Một buổi trưa trong khoảng thời gian Trục và Lộc hay gặp gỡ, Dung Dung đi học piano ở cung thiếu niên về, nói với Hoa, mẹ ơi, con vừa nhìn thấy bố và người đàn bà kia vào khách sạn Hoa Kì. Hoa đang nấu cơm mà toàn thân run rẩy. Cô gọi điện cho Hồng. Hồng im lặng hồi lâu, dùng giọng nói già nua không tương xứng với tuổi của hắn nói với Hoa, chúng ta đi nhìn tận mắt. Hồng giống Hoa, đều muốn cuối cùng có một kết thúc. Trải qua mọi chuyện, bọn họ đã thành người mang thương tích đầy mình. Một đường đến khách sạn Hoa Kì, Hồng và Hoa không nói chuyện, có thể nói gì đây? Trong lòng bọn họ, cảm giác sợ hãi giao tranh với sự đau khổ, cuộc chiến này văn chương không viết nổi. Dung Dung trưởng thành sớm, bình tĩnh giống như bà cụ non, một đứa trẻ mới 10 tuổi mà lại an ủi Hoa: “Mẹ à, mẹ không phải sợ, hãy dũng cảm lên, lát nữa, con sẽ giúp mẹ giết mụ đàn bà không biết xấu hổ kia.” Hoa sợ ngây người, thể xác và tinh thần con gái từ lúc nào trở nên như vậy? Một lòng muốn bắt kẻ thông dâm, cô bất chấp đi tiếp. Ở quầy lễ tân, Hồng dùng mưu kế nho nhỏ hỏi được số phòng. Trước cửa phòng, Hoa ôm Dung Dung mà tay không ngừng run rẩy. Hồng thở ra một hơi, bấm chuông cửa, nói là phục vụ phòng đến tặng rượu vang miễn phí. Lộc chỉ quấn một chiếc khăn tắm ra mở cửa, Hồng không thèm nhìn y, đi thẳng vào trong, tiếp đó là hai mẹ con Hoa. Lộc như chôn chân ở đó, Hồng và Hoa như thấy ác mộng, tình huống tàn khốc vô số lần đoán trước trần trụi xuất hiện trước mắt. Trục loã thể nằm trên giường, có lẽ là quá mệt mỏi, cô ta ngủ thiếp đi. Hai đoá mân côi trước ngực còn nguyên dấu vết đỏ ửng. Mắt Hồng đỏ sọc, lấy tay che hai mắt. Miệng không ngừng mấp máy, lại không thốt ra bất kì thanh âm nào. Hoa che miệng, a a kêu ra tiếng, nói Dung Dung không nên nhìn, Dung Dung không nên nhìn. Đột nhiên, Dung Dung xông tới, nhanh chóng lấy con dao gọt trái cây trong túi ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, cô bé chảy nước mắt thét chói tai: “Tao muốn giết chết mày, tao muốn giết chết mày, đồ đàn bà hư hỏng, đồ đàn bà đê tiện!” Ngay khi dao của Dung Dung sắp đâm xuống, Trục đã tỉnh. Cô ta kinh hoàng kêu một tiếng, phản xạ có điều kiện dùng chân đạp Dung Dung. Hồng phản ứng kịp, muốn cướp con dao trong tay Dung Dung. Nhưng bàn tay nhỏ bé của Dung Dung như đã liền một khối với con dao, rút không rút ra được. Dung Dung khóc, gào thét. Hoa ngây người, đôi mắt của cô không tin nổi trừng trừng nhìn Trục. Trục thấy căn phòng này náo loạn, quên mất bản thân không mặc quần áo, ngồi ngây ra, không biết phải làm sao. Dưới cái nhìn trừng trừng của Hoa, Trục xuất ra chiêu bài đôi mắt vô tội của mình. Lộc đã chạy tới, thử làm yên lòng Dung Dung thần trí mơ hồ, đoạt dao trong tay Dung Dung. Y không lấy được, khó thở, vung tay tát Dung Dung một bạt tai. Đây là lần đầu tiên y đánh Dung Dung, vì một người đàn bà khác, một người đàn bà diễn trò. Hoa nhào qua, hung hăng cấu xé Lộc. Lộc không tránh né, khăn tắm trên người rơi trên mặt đất, lộ ra thân hình đẹp đẽ nhưng không kém phần xấu xí, ghê tởm của mình. Hoa nhìn thấy Trục trần trụi, lại nhìn Lộc trần trụi, chạy như điên vào toilet, không ngừng nôn mửa. Trục dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hồng, nghĩ rằng Hồng vẫn vĩnh viễn đứng về phía mình. Nhưng Hồng không hề nhìn cô ta. Hồng sợ nhìn nhiều thêm một cái, sẽ nhịn không được muốn giết chết người đàn bà mình đã từng ân ái mặn nồng. Trục đứng lên, lảo đảo nhặt quần áo trên mặt đất lên, lộn xộn mặc vào. Có lẽ là đã mệt mỏi, Dung Dung đình chỉ tiếng khóc, cô bé buông lỏng tay, con dao từ bàn tay nhỏ bé trượt xuống. Bàn tay ấy đã chảy máu. Lộc lập tức lại gần, cất kĩ con dao, nói với Dung Dung: “Cục cưng, con chảy máu, bố dẫn con đi bôi thuốc nhé?” Dung Dung ngẩng đầu, chỉ vào Lộc bi phẫn kêu: “Ông tránh ra, ông tránh ra, ông cút đi với mụ đàn bà kia đi, tôi không có người ba như ông, tôi không cần!” Toàn thân Lộc cứng ngắc. Dung Dung nghiến răng nghiến lợi, từng ngụm từng ngụm thở. Hồng dỗ cô bé: “Ngoan, không nên kích động, Dung Dung nghe lời nhé, chú đi lấy nước cho con. Uống ngụm nước sẽ dễ chịu hơn.” Hồng đi rót nước. Lộc mặc quần áo chuẩn bị đi lấy bông băng. Trục ngồi ở góc không dám đi, cũng không dám nói lời nào. Hoa ở trong toilet ói như điên. … Tiếng cửa sổ bị đẩy mở, một tiếng trẻ thơ tuyệt vọng kêu gào: “Mẹ, con yêu mẹ, hẹn gặp lại! Bố, tôi hận ông, tôi hận chết ông ――” Sau đó, một bóng dáng nho nhỏ nhẹ nhàng bước ra ngoài, màu hồng trên quần áo chợt lóe lên ngoài cửa sổ. Hồng và Lộc sợ hãi chạy đến, nhưng, trong tay bọn họ không có gì cả …