Ái Đệ thấy chị chỉ chăm chăm lao về phía trước, nó ngồi phía sau bắt đầu lắc mông, hai chân thả xuống đất kéo lê. Khánh Đệ không giữ vững được đầu xe, lảo đảo, thấy xe sắp đâm vào thân cây bên đường, vội vàng phanh gấp, xe vừa dừng Ái Đệ cũng nhảy ngay xuống. Biết là cô em gái làm trò, cô hét lên: “Thẩm Ái Đệ!” Ái Đệ cười hi hi, nhìn cô chớp chớp mắt: “Biết là chị sẽ không giúp em, em tự hỏi vậy". "Em đừng gây chuyện nữa." "Chị yên tâm, em tự biết mình phải hỏi thế nào, chị nghĩ em cũng ăn nói vụng về như chị chắc?" Trong lúc hai chị em nói chuyện, Diêu Cảnh Trình cũng vừa đạp tới nơi, dừng xe, dùng tay áo lau lau mồ hôi trên mặt, hỏi: "Không nghe thấy mình à?". Khánh Đệ kéo chiếc khăn bịt mặt xuống cổ, đáp: "Gió lớn, không nghe thấy". Ái Đệ tỏ vẻ khinh bỉ, nói: "Anh lùn, trời lạnh thế này sao đầu lại ướt mồ hôi? Thấy chị gái xinh đẹp của em, nên xúc động quả phải không?". "Lo việc của em đi. Anh tìm chị em có chuyện. Thẩm Khánh…" "Lo việc của anh đi, tối qua chị em còn cho em một bài đấy, bảo em phải chăm chỉ học hành, đừng có qua lại với đám người như bọn anh. Anh nghĩ chị ấy sẽ để ý tới anh chắc?" Ái Đệ tỏ ra nghiêm túc nói, thấy Diêu Cảnh Trình bộp chộp định mở miệng giải thích, nó lại toét miệng cười: "Có điều chị gái em cũng nói, nếu anh có thể dạy em thứ gì đó, thì cũng không tồi. Vì vậy em hỏi anh đây, lớp ghita gì đó hôm qua của các anh, học phí có thể giảm một chút không?". Cô em gái vẫn như mọi ngày, lấy chị ra làm bia đỡ đạn, Khánh Đệ vốn đã rất phản cảm với lời tuyên bố tối qua của Ái Đệ, lúc này lại càng thấy bực mình. Liếc thấy Diêu Cảnh Trình đang nhìn mình với ánh mắt thăm dò, cô không nói gì, cúi đầu kéo xe đạp dựa hẳn vào người, kéo găng tay ra, thấy lớp vải phía trong không có vết máu, mới yên tâm hơn. "Chị em còn nói, nếu vui thì…" "Ái Đệ!" Khánh Đệ lại thấy em gái nhắc đến mình, bất giác ngẩng đầu lên giọng ngăn cản. Bắt gặp ánh mắt cầu khẩn của Ái Đệ, trái tim ngay tức thì lại mềm ra, đành nuốt những lời định nói vào trong bụng. Diêu Cảnh Trình tỏ vẻ vui mừng ra mặt, nói: "Thẩm Khánh Đệ, cậu cũng muốn học?". Khánh Đệ do dự nhìn em gái, Ái Đệ nài nỉ thì thầm gọi "Chị", cô khẽ thở dài trong lòng nhìn Diêu Cảnh Trình, hờ hững gật nhẹ đầu. "Được! Được! Để mình nói với anh Khương, không thu học phí của hai chị em cậu." Ái Đệ sung sướng mở to hai mắt: "Em đang nghĩ chỉ cần được giảm một nửa đã là tốt rồi, còn có thể miễn phí sao? Người dạy ghita hôm qua là anh Khương của anh đúng không? Tên đầy đủ là gì?". Diêu Cảnh Trình khẳng định lại lần nữa: "Đã nói không thu là không thu, anh nói một tiếng là được. Nếu như em gọi anh một tiếng… ‘anh’… gì đó, anh còn có thể tặng cho em một cây ghita nữa". Khánh Đệ vừa nghĩ đến hàm ý trong câu nói của cậu ta, lòng bực bội, lập tức thay đổi nét mặt, nghiêm nghị lên tiếng nhắc nhở Ái Đệ: "Sắp muộn học rồi đấy". Ái Đệ vừa ngồi lên yên sau vừa quay lại cười đầy tà ý với Diêu Cảnh Trình: "Đàn ghita? Chờ anh tặng? Có tiền thì hãy thay chiếc xe đạp cà tàng của anh trước đi đã. Ngoài chuông không kêu những thứ khác đều kêu đinh đinh đang đang nhức óc lắm. Còn thấp hơn cả chị em, đừng có nằm mơ". Nói xong lại như nhớ ra điều gì đó, hỏi gấp gáp: "Diêu Cảnh Trình, anh Khương của anh tên đầy đủ là gì? Còn chưa nói cho em biết đấy". "Là Khương Thượng Nghiêu, nói trước cho em biết, anh ấy với chị anh tình cảm đang mặn nồng, em liếc mắt quyến rũ với ai cũng được, đừng nhằm vào anh rể anh, vô ích!" Diêu Cảnh Trình ngồi lên xe, lén nhìn Khánh Đệ một cái, rồi nói như giải thích: "Mẹ anh nói rồi, cho tới tận năm hai mươi ba tuổi, con trai vẫn còn có thể cao hơn nữa, trước sau gì anh cũng cao hơn hai chị em em". Khánh Đệ không muốn lằng nhằng với cậu ta thêm nữa, nhấn pê-đan đạp xe đi. "Khánh Đệ…" Tiếng gọi của cậu ta bay mỗi lúc một xa trong gió rít. "Ai cho phép anh ta gọi chị thân mật như thế?" Ái Đệ bất mãn thay cô. Diêu Cảnh Trình đạp lên đi song song với hai chị em, nửa khuôn mặt của Khánh Đệ che dưới lớp khăn bịt mặt, nên không nhìn rõ biểu hiện của cô. Thấp thỏm trong lòng hồi lâu, Diêu Cảnh Trình lấy hết dũng khí hỏi: "Tay còn đau không? Hôm qua mình chỉ định đùa thôi, không ngờ lại hơi quá, mình không có ý định hại cậu đâu". "Hả?" Ái Đệ hét lên thất thanh trong tiếng gió: "Hôm qua anh dám bắt nạt chị em?". "Hai người đừng nói nữa được không? Muộn rồi đấy!" Những lời Khánh Đệ vừa thốt ra đã bị gió cuốn tuột đi, không biết hai người đó có nghe thấy không nữa. Diêu Cảnh Trình vừa phải nhìn đường phía trước, lại vừa quay sang thăm dò nét mặt của Khánh Đệ. Đang vào giờ cao điểm buổi sáng, cậu ta lại không tập trung, một lúc hai việc, đầu xe hết vặn trái lại quay phải giữa dòng người đông đúc. Khánh Đệ chau mày muốn thoát khỏi quỹ đạo hình chữ S mà cậu bạn cùng lớp đang tạo ra, còn chưa kịp chỉnh bánh trước của xe về phía bên phải, thì đã nghe tiếng Ái Đệ mắng thầm phía sau: "Ai bảo dám bắt nạt chị tôi". Ngay sau đó là một tiếng động lớn, Khánh Đệ vội vàng phanh gấp, sau khi đứng vững quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Diêu Cảnh Trình nửa người đã ở dưới đất, một chân bị chiếc xe đạp đè lên, bánh xe quay tròn, phía sau còn mấy người nữa bị cậu ta làm liên lụy cũng ngã theo, họ vừa phủi bụi đất trên quần vừa chửi mắng không ngớt: "Đồ nhãi ranh!". "Thẩm – Ái – Đệ!" Diêu Cảnh Trình bị xe đạp đè lên chân còn chưa ngồi dậy được, nửa nằm nửa ngồi dưới đất dằn từng chữ. Khánh Đệ không nhịn được cười khúc khích, bàn tay phải đặt trên ghi-đông đột nhiên không cảm thấy đau nữa: "Tiểu Ái, là do em làm phải không?". Thường những lúc để bộc lộ tình cảm chị em thân mật, cô quen dùng tên Tiểu Ái để gọi em gái, Ái Đệ nhận thấy ngay trong giọng chị mình ý tán thưởng nhiều hơn là khiển trách, ngay lập tức dương dương tự đắc nhướng mày: "Em bất cẩn để mũi chân vướng vào khung xe của anh ấy", nói rồi vội vàng ôm chặt lấy eo chị giục: "Chị, nhanh lên, anh ấy sắp đuổi đến nơi rồi". Giờ tự học buổi sáng kết thúc, cô bạn thân và cũng là cô bạn hàng xóm cùng khu nhà – Đàm Viên Viên chạy từ đầu lớp xuống cuối lớp, đặt mông ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, ra vẻ thần bí nhìn xung quanh một lượt rồi mới áp sát người vào Khánh Đệ. "Khánh Đệ!" Vừa gọi xong, Viên Viên phát hiện Diêu Cảnh Trình ngồi bàn trên đã hơi ngả đầu về phía sau, rõ ràng có ý muốn nghe trộm, Viên Viên cầm chiếc bút của cô bạn ngồi bên cạnh Khánh Đệ lên gõ vào đầu cậu ta một cái: "Diêu Cảnh Trình, tối qua mình bị cảm phải nghỉ học, cậu nhân lúc mình không có mặt lại bắt nạt bạn mình phải không?". Diêu Cảnh Trình sờ sờ gáy, rồi quay lại nói: "Hôm nay mình đụng vào đâu thế không biết? Liên tục có người đến tìm mình hỏi tội". "Đừng tưởng cậu là bá chủ ở Nhất Trung, bà cô đây không sợ cậu đâu." Đàm Viên Viên liên tiếp dùng bút bi gõ vào trán cậu ta, vừa nói: "Giờ nghỉ giải lao cậu không ra ngoài chơi, nghe trộm gì chứ? Mình hỏi Khánh Đệ băng vệ sinh của phụ nữ cậu cũng muốn nghe sao?". Diêu Cảnh Trình đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt có chút ngượng ngập nhưng vẫn nói át đi: "Cậu… giống hệt các bà già, thật không chịu nổi cậu nữa", nói xong đá chiếc ghế bên cạnh một cái rồi đi ra ngoài. Khánh Đệ mím môi cười, đợi cậu ta đi xa rồi mới hỏi Đàm Viên Viên: "Có tin tức rồi phải không?". Đàm Viên Viên cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó lén lén lút lút lấy từ túi áo ra một gói đồ đưa cho Khánh Đệ qua gầm bàn, nói: "Lần này không chỉ có phiếu chuyển tiền, mà còn có cả một lá thư. Cậu tự đọc đi. Mình ra ngoài cổng trường mua đồ ăn sáng, sáng nay dậy muộn không kịp ăn gì, đói sắp chết đây". Khánh Đệ gật đầu, không kịp đợi Viên Viên đứng dậy, đã vội vội vàng vàng xé gói đồ trong tay ra. Đàm Viên Viên rất cẩn thận, bên ngoài còn dùng giấy viết thư màu hồng nhạt quấn chặt, bên trong là một phiếu chuyển tiền và một lá thư. Cô cẩn thận kiểm tra lại số tiền trên phiếu, trong lòng dấy lên một cảm giác đầy thỏa mãn, sau khi xác nhận không có sai sót gì mới kẹp vào trong sách, sau đó mở thư ra đọc. Thư của một biên tập viên trong tòa soạn báo gửi cho cô. Từ khi lên cấp ba, lần đầu tiên cô được nếm trải cảm giác bị từ chối khi gửi bản thảo cho một tờ tạp chí tuổi mới lớn. Hơn một năm nay, cô đã gửi đi rất nhiều bản thảo, được dùng cũng có mà bị trả về cũng có, dù thế nào đi nữa, đây vẫn là một bí mật ngọt ngào không thể chia sẻ với người khác, ngoài việc nhờ Đàm Viên Viên nhận và gửi giúp, cô không nói với bất kỳ ai. Lần trước khi gửi bản thảo, cũng vì trong nhà bố mẹ lại cãi nhau. Nửa đêm vẫn nghe thấy tiếng bố gào thét chửi rủa, và tiếng khóc thút thít rấm rứt của mẹ, cô lẳng lặng ngồi dậy, bật đèn viết. Cô thường xuyên tự huyễn hoặc mình, trên đời này có một vị thần anh minh tối cao tồn tại, cô có thể kể với Người những buồn phiền, những lo lắng, những suy nghĩ xung quanh sự tồn tại của cô mà người khác không thể giải đáp được, sự kỳ vọng của cô và cả những giấc mơ không thực tế. Cô không chờ đợi ai đó có thể đưa ra một lời giải đáp cuối cùng, thấu đáo, cô chỉ muốn tưởng tượng ra một người luôn dịu dàng mỉm cười, nhẫn nại lắng nghe những lời lảm nhảm tâm sự của mình mà thôi. Giống như người cô đã từng gặp lần đầu tiên vào năm cô mười ba tuổi, và không còn gặp lại nữa. Tối đó cũng giống như mọi ngày, cầm bút lên là cảm xúc tuôn trào, xuyên suốt bài viết là tự mình biện bác với mình. Ngày hôm sau khi ra bưu điện để gửi bản thảo, trong một phút xúc động, cô liền gửi luôn cả bài viết tối hôm đó. Có thể nhận được hồi âm của biên tập Chu khiến Khánh Đệ rất ngạc nhiên. Đầu thư là những lời khen ngợi, tán dương, sau đó là an ủi, cuối cùng khuyên cô không nên nghĩ quá nhiều, nhiệm vụ của học sinh là phải học cho tốt trước đã. Câu cuối cùng trong thư, chị Chu đã dùng những lời của thi sĩ, họa sĩ người Mỹ gốc Liban – Kahlil Gibran để trả lời câu hỏi "Thế nào là niềm vui?" mà cô đặt ra trong thư: Niềm vui chính là nỗi buồn không mang mặt nạ. Ngay cả cái giếng tràn ngập tiếng cười của bạn cũng có thể là nơi đã từng đong đầy nước mắt. Khi vết thương do nỗi buồn tạo ra càng khắc sâu lên người, thì bạn càng có nhiều chỗ để chứa niềm vui… Khánh Đệ lặng lẽ đọc từng câu từng chữ, sau cùng cô thì thầm nói: "Cảm ơn chị". "Thư tình?" Đầu của Diêu Cảnh Trình đột nhiên xuất hiện trước mặt Khánh Đệ: "Nhìn Đàm Viên Viên lén lút mình biết ngay chẳng phải chuyện tử tế gì. Ai viết cho cậu? Đưa đây mình thẩm định giúp cho!". "Không phải thư tình, đừng có la lối lên như thế." Thấy Diêu Cảnh Trình cười đùa đưa tay ra định cướp lá thư, Khánh Đệ nghiêng người dùng cánh tay ngăn lại, vội vội vàng vàng nhét lá thư vào hộc bàn, sầm mặt nói: "La lối gì chứ? Thư tình gì chứ? Con mắt nào của cậu nhìn thấy là thư tình?". Ánh mắt Diêu Cảnh Trình nhìn như dính vào người cô một lúc không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ xem những lời cô vừa nói là thật hay giả. Tiếng chuông vào học vang lên đúng lúc, Khánh Đệ không cười, nghiêm mặt nhắc nhở cậu ta: "Vào học rồi, cậu về chỗ ngồi đi". Diêu Cảnh Trình nghiến răng: "Được lắm, Thẩm Khánh Đệ, đừng để mình biết được tên tiểu tử đó là ai". Lá thư đó Khánh Đệ không dám rời nửa bước, nhét trong túi áo đúng một ngày, phải né tránh sự quấy rối của Diêu Cảnh Trình không biết bao nhiêu lần, tan học về đến nhà rồi cô mới dám thở phào nhẹ nhõm. Mẹ cô vẫn đang bận rộn trong bếp, bà nở nụ cười hiếm hoi với cô, rồi hỏi: "Ái Đệ đâu? Ngày mai đông chí rồi, nhà cậu con sẽ đến đây. Hôm nay mẹ mua rất nhiều đồ, chút nữa ăn cơm xong, giúp mẹ sắp xếp nhé. Ai da, Khánh Đệ, tay con không thể nhúng vào nước, mẹ quên mất". "Ái Đệ nói em ấy đi gặp bạn, nên sẽ về muộn. Mẹ, tay con không sao rồi." Thực tế thì, Ái Đệ đèo cô về nhà xong đã nhảy lên xe lao đi như một làn khói, nói là đến lớp ghita để đăng ký, xem mặt thầy giáo. Buổi trưa cô ra bưu điện lĩnh tiền, vào phòng mình rút từ túi áo trong ra tờ tiền chẵn và một ít tiền lẻ, rồi lật ga trải giường lên, kéo một chiếc hộp đựng giày cũ kỹ ra. Tiền tiêu vặt của cô không nhiều, vì phải phụ thuộc vào tâm trạng của bố. Trên thực tế, với một người cả đời ở nhà lo nội trợ không đi làm như mẹ, thì số tiền hằng tháng bố đưa cũng chỉ đủ dùng. Ái Đệ thỉnh thoảng còn có thể xin thêm bố mẹ được một ít ngoài định mức, cô không khéo miệng như em gái, lớn rồi thì tự có kế hoạch cho riêng mình, tiền tiết kiệm đều cất ở trong hộp đựng giày cũ, cộng thêm tiền nhuận bút suốt một năm nay, đối với Khánh Đệ, số tiền mà cô có hiện giờ cũng kha khá. Vừa mở hộp giày ra, cô như không tin nổi vào mắt mình nữa. Trước kia cô chuyên môn kẹp lá của cây hòe giữa những tờ tiền, đồng thời để lộ ra một góc, lúc này nhìn vào, chiếc lá được giấu vào chính giữa, phần lộ ra lại là cuống lá. Đếm lại số tiền, chỉ có chín tờ, thiếu mất ba trăm tệ. Bố không bao giờ vào phòng của hai chị em, những lời mẹ vừa nói không có điểm nào đặc biệt, chỉ còn Ái Đệ… Cô đột nhiên đứng bật dậy, lao ra khỏi phòng. "Mẹ, con đi tìm Ái Đệ." Theo như Ái Đệ nói, lớp ghita đó mở trong cửa hàng nhạc cụ bên cạnh phòng máy. Khánh Đệ hỏi nhân viên ở đó, rồi tìm thấy một chiếc cầu thang bằng sắt đằng sau cửa hàng, còn chưa đặt chân lên tầng hai, đã nghe thấy một chuỗi âm thanh vang lên qua bức rèm cửa bằng nhựa, tinh tang, tinh tang, âm điệu mượt mà như nước, thấp thoáng đâu đấy là một giọng hát rất nam tính, trầm ấm hơi khàn, nhẹ nhàng cất lên: "Một nghìn lý do thương tâm, một nghìn lý do thương tâm…". Khánh Đệ dừng chân ở cầu thang, lẳng lặng lắng nghe tiếng nhạc mơn man bên tai mình, sự hối hả và nhộn nhịp trên đường Đại Hưng trong chớp mắt dường như bị chặn ngoài cửa, giữa bầu trời đêm rộng lớn chỉ còn lại tiếng đàn ghita mộc mạc và cô. Làn gió khẽ lật tung vạt áo của Khánh Đệ. Cô định thần lại, bước lên phía trước mấy bước, vén tấm rèm cửa màu trắng sữa lên. Cả tầng hai rộng lớn chỉ có một dãy ghế trống và một người, người đó đang quay lưng lại phía cửa, ngồi trên một chiếc ghế cao ở góc tường, nhìn nghiêng thấy vẻ mặt anh ta rất điềm tĩnh, không để lộ bất kỳ sự hỉ nộ nào, ánh mắt trong veo như nước chăm chú nhìn vào đầu ngón tay mình và cây đàn ghita kiểu cũ màu đồng cổ phía dưới. Nghe có tiếng động, những ngón tay thon dài của anh ta dừng lại, quay người về phía cô. Lúc ấy, nụ cười khách sáo của Khánh Đệ như đông cứng trên mặt, trong lòng đột nhiên dấy lên một thứ cảm xúc không thể đặt tên. Là kinh ngạc? Hay cảm thấy khó tin? Hay là sự an ủi đầy thỏa mãn? Giống như tiếng đàn ghita của anh ta, mềm mượt như từng hạt ngọc gõ cửa trái tim cô, biến thành luồng nhiệt tràn đi khắp nơi, rồi tan vào cơ thể giống như niềm vui ấm áp kia. Bất giác hai má cô nóng bừng, sớm đã quên mất mục đích ban đầu khiến mình phải tìm đến đây, miệng lắp bắp, không thốt nên lời. Người đó đứng dậy, ánh mắt hồ nghi nhìn cô, hỏi: "Em tìm ai?". Suy nghĩ của cô đang phiêu bạt bồng bềnh, lập tức trở về đúng vị trí sau khi người đó cất tiếng hỏi. Thì ra, anh ấy không nhớ mình. "Tìm…" Nói ra được một từ cô mới nhận thấy giọng mình lí nhí như tiếng muỗi, ngập ngừng hồi lâu mới nói tiếp: "Xin hỏi Thẩm Ái Đệ có ở đây không?". Người đó nhíu mày, rồi như nhớ ra điều gì: "Là cô bé vừa đến đăng ký nộp tiền học phải không? Cô ấy về rồi, nói là mai lại đến". Khánh Đệ khẽ "à" một tiếng, rõ ràng đã đến lúc phải về, nhưng hai chân lại nặng như đeo sắt, chần chừ đứng đó thêm vài giây, càng cuống quýt muốn nói điều gì đó thì đầu óc lại càng trống rỗng. "Còn chuyện gì nữa không?" Anh ta cẩn thận đặt cây đàn ghita lên chiếc bàn dài cạnh tường, sau đó cảm thấy có phần kỳ lạ nên quay lại nhìn cô. "Không." Khánh Đệ vội vàng lắc đầu: "Không còn gì nữa, cảm ơn anh". Nói rồi cô ngập ngừng bước về phía cửa, trong lòng có một giọng nói khe khẽ lặp đi lặp lại một câu như muốn nhắc nhở cô: "Anh ấy không nhớ mình". "Cẩn thận." Khi cô nghe thấy câu nhắc nhở ấy thì đã muộn, đầu óc mơ màng đâm sầm ngay vào khung cửa. Khánh Đệ ngượng ngùng xoa đầu, quay lại nhìn, quả nhiên đối phương đang cố nhịn cười, tai cô nóng bừng, hai má cũng đỏ ửng, khẽ nói: "Xin lỗi, không nhìn thấy". Nụ cười trên môi người đó mở rộng thêm vài phần, Khánh Đệ đang tự thầm mắng mình là đồ ngốc, thì người đó hỏi: "Em là gì của Thẩm Ái Đệ?". "Chị gái." "Không giống lắm." "Vâng. Ái Đệ xinh hơn em nhiều. "Nếu như cô cũng giống em gái, liệu có khiến anh lưu lại ấn tượng sâu sắc hơn? “Anh là thầy giáo?" "Giúp người bạn dạy ghita thôi, không phải thầy giáo. Anh họ Khương, nếu em rảnh thì thỉnh thoảng cùng em gái đến đây chơi." Lúc đi thì như bay, lúc về thì lại lủi thủi một mình. Thẩm Khánh Đệ bước chầm chậm trên đường Đại Hưng, chân mềm như bún, mỗi bước đi đều như rơi vào hư không. Về đến nhà, ngồi ăn cơm mà không thấy ngon miệng, mới gảy gảy được vài miếng thì đã đến giờ quay lại trường, Ái Đệ ngồi bên bàn ăn thấp thỏm không yên thỉnh thoảng lại len lén liếc sắc mặt chị để thăm dò. Nghe thấy cô nói sẽ quay lại trường, cũng buông bát, nhìn sang bố đang co một chân lên ghế, vừa nhâm nhi chén rượu vừa ngân nga một điệu hát dân ca nào đó, nói: “Bố, con cũng đi học ạ”, sau đó túm lấy cặp sách, đuổi theo chị. Khánh Đệ đứng đợi ở đầu khu chung cư, chìa tay ra bảo em gái đưa chìa khóa xe, mở khóa xong chỉ nói mỗi câu: “Lên đi”. Ái Đệ liếc trộm sắc mặt chị, không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn leo lên xe. Khi gần đến cổng trường, hai tay đang tì xuống yên sau xe của Ái Đệ bỗng ôm lấy eo cô, giật gấu áo ngượng ngập gọi: “Chị”. Khánh Đệ khẽ đáp lại một tiếng. “Diêu Cảnh Trình là kẻ lừa đảo, trước mặt chị thì vỗ ngực nói gì mà không phải nộp học phí, buổi chiều lại lén tìm em nói là không được. Anh Khương hay anh Thượng gì đó của anh ta nói, lớp ghita là hợp tác cùng với người khác, một nửa tiền phải nộp lại cho cửa hàng nhạc cụ phía dưới. Còn nói nếu là bạn học của Diêu Cảnh Trình, anh ta sẽ dạy miễn phí, nhưng vẫn phải nộp một nửa tiền để trả tiền thuê lớp cho cửa hàng nhạc cụ.” Ái Đệ dừng lại một lát, thấy cô không phản ứng gì, mới ngập ngừng thừa nhận: “Em chẳng còn đồng nào cả, lại cần tiền để nộp gấp, mới nhớ đến hộp đựng giày của chị…”. Khánh Đệ im lặng hồi lâu, hỏi: “Cần tới ba trăm tệ sao?”. Mãi một lúc sau mới nghe thấy tiếng nó lí nhí đáp: “Lúc đi trên đường Đại Hưng vô tình nhìn thấy một chiếc áo khoác ngắn, mặc cả mãi không được. Không cam tâm. Chị, coi như em vay được không? Tết có tiền mừng tuổi em sẽ trả chị”. Khánh Đệ một chân tiếp đất để dừng xe, quay đầu định nói với em gái rằng vay và lấy trộm về căn bản hoàn toàn khác nhau. Nhưng nhìn ánh đèn đường màu sáng trắng hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nó, ánh mắt nhìn cô thấp thỏm chờ đợi, Khánh Đệ chỉ còn biết thở dài, nói: “Lần sau có chuyện gì cần tiền thì cứ nói thẳng với chị. Em có cả một buổi chiều để nói với chị cơ mà, lén lén lút lút lấy trộm có phải là chị sẽ không biết đâu?”. “Chị, em sai rồi.” “Thôi, coi như quà chị tặng em vào dịp Tết.” Ái Đệ lập tức toét miệng ra cười, Khánh Đệ nhìn nụ cười rạng rỡ của em gái một lúc lâu rồi bất lực lắc đầu. Đến nhà để xe của trường, Ái Đệ lại một lần nữa kéo vạt áo cô, thì thầm: “Người kia, Diêu Nhạn Lam. Chị ta đang nhìn chị em mình kìa”. Khánh Đệ khẽ giật mình, bàn tay đang khóa xe khựng lại. Diêu Nhạn Lam đã đi đến trước mặt họ, hỏi: “Em là Thẩm Khánh Đệ, lớp Một khối Mười phải không?”. “Vâng.” Đối với chị học khóa trên Diêu Nhạn Lam, mang tâm lý của kẻ luôn bại dưới tay người ta, trong vô thức Khánh Đệ lúc nào cũng muốn tránh mặt, chỉ thỉnh thoảng vô tình gặp nhau thì cũng chỉ là đứng nhìn từ xa mà thôi. Hôm nay, khoảng cách rất gần, nhìn kỹ, Diêu Nhạn Lam thấp hơn cô một chút, chỉ đứng ngang bằng với Ái Đệ, nhưng xinh đẹp như một đóa phù dung, thân hình nhỏ nhắn duyên dáng đứng bên ngoài nhà để xe, nụ cười dịu dàng nở trên môi, xét về dung mạo hay khí chất, đều trội hơn em gái cô không chỉ một vài phần. Khánh Đệ nhận thấy, ngày hôm nay ngoài thở dài ra cô cũng chỉ biết thở dài thôi. “Chị là Diêu Nhạn Lam.” Đối phương thấy Khánh Đệ khẽ nói “Chào chị” xong liền im lặng, vẻ mặt thoáng chút e thẹn cười cười nói như giải thích: “Hôm nay mới nghe em trai chị nhắc đến em, chính là Diêu Cảnh Trình”. Khánh Đệ ồ một tiếng, không biết Diêu Cảnh Trình đã nói gì với chị cậu ta, càng không biết chị cậu ta tìm cô vì lý do gì. “Chị không có ý gì đâu, em đừng hiểu lầm, chỉ là vì nghe thấy tên em rất nhiều lần rồi, hôm nay muốn đến làm quen một chút mà thôi.” Diêu Nhạn Lam ăn nói khéo léo, từ tốn, nói xong lại ngượng ngùng cười: “Chị đã đọc bài văn của em, viết khá lắm”. Phản ứng đầu tiên của Khánh Đệ đó là: “Đâu có”, ngập ngừng một lúc mới thật lòng nói: “Không hay bằng bài của chị”, bất luận là về phần lập ý hay lựa chọn từ ngữ, cô đều không sánh kịp. “Chị, phải vào lớp rồi.” Ái Đệ đứng bên cạnh nhắc, ngữ khí lẫn biểu hiện tỏ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. “Vậy chị đi trước đây, lúc nào rảnh mình nói chuyện sau.” Tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ học vang lên trong không trung, Diêu Nhạn Lam lên tiếng chào, đi được mấy bước lại quay đầu cười với Khánh Đệ.