung tung. "Minh Nguyệt." Cô gọi to, rồi lại phát hiện cổ họng bị mất tiếng, hơn nữa lại hiểu ra mình không hiểu chuyện đã làm Minh Nguyệt phải bỏ công việc ở lại chăm sóc cô, giờ này chắc hẳn Minh Nguyệt đã quay về bệnh viện, làm thế nào mà còn trông chờ Minh Nguyệt tiếp tục ở cạnh. Cô mặc quần áo, vừa chuẩn bị xuống giường, cửa bị đẩy ra, cô tưởng Minh Nguyệt vẫn chưa đi, tâm lí ngọt ngào vui vẻ liếc nhìn quá, thân thể trong chốc lát cứng ngắc. Tưởng Bách Xuyên cũng đứng tại chỗ, trên gương mặt bình tĩnh của anh lộ chút nhẫn nại, anh vẫn tưởng rằng Giang Dịch Sâm đối với cô hết mực thương yêu, lần trước gặp cô ở gần công ty anh cứ ngỡ cô và Giang Dịch Sâm có chút hiểu lầm nên tâm trạng buồn bực, chưa bao giờ anh nghĩ cuộc sống của cô lại rơi vào hoàn cảnh như hiện nay, ngày xưa chính Giang Dịch Sâm tranh giành với anh, để cho cô buộc phải rời khỏi vòng tay anh, có được cô rồi tại sao Giang Dịch Sâm lại đối xử với cô như vậy? Tưởng Bách Xuyên nắm chặt lòng bàn tay, lần đầu tiên anh hận, hận mình không có nhiều tiền, nếu như anh có tiền có thế, anh và cô sẽ không rời xa nhau, người con gái anh yêu cưng chiều sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, tất cả đều do anh vô dụng. Nhưng trước mặt Kỉ Bách Linh anh không thể để cho cô thấy được suy nghĩ của mình, lần trước gặp nhau cô không hề nói về hoàn cảnh của mình tức cô không muốn anh biết về cuộc sống hiện tại của cô có bao khổ cực. "Minh Nguyệt đã nấu cơm xong rồi, em nhanh lên rữa mặt rồi xuống dùng cơm đừng để Minh Nguyệt đợi lâu." Tưởng Bách Xuyên cố gắng điều chỉnh giọng nói bình tĩnh cư xử một cách tự nhiên. Kỉ Bách Linh sửng sốt, sau đó mới gật đầu đè nén thanh âm: "Được" Kỉ Bách Linh tùy ý sửa sang lại một chút rồi xuống lầu, Phùng Minh Nguyệt đúng là đã làm một bàn thức ăn ngon, Tưởng Bách Xuyên cũng đã ngồi vào vị trí, Minh Nguyệt mang thức ăn lên đầy đủ, mới xoay người nhìn Kỉ Bách Linh: "Mau tới đây nếm thử xem có hợp khẩu vị của cậu không?" Kỉ Bách Linh nghe nói như vậy, hoàn toàn tin tưởng đây là sự thật, có Phùng Minh Nguyệt và Tưởng Bách Xuyên, khoảng thời gian học đại học, cô luôn mơ mộng sau này cô và anh sẽ mãi mãi bên nhau, thi thoảng Phùng Minh Nguyệt sẽ sang thăm rồi ba người bọn họ cùng nhau ngồi ăn cơm. Có bạn thân và người yêu luôn ở bên cạnh. Hoàn cảnh hiện tại giống với những gì cô từng mơ ước, rốt cuộc điều đó cũng xảy ra nhưng mỗi người lại mang một tâm tư riêng, có chút mất mát, nhưng không thể phủ nhận bầu không khí này rất ấm áp. Kỉ Bách Linh đi qua bàn ngồi xuống, cô cầm lấy đôi đũa, nếm thử vài món, lập tức vừa lòng gật đầu: "Ngon thật, quả nhiên tài nghệ của cậu ngày càng tiến bộ." "Ngon là tốt rồi, cậu mau ăn đi, ăn nhiều một chút." Phùng Minh Nguyệt híp mắt cười, là cô tìm đến Tưởng Bách Xuyên, chỉ hi vọng Kỉ Bách Linh có thể rời xa Giang Dịch Sâm, cùng Tưởng Bách Xuyên nối lại đoạn tình cảm ngày xưa, cô sợ Tưởng Bách Xuyên để ý chuyện Bách Linh đã từng kết hôn, xem tình hình hiện tại có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Cô hi vọng anh có thể an ủi Kỉ Bách Linh, khuyên bảo Bách Linh ly hôn với Giang Dịch Sâm. Kỉ Bách Linh cười, sau đó bọn họ cùng nhau ăn cơm, Minh Nguyệt thi thoảng liếc nhìn hai người, thấy Tưởng Bách Xuyên không động đũa nhiều chỉ ngồi chăm chú quan sát nhìn Bách Linh ăn cơm, dường như tâm tình cũng không tệ lắm. Ăn cơm xong Minh Nguyệt thu dọn chén dĩa, sau đó mượn cớ bệnh viện có việc gấp liền rời đi, trước khi đi cô còn quay lại nhìn Tưởng Bách Xuyên nháy mắt. Phùng Minh Nguyệt đi về, trong phòng chỉ còn lại hai người, không gian rộng lớn thoáng chốc yên lặng, Tưởng Bách Xuyên nhìn cô, rồi lại hỏi bản thân anh nên đối mặt thế nào với cô? Anh biết nếu giờ phút này đề cập đến chuyện của cô, cô chắc chắn sẽ cảm thấy buồn phiền hơn, anh không đành lòng nhìn thấy cô đau khổ, anh nhìn cô một hồi rất lâu, chỉ một thời gian ngắn hai người không gặp nhau, mà cô đã gầy thành bộ dạng này, anh không thể tưởng tượng nổi thời gian qua cô đã sống thế nào? Tưởng Bách Xuyên cuối cùng cũng quyết định mở miệng, xóa tan bầu không khí vốn đang ngột ngạt này: "Bách Linh anh đã biết tất cả." Kỉ Bách Linh sửng sốt, lời nói rõ ràng, anh đã biết cuộc sống hiện tại của cô thất bại đến mức nào, thậm chí đã biết cô tự sát, cô cảm thấy có chút khó xử, đầu cúi thấp. Tưởng Bách Xuyên nhíu mày, anh tiến lên phía trước kéo tay cô: "Em cúi đầu làm gì? Tại sao lại cảm thấy khó xử với anh, từ đầu đến cuối em không làm sai điều gì hết, cưới người không nên cưới không phải lỗi của em, cuộc sống khó khăn cũng không phải lỗi do em, nhìn anh." Kỉ Bách Linh từ từ ngẩn đầu lên, trên mặt anh lộ rõ vẻ kiên định, trong ánh mắt là sự kiên quyết: "Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa, trong lòng anh em mãi mãi là một Kỉ Bách Linh tốt đẹp trong sáng mà anh đã từng yêu." Anh ôm cô vào lòng thật chặt. "Ly hôn với Giang Dịch Sâm, anh sẽ cưới em." Không nói nhiều lời, cho đến bây giờ anh vẫn không thay lòng mong người con gái đang nằm trong vòng tay anh sẽ cùng anh đi đến cuối cuộc đời. Nằm trong vòng tay ấm áp của Tưởng Bách Xuyên, Kỉ Bách Linh nhẹ nhàng thở dài, cô nhắm mắt lại, yên lặng tận hưởng sự ấm áp ngắn ngủi này đếm mười giây, 10,9,8...3,2,1, cô nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh, sau đó nhìn anh mỉm cười. "Em sẽ xử lý tốt chuyện của em, anh đừng lo, em đã nghĩ thông suốt rồi, em muốn có một cuộc sống tốt đẹp, Giang Dịch Sâm không đáng để em phải tự làm tổn thương mình." Tưởng Bách Xuyên cố gắng tìm ra chút biểu hiện của cô rồi gật đầu đồng ý, vừa trải qua thập tử nhất sinh có lẽ cô cũng đã thay đổi suy nghĩ, anh nên cho cô thêm thời gian. "Em sẽ vì chính bản thân mình mà cố gắng sống thật tốt, anh không cần lo lắng, càng không được vì em mà làm bất cứ việc gì, em có thể tự mình xử lý mọi việc." Cô nhớ thời học đại học, một lần anh đi tìm Giang Dịch Sâm, kết quả ngay cả công việc công chức ở địa phương cũng không thèm nhận anh vào làm, học bổng cũng đột nhiên bị mất đi. Mà cô cũng không nói cho anh biết, lúc trước cô đồng ý gả cho Giang Dịch Sâm, ngoài gia đình ra còn vì anh, cô thế nào mà có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn anh cố gắng học tập suốt mấy năm liền ra trường lại không nơi nào nhận, với thành tích học tập xuất sắc đáng lẽ anh phải vào một công ty lớn, tìm một vị trí tốt chứ không phải bị tất cả cự tuyệt. Tưởng Bách Xuyên im lặng, cô đây là sợ anh đi tìm Giang Dịch Sâm? Cô chính là đang trấn an anh, cô đang sợ Giang Dịch Sâm, ở cuộc sống bình thường cũng như vậy sao? Tất cả đều bị áp bức. Tim anh nhói đau xoắn lại, cảm thấy một lần nữa bản thân quá vô dụng. "Tốt, anh tin em." Anh cười nhẹ rồi xoa đầu cô. Giang Dịch Sâm rất thích khiêu chiến với người khác, đi tìm cảm giác mạnh, thế nhưng ở một phương diện nào đó khi cần sự nghiêm túc thì anh ta lại rất nghiêm túc, mặc dù ở Giang gia, Giang Dịch Chính nắm mọi quyền hành, nhưng anh ta vẫn âm thầm đào tạo, bồi dưỡng Giang Dịch Sâm, chính là kiểu khi không còn anh cả cùng cha thì một mình anh ta vẫn lo và phát triển sự nghiệp riêng của bản thân, chính vì thế trên thương trường anh vẫn có chỗ đứng riêng. Mặc dù Giang Dịch Sâm và Giang Dịch Chính ít tiếp xúc với nhau, nhưng bản thân anh vẫn luôn cảm nhận được sự quan tâm của anh cả, tuy anh không hiểu sự quan tâm đến từ phương diện nào? Giang Dịch Chính đối với người em trai này không có nửa phần ghen tị, ngược lại từ lúc mẹ anh hạ sinh Giang Dịch Sâm, anh đã rất hâm mộ bởi Giang Dịch Sâm có thể làm những gì bản thân muốn, tự do tự tại không chịu sự giáo dục hà khắc và những nghi thức gò bó mà từ nhỏ anh buộc phải tuân thủ. Giang Bác Hoài vì thương yêu đứa con út nhỏ tuổi nhất nhà mà bỏ qua những lần ăn chơi phóng túng bên ngoài, thậm chí mẹ anh Tùy Tuyết cũng có suy nghĩ như vậy nên mới mắt nhắm, mắt mở đối với những sai lầm hay rắc rối từ Giang Dịch Sâm. Mà Giang Dịch Sâm cũng không phụ lòng của các bậc trưởng bối trong nhà, tuy rằng anh có ham chơi nhưng đối với công việc và sự nghiệp thì anh luôn nghiêm túc giải quyết mọi việc một cách tốt đẹp, chứ không phải chỉ đơn thuần là đặt bút ký tên. Giang Dịch Sâm dùng cơm với đối tác, hai bên trò chuyện vui vẻ cuối buổi thỏa thuận ký được hợp đồng lớn, ở phương diện công việc anh rất khôn khéo không tiến không lùi, không để đối phương kì kèo quá nhiều lợi ích hay bản thân anh cũng không đặt ra quá nhiều lợi nhuận, vì hành động không tiến không lùi đó mà đối phương vô cùng vui vẻ hợp tác. Sau thỏa thuận hai bên vui vẻ trò chuyện đủ thứ chuyện, thậm chí quên mất trên bàn tiệc còn có người đẹp ngồi kế bên. Trần Tư Kì trước sau luôn là phụ tá đắc lực của Giang Dịch Sâm, công tư phân minh, anh đối với người cộng sự này hết mực hài lòng, cô chẳng bao giờ tỏ ra ghen tuông với bất kì ai, chẳng hạn lần ký hợp đồng này đối phương mang đến cho anh hai người đẹp đang ngồi kế bên. Trần Tư Kì tươi cười nhấp một ngụm rượu, làm bộ không phát hiện ra một trong hai người đẹp kia đang cố ý lấy lòng anh, anh không những không cự tuyệt mà còn vui vẻ phối hợp, anh đang trao đổi tình tứ với người đẹp, đám đàn ông trên bàn tiệc vô cùng hứng thú nhìn thái độ của hai người. Trần Tư Kì hơi cúi đầu, vô ý nhìn về phía đối diện, quả nhiên người đẹp kia đã cởi giầy, sau một hồi triền miên không dứt đã leo lên ngồi trên đùi anh, ở nơi xa lạ nhiều người như vậy có mĩ nhân kế bên khiến anh không khỏi cảm thấy kích thích. Mà trong khi Giang Dịch Sâm trêu chọc người đẹp, khiến Trần Tư Kì đối diện ăn phải dấm chua, phát hiện ra sự thay đổi của người đối diện anh vui vẻ đứng dậy đi toilet. Trần Tư Kì không phải thích trêu đùa anh sao? Anh liền cho cô xem một màn vừa rồi, thế giới này không phải chỉ có duy nhất cô là phụ nữ. Nếu thất bại thì sao? Anh cũng có bao giờ gặp lại cô gái kia nữa đâu mà lo? Tối nay nhất định là một đêm tuyệt vời. Giang Dịch Sâm đi vào toilet, trên mặt còn hiện ra sự vui vẻ bỗng chốc biến sắc, Tưởng Bách Xuyên từ đâu xuất hiện giáng cho anh một quyền. Khi quyền thứ hai rơi xuống, Giang Dịch Sâm ý thức được mọi chuyền vừa xảy ra lập tức đánh trả: "Tưởng Bách Xuyên, ngươi dám." Hai người lao vào nhau đánh đấm. "Giang Dịch Sâm anh là thằng khốn, trước kia anh đã dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi đến mức nào để bắt Kỉ Bách Linh cưới anh? Anh đã quên sao? Bây giờ anh lại dám đối xử với Bách Linh như vậy? Bức Bách Linh phải tự sát, anh là đồ cặn bã." Giang Dịch Sâm giơ tay giáng mạnh một quyền xuống Tưởng Bách Xuyên, ánh mắt ngả ngớn: "Tôi thấy vui." "Giang Dịch Sâm, căn bản anh không xứng với cô ấy, anh không xứng." "A, Tưởng Bách Xuyên, anh hận tôi làm gì chứ? Anh nên hận chính bản thân anh vô dụng, người mình yêu cũng không giữ được mà còn ở đây la lối, tất cả là do anh vô dụng, để người trong lòng mình cho tôi tùy ý chơi đùa." "Tôi giết anh." Tưởng Bách Xuyên mắt đỏ ngầu, vạch ra từng lằn đáng sợ. Giang Dịch Sâm cũng không thích nhiều lời, tiếp tục đánh, bên ngoài mọi người thấy động lập tức chạy đến xem, không ai dám bước đến can ngăn đành phải đi gọi quản lí đến giải quyết. Lúc Giang Dịch Sâm được sinh ra Giang gia đã làm ăn rất khá, từ nhỏ Giang Bác Hoài đã cho con trai con gái đi học võ phòng thân, chính là phòng ngừa trường hợp ở cuộc sống bên ngoài gặp phải tập kích hay bắt cóc, bởi vậy Giang Dịch Sâm cũng được xem là cao thủ trong đánh đấm, từ nhỏ anh đã gây với đám học sinh trong trường không biết bao nhiêu lần, có lần nhà trường còn đình chỉ không cho đi học, nếu như khi nãy không bị Tưởng Bách Xuyên đánh lén, căn bản anh ta làm gì có cơ hội đụng đến anh. Giang Dịch Sâm áp chế Tưởng Bách Xuyên trên mặt đất, tay miết qua cổ Tưởng Bách Xuyên, sau đó cúi đầu khẽ cười. "Haha, anh đã tự động mang thân đến cho tôi, tôi đây cũng thành toàn cho anh, anh biết Kỉ Bách Linh vì cái gì mà đồng ý gả cho tôi không?" Anh cười vô cùng sảng khoái: "Bởi vì, tôi lấy tiền đồ sự nghiệp của anh ra uy hiếp cô ấy, còn bắt anh cả của cô ấy tự tay đưa em gái mình lên giường của tôi."