Tình yêu nhỏ tôi nhặt được
Chương 37
Chờ buổi họp báo kết thúc, nhóm con gái trong phòng riêng đều ai oán mà đổi sang màn hình hát karaoke rồi bắt đầu quỷ khóc sói gào, mấy cô thất tình rồi hu hu hu...
“Tô Tô, cậu thành thật nói rõ ràng cho tớ, có phải hay không!” Tiêu Oánh nhân cơ hội đi tới trước mặt Tô Túc rồi trừng mắt hỏi.
“…… Phải.” Tô Túc biết không thể gạt được cô nên đành phải thẳng thắn xin khoan hồng.
Tiêu Oánh hung hăng mà hít sâu một hơi “Thật sự?” Cho dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng tự mình nghe được tin này, cô vẫn cảm thấy cực kỳ chấn động.
“Ừ.” Tô Túc không cam tâm tình nguyện nói. Cô là thật sự không muốn.
“Cậu con nhỏ này, thật là không hót thì thôi(*)!”
Tô Túc bất đắc dĩ, cô lại không phải chim, hót cái gì mà hót.
“Rốt cuộc là làm sao mà hai người thông đồng được với nhau vậy? Nói nhanh lên.” Tiêu Oánh nhiệt liệt hỏi.…… Nếu nó không phải phải là chủ tiệc…… Tô Túc miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười “Tiêu Oánh đại tiểu thư, tớ là con gái trong sạch, cũng không biết đi thông đồng người ta.”
“Bớt nói giỡn với tớ đi, khai nhanh.”
“Tiêu Oánh, có khách tới.” Một người bạn ở cửa cao giọng hô lên.
“A, tới liền.” Tiêu Oánh trả lời một tiếng, sau đó còn nói với Tô Túc “Đợi lát nữa lại tìm cậu” rồi mới chịu bước đi.
Khách tới là mấy người trong ban nhạc của Tiêu Hải, bởi vì quan hệ giữa La Tử Sơ và Tô Túc mà bọn họ cũng quen với đám người bên viện nghiên cứu luôn.
“Sinh nhật vui vẻ. “Tiêu Hải thay mọi người đưa quà sinh nhật cho Tiêu Oánh.
“Cảm ơn mọi người đã tới nha.” Tiêu Oánh cười tủm tỉm nói.
“Bọn anh nên cảm ơn em mới phải, để cho bọn anh có thể thả lỏng một hồi.” Anh Béo khoa trương nói.
“Ha ha, vào trong ngồi đi.”
Đám người thấy rõ là ai tới xong liền bắt đầu ồn ào: “A A, siêu sao tương lai tới kìa.”
“Thôi đi.” Mọi người đều cười nói đùa giỡn.
Tiêu Oánh quay đầu, đang muốn về lại chỗ Tô Túc thì bị một người đi ở cuối hàng gọi lại “Tiêu Oánh.”
Cô vừa quay đầu, một nụ hôn phớt đã khẽ lướt qua má cô.
“Sinh nhật vui vẻ.” Đôi mắt xanh lục dưới vành nón kia còn chứa đựng đôi chút ý cười.
Tiêu Oánh lập tức ngây ra như phỗng.
Bạn học thấy được một màn như vậy liền bắt đầu hô bậy “Tiêu Oánh, hoa đào nở nha!”
“Không phải chỉ là hôn nhẹ thôi sao, có cần làm quá như vậy không?” Cũng có người cười nhạo sự kinh ngạc của cô.
Đầu sỏ gây tội lại không để ý nhiều như vậy, cậu lập tức đi tới chỗ bạn gái thân yêu của mình “Tô Tô, rất nhớ chị.” cậu hôn một cái thật mạnh lên mặt cô.
Tai họa này. Tô Túc cười như không cười mà ngó cậu một cái.
“Tôi lại làm chuyện gì sao?” Karen vô tội hỏi.
Cuối cùng khi Tô Oánh phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt mặt cô liền đỏ bừng lên như quả táo chín, cô, cô vậy mà được, được Nolan Modi hôn? Đưa tay vỗ về khuôn mặt còn đang nóng lên, hiện tại Tiêu Oánh chỉ muốn thét chói tai.
“A, hóa ra là cậu bạn trai thần bí của Tô Tô nha. Tiêu Oánh, đừng si mê nữa, không phải là đồ ăn của cậu đâu.”
Cô đương nhiên là biết thế, nhưng để cô nằm mơ một chút không được sao. Tiêu Oánh tức giận trừng mắt nhìn người phá hư giấc mộng đẹp của cô.
“Tô Tô, hóa ra bạn trai cậu là người nước ngoài nha.” Một người con gái nhuộm tóc đỏ đoán ra được từ lễ nghi của Karen “Sao không cho bọn tớ nhìn gương mặt của cậu ấy một chút thế?”
“Cậu ấy lớn lên xấu quá, tớ cũng ngượng cho mọi người xem.” Tô Túc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Xì ——” Mọi người tức giận mà xì một tiếng nhưng cũng không để ý tới bọn họ nữa, ai nấy lại bắt đầu ca hát, uống rượu.
“Tôi xấu chỗ nào?” Đương sự không bằng lòng hỏi.
Rõ ràng là nói bậy bạ mà cậu lại tưởng là thật, tên nhóc này lúc nào cũng thật buồn cười. Trong mắt Tô Túc hiện lên ý cười, “Ừ, lông mày có hơi nhọn quá, đôi mắt cũng hơi sâu một chút, mũi lại quá thẳng một xíu, miệng thì có hơi quá mỏng.”
Bởi vì là tiếng Trung nên Karen nghe tới sửng sốt ngỡ ngàng, một hồi sau mới nhận ra là cô đang giỡn với cậu liền nói “Chị, cô gái này.” cậu vừa bóp lấy cổ của cô vừa cù cho cô nhột.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi.” Tô Túc cười đến run cả người.
“Lần sau còn dám không?” Nhìn chăm chú vào nụ cười xán lạn của cô, trong mắt Karen tràn đầy sự sủng nịch.
“Không dám.” Thế đạo gì đây, cô vậy mà lại bị một thằng nhóc uy hiếp.
Tiêu Oánh nhìn chăm chú vào góc đằng kia, trong lòng thật là ngũ vị tạp trần, huhuhu, cô thật sự thất tình rồi.
Tiếp tục chơi đùa, Tô Túc không có hứng thú với chuyện ca hát gì đó, cô chen ở trong góc mà ăn linh tinh, Karen cũng mừng rỡ có thể một mình một người độc chiếm cô, ân cần đút cô ăn cái này cái kia, còn Dương Gia với La Tử Sơ đã sớm thức thời mà đi chơi với người khác.
Chỉ chốc lát sau, Karen giống như phát hiện một châu lục mới, cậu ghé sát vào Tô Túc rồi nói: “Tô Tô, chị nhìn phía đối diện kìa.”
Tô Túc giương mắt, chỉ thấy ở trong góc có một đôi người yêu đang hôn môi nhau. Cô không có hứng thú nên lại cúi đầu xuống “Hôn không sai.”
“Còn có ở chỗ cạnh cửa kia.” cậu lại lắc lắc cô.
Tô Túc bớt thời gian ngước mắt nhìn một lần nữa, lại là một đôi người yêu đang triền miên với nhau, cô trừng cậu một cái, “Cậu bảo tôi xem mấy cái này làm gì?” Cậu thật sự cho rằng cô là sắc nữ sao?
“Tôi chỉ là nghĩ……” Khóe môi Karen nhếch lên một nụ cười mờ ám, cậu cũng chậm rãi ghé lại gần cô “Tôi cũng có thể làm như vậy đi?”Ở một góc hẻo lánh, không khí tối tăm, Karen lộ ra biểu tình cười như không cười làm cho Tô Túc cảm thấy nguy hiểm mà trở nên căng thẳng: “Cậu đừng có xằng bậy……” Con sói háo sắc này không phải là định……
“Tô Tô, người khác có thể, vì sao tôi lại không thể?” Karen dán lại gần cô, khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách có một cây kim.
Tô Túc muốn lùi về sau nhưng đằng sau đã là chỗ tựa lưng của ghế sofa.
“Tô Tô, chỉ hôn một chút thôi, có được không?” Karen đưa lưng về phía mọi người, cậu dán lấy môi cô rồi chậm rãi hôn mút, nhẹ giọng dụ dỗ.
“Không được……” Tô Túc cố hết sức thả nhẹ động tác, nhưng bốn cánh môi vẫn vuốt ve lẫn nhau. Hơi thở nóng rực của hai người quanh quẩn giữa không trung, làm cho ý thức của Tô Túc bắt đầu trở nên mông lung.
“Chỉ một chút thôi…… Tôi có nón, bọn họ không biết chúng ta đang làm gì đâu……” Giống như là trêu đùa con mồi đang hấp hối giãy giụa, Karen mang theo ý cười nhợt nhạt, dụ hoặc mà liếm liếm cánh môi non mềm của cô.
“Karen…… Ô!” Cuối cùng Karen cũng chơi đủ, không đợi Tô Túc tức giận đã dùng sức chặn lại miệng cô, lưỡi cũng cứng rắn chui vào trong khoang miệng của Tô Túc rồi hung hăng liếm láp, dây dưa.
Tô Túc thẹn thùng không thôi, nhưng đột nhiên trong mắt cô chợt lóe lên tia sáng khác lạ, Tô Túc vậy mà bắt đầu thả lỏng, còn đáp lại nụ hôn của Karen.
Karen sửng sốt một hồi, sau đó lại càng trở nên cuồng dã hơn, cậu dùng sức mà ôm chặt lấy cô, điên cuồng hôn mút đôi môi kia, giống như là muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Tiếng thở dốc thô nặng làm độ ấm giữa hai người càng bay cao thêm, Karen kiềm chế không được mà đưa tay mò vào góc áo của cô, vừa trằn trọc, điên cuồng hôn môi rồi vừa không ngừng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Tô Túc. “Tô Tô, tôi muốn……” cậu một bên thở dốc thật mạnh một bên cầu yêu với Tô Túc, “Chúng ta trở về……” Tô Tô vậy mà lại chủ động hôn đáp lại cậu, vừa nhớ tới chuyện đó thì bụng dưới của Karen lập tức nổi lên một trận lửa nóng bỏng. Một tay Karen ôm cô đặt lên trên đùi mình, vừa không ngừng hôn môi vừa đè cô gần sát vào cậu, dục vọng bị đè nén chỉ trực chờ được bung ra.
Liền ngay lúc cậu đang ý loạn tình mê thì Tô Túc thở phì phò đẩy cậu ra rồi đứng bật dậy.
“Tô Tô?” Karen nhíu mày, dục cầu bất mãn mà muốn giữ chặt cô lại.
“Hôm nay cậu……” Cũng chịu sự ảnh hưởng của dục vọng, ánh mắt Tô Túc liếc cậu giống như một ánh mắt mị hoặc “Ở hội họp báo nói gì đó?”
Karen âm thầm hô chết dở “Sao chị lại xem TV?”
“Chỗ này…… vậy mà có rất nhiều fan của cậu nha.” Tô Túc uống xong một ly nước đá, ngữ điệu mềm nhẹ nói.
Hóa ra fan nhiều cũng không phải là chuyện tốt!
“Cậu nói, “bị cô ấy phát hiện thì đêm nay tôi cũng đừng nghĩ leo lên giường.”, người cậu nói chính là tôi đi?” Tô Túc đảo một đôi mắt sắc qua.
“Cái này……” Đương nhiên là phải, nhưng hiện tại nếu thừa nhận, vậy chẳng phải là cậu……
“Làm sao? Hóa ra không phải là tôi?”
“Đương nhiên là chị, không có người khác!” Vấn đề mẫn cảm như vậy phải trả lời rõ ràng, nếu không hạnh phúc cùng dâm phúc nửa đời sau của cậu……
“A ——” Tô Túc kéo ngữ điệu thật dài làm da đầu Karen tê rần, “Vậy đêm nay cậu cũng đừng có lên giường của tôi nữa.” cô lạnh lùng nói ra.
Quả nhiên! “Tô Tô, tôi biết sai rồi, đừng nhẫn tâm như thế……” hiện tại cậu đã khó chịu đến nỗi sắp nổ tung, nếu đêm nay không được làm, vậy chẳng phải là cậu muốn tắm nước lạnh cả một buổi tối sao?
“Hừ, ai bảo cậu lại nói bậy.” Hổ không phát uy liền thật sự nghĩ cô là Hello Kitty?
“Chị cố ý……” Khó trách cô sẽ chủ động như vậy, hại cậu bị dục hỏa đốt người “Tô Tô, chị xấu tính thế……”(*) Im lặng thì thôi, vừa hót kinh người: “不鸣则已,一鸣惊人” : Có nghĩa là trong ngày thường không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng đột nhiên làm ra thành tích khiến người khác phải kinh ngạc. Ý chỉ những người hay biểu hiện bình thường nhưng đột nhiên có thành tích xuất sắc.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
17 chương
963 chương
22 chương
71 chương
867 chương