Cuối cùng có một ngày, Hoa vô tình phát hiện lá thư tình buồn nôn giữa Lộc và Trục, Hoa mới tin lời đồn không phải là không có căn cứ. Nhưng cô rất truyền thống, cô quá yêu cái nhà này. Hoa không làm gì hết, chỉ hỏi Lộc một câu: “Chuyện giữa hai người có thật không?” Lộc trả lời, đúng vậy. Y đưa giấy ly hôn cho Hoa. Hoa ngây người, quên cả khóc lóc và chất vấn. Buổi tối, Lộc nghe cuộc điện thoại chan chứa tình cảm của Trục bảo ra ngoài hẹn hò. Hoa nghĩ mãi không ra. Mình đã làm sai chuyện gì? Hoa uống một lượng lớn thuốc trừ sâu. Khi cha vợ gọi điện thoại từ bệnh viện tới, Lộc mới từ trên người Trục bò xuống. Trục nhìn thấy Lộc luống cuống tay chân chạy về, nghĩ đến người đàn bà đang nằm trong bệnh viện, trong lòng Trục có một chút áy náy, chỉ là có một chút. Tận đáy lòng Trục khinh thường hành vi ngu xuẩn của Hoa. Có lúc, cô thật sự muốn đến trước mặt Hoa, nói Hoa nhường Lộc cho mình. Bởi vì bọn họ thật tâm yêu nhau. Nhưng Trục nào hay biết, người cô nên khinh thường lại chính bản thân mình. *** Hồng cũng đã biết. Trục dùng “cái tài” thiên phú bẩm sinh của cô ta, giả vờ mình là người ở thế yếu. Cô ta sám hối với chồng. Cô ta đi tìm bạn bè kể lể, khiến người ta không đành lòng trách cứ. Một ngày, sau khi Trục viết lại chuyện tình của cô ta với Lộc, Hồng nghe đến câu “Trong bụng em còn có giọt máu của một người đàn ông khác”, thì Hồng không chịu nổi nữa mà bỏ đi. Lần đầu tiên, Hồng giống như mãnh thú gầm rú với vợ của mình. Trục khóc lóc nói nếu anh không muốn ly hôn thì cứ ra ngoài tìm người phụ nữ khác đi, em không trách anh. Hồng nghe xong, trong lòng càng đau đớn. Có thể hắn quá yêu Trục. Hắn đau khổ, lại không muốn mất đi Trục. Hắn muốn dùng sự bao dung yếu đuối này tha thứ cho hành vi vô sỉ của Trục. Hồng nghĩ mãi mà không rõ, vì lý do gì rõ ràng là Trục sai, cô ta còn viết áng văn vẻ ưu thương than thở này nọ, giống như sai không phải là cô ta, mà là hắn. Hồng không biết rằng mình chỉ là người đàn ông bình thường, liệu có thể nhẫn nhịn bao lâu. *** Hoa được cấp cứu cả một buổi tối, cuối cùng đã tỉnh lại. Khi nhìn thấy Lộc, câu đầu tiên chính là “Đôi cẩu nam nữ các người….” Cô đang rất yếu mà vẫn khóc oà lên. Con gái đáng yêu của bọn họ – Dung Dung dùng đôi mắt tràn ngập địch ý trừng trừng nhìn Lộc. Lúc này, Y mới phát hiện, không biết từ lúc nào, y đã mất đi sự kính trọng và sùng bái của con gái. Ánh mắt cừu hận của con gái như một con dao đâm vào lòng y. Lộc không khỏi xấu hổ cúi đầu. Đêm hôm đó, Lộc nghĩ rất nhiều. Y nhớ lại lúc quen Hoa rồi yêu nhau, kết hôn; nhớ tới Hoa hiền lành chăm chỉ; nghĩ đến chuyện Hoa làm mọi thứ đều tốt; nghĩ đến cái nhà này từng mỹ mãn hài hoà. Y, chính y đã phá nát tất cả… Lần đầu tiên, gã đàn ông bội bạc rơi nước mắt. Lộc quỳ gối trước mặt cha vợ và Hoa, cam đoan không bao giờ qua lại với Trục nữa, cam đoan không nói tới chuyện ly hôn. Nước mắt của Lộc khiến Hoa tin tưởng, tha thứ cho y. Lúc ấy, Lộc thật tâm muốn cứu vớt cái nhà này.