“Mãi đến tận sau này, chúng tôi ở bên cậu ấy thật lâu, mới có thể chậm rãi giúp cậu ấy khôi phục lại khẩu vị. Từ đó về sau, cậu ấy im bặt không nhắc tới tên của cậu nữa, cũng xóa bỏ tất cả những gì liên quan đến cậu trong máy tính, bài hát, ảnh chụp…… một năm nay khi cậu đang ở trên đỉnh vinh quang nhưng cậu ấy lại không xem bất kể là cái gì, nếu không phải là cậu không thay đổi nhiều thì tôi đoán có khi cậu ấy có còn không nhận ra cậu là ai nữa.” Khó trách khi gặp lại thì trong mắt cô ấy lại có tia mê man, cậu lại còn tự cho là cô ấy là cố ý! Lúc này trong lòng Karen đã thấp thỏm khó nhịn, cậu ẩn ẩn nhận ra một ít sự thật mà cậu vẫn không chịu thừa nhận, mà sự thật này, hoàn toàn có thể lập tức đẩy cậu té xuống địa ngục…… rốt cuộc cậu đã làm gì Tô Túc vậy! “Tuy rằng bọn tôi không biết giữa hai ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng chúng tôi có thể khẳng định, cậu đã tổn thương lòng Tô Tô rất sâu. Cho nên Karen, chúng tôi đều hi vọng cậu đừng nên gặp Tô Tô nữa.” Dương Gia nghiêm túc nói. Karen biết bản thân cậu lần này thật sự xong rồi. Cho tới bây giờ cậu mới bằng lòng thừa nhận, lúc trước mình đã điên cuồng yêu thương Tô Túc bao nhiêu, chỉ ngại lòng tự tôn cùng sự kiêu ngạo đáng chết của bản thân mà giận dỗi bỏ đi, hiện giờ nghe xong câu chuyện từ hai người kia, tình yêu say đắm mà cậu miễn cưỡng kiềm chế lại đã như mãnh hổ nhào ra, đánh sâu vào toàn thân cậu, mãnh liệt đến làm người ta hít thở không thông. Hiện tại cậu chỉ muốn ôm chặt lấy Tô Tô, một giây cũng không buông tay! Đáng tiếc, lúc đã hiểu được ra thì đồng thời đã khó có thể vãn hồi lại được rồi. Đau lòng cùng hối hận đan xen vào nhau, lần đầu tiên Karen hối hận bản thân cuồng vọng tự đại đến nông nổi, trước kia cậu không kiêng nể gì nhưng bây giờ cậu đã làm bị thương tới người mà bản thân yêu nhất. Hiện tại cậu phải làm sao đây? Ngày hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng thì Karen cũng bực bội mà đứng dậy, cậu đã thức trắng cả một đêm, từ trước tới nay cậu không cần phải đối tốt với người con gái nào thì cũng đã có rất nhiều bạn gái, chỉ là không có một người nào cần cậu phải phí tâm đi dỗ. Trước nay chỉ có bạn gái nhường cậu, bọn họ chỉ cần vừa làm kiêu, nếu cậu cảm thấy phiền chán thì ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái đã chia tay bỏ đi. Có điều người kia lại là Tô Tô, là người con gái duy nhất mà cậu không có biện pháp nào, lại cũng không buông tay được…… Cậu nên làm gì bây giờ? Xuyên qua cửa sổ sát đất, Karen yên lặng mà ngắm nhìn thành phố còn đang ngủ say ở bên dưới, một lúc lâu sau, cậu mới cử động. “Lake” cậu lấy điện thoại ra gọi cho người quản lý “Lập tức giúp tôi làm vài chuyện.” “Gì cơ?” Lake còn đang ở trong giấc mộng, ông mơ mơ màng màng hỏi. “Đưa cho Sweaty một triệu phí chia tay, bảo cô ta lập tức rời đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, còn có, mặc kệ phải tốn bao nhiêu tiền, xóa bỏ toàn bộ tai tiếng trong một năm này của tôi đi, ngay cả một chữ cũng không thể lại bị người khác nhìn thấy, và……”*“Giám đốc.” Ôn Tinh ngồi ở trên xe, cùng với giám đốc công ty hộ tống hàng hóa giao tới cho khách hàng, cô cực kỳ hâm mộ mà nhìn chiếc xe đi theo đằng sau, sau đó hỏi “Mấy bộ chúng ta đưa đều là bộ sưu tập mới nhất của Chanel được tổng công ty vận chuyển hàng không tới đúng không? Là ai mà đại gia vậy? ít nhất cũng hơn mười bộ đó.” Nhiều quần áo xinh đẹp như vậy, vì cái gì không phải của cô…… “Tôi không biết” Vị giám đốc khách hàng hơi béo lắc đầu “Chỉ nghe nói là một vị khách quan trọng đưa cho người con gái mình ái mộ, muốn chúng ta phải cẩn thận hộ tống.” “Hừ, kẻ có tiền liền thích làm bộ làm tịch, tự bản thân ra cửa hàng mua không phải là được rồi sao.” Ôn Tinh chua loét nói“Ha ha, địa chỉ nhận hàng chỉ là một khu thương nghiệp bình thường thôi, xem ra chỗ chúng ta sắp có người từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi.” “Thật sao?” Ôn Tinh trợn tròn hai mắt, nhớ lại những bộ quần áo hoa lệ ưu nhã kia liền âm thầm cắn chặt răng, vì sao chuyện tốt luôn xảy ra với người khác? Nghĩ lại cô, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, lại còn làm việc ở tiệm thời trang cao cấp nhưng vì sao vẫn không gặp được những công tử nhà giàu đó? Vào tiệm chỉ thấy mấy ông bụng phệ nhà giàu mới nổi đi mua quần áo cho tình nhân, làm cho cô ngay cả lòng muốn câu dẫn cũng không có. “Hừ, không biết người đàn bà kia là dùng thủ đoạn hồ ly tinh gì.” Giám đốc nghe vậy là biết cô ta có chút lòng ham hư vinh, ông thấm thía mà nói: “Tinh, vị hôn phu mà cha cô tìm giúp cô đã không tồi rồi, cô cũng không nên nảy sinh tâm tư khác, dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều có số mệnh gả vào cửa nhà giàu.” “Tôi biết.” Ôn Tinh đã bị nói như thế, trên thể diện cũng có chút không nhịn được nhưng chỉ có thể rầu rĩ lên tiếng, chỉ là trong mắt vẫn hiện lên sự không cam lòng. Vì sao cô mãi luôn là không chiếm được điều tốt nhất? Tới địa điểm giao hàng, Ôn Tinh đi theo giám đốc cùng hơn mười người nhân viên khác nâng các hộp quần áo, phục sức cuồn cuộn không ngừng vào một khu nhà văn phòng bình thường. Nhân viên trong đại sảnh dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn theo bọn họ đi vào thang máy, sau đó nhỏ giọng mà thì thầm với nhau. Cô cho rằng bọn họ là bị trận thế này dọa sợ rồi, Ôn Tinh khinh bỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Kiểm tra lại địa chỉ xong, giám đốc sửa sang lại tây trang rồi tiến lên gõ cửa: “Xin hỏi cô Tô Túc có ở đây sao? Có lễ vật cần ký nhận.”Ôn Tinh lướt nhìn bảng tên một chút, văn phòng châu báu Hoàng? Hừ, thật là tấm lòng Tư Mã Chiêu. Trong phòng làm việc yên lặng một hồi, sau đó một tiếng gầm giận dữ vang lên: “Nói cậu ta đi chết đi!” “Lại có gì sao? Lần này lại là cái gì vậy?” Một giọng nữ khác tràn ngập ngạc nhiên vang lên. Chỉ chốc lát sau, một nữ thực tập sinh có vẻ ngoài đáng yêu hé cửa ra một chút, tràn đầy tò mò mà nhìn sau lưng giám đốc “Oa, hộp lớn như vậy, chị chủ, hình như là quần áo đó! Biểu tượng bên trên quen cực, a a , là Chanel!” thực tập sinh vừa nãy kêu lên kỳ quái. Giám đốc cùng mười mấy nhân viên đều kinh ngạc với phản ứng kỳ quái này. Cùng với một tiếng “Đáng chết”, bên trong phát ra tiếng vang leng keng lớn, một lát sau, một cô gái thanh tú lộ ra gương mặt tức giận đến đỏ bừng, dùng sức giật cửa mở ra, hung tợn nói với giám đốc: “Mời mang đồ về đi, tôi không muốn nhận bất cứ thứ gì hết.” Giám đốc mặc dù kinh ngạc trong lòng nhưng vẫn là duy trì mỉm cười: “Cô Tô, chúng tôi chỉ là phụ trách hộ tống đồ đến đây nên không thể tự làm chủ, nếu cô có gì muốn chuyển lời, mong có thể trực tiếp trao đổi với khách hàng của chúng tôi được không?” Ông đưa ra một tờ danh thiếp. Hóa ra vị khách quý kia đã đoán trước được loại kết quả này. Cô gái thanh tú, cũng chính là Tô Túc, cầm lấy tấm danh thiếp, hai ba cái liền xé tan thành từng mảnh: “Lại là chiêu này, lại là chiêu này!” Cô nổi giận đùng đùng mà cắn răng lẩm bẩm. “Cô Tô, cô đây là……” Giám đốc không khỏi kinh ngạc ra tiếng. “Ông chỉ cần nói tôi từ chối ký nhận là được, cậu ta sẽ không làm khó dễ ông đâu, ông làm ơn mang đồ về đi.” Tô Túc cực kỳ bất đắc dĩ nói, cô cũng sắp điên rồi. “Nhưng mà cô Tô, tổng giám đốc đã tự mình ra lệnh, nhất định phải mang quần áo đặt lên tay cô mới được, nếu không khi về nhất định sẽ sa thải tôi, cô xem……” Lý do thoái thác lại giống ý như đúc…… Tô Túc ngửa đầu, cô đã trêu chọc ai vậy? Tự hỏi rồi thở dài một hơi, cô nghiêng thân mình để người giám đốc nhìn thấy cảnh tượng trong văn phòng, “Tôi thật sự không muốn khó xử bất cứ ai nhưng là chỗ này của tôi chỉ là một tòa miếu nhỏ, chứa không nổi cũng không muốn chứa mấy tượng Phật lớn như vậy.” Người giám đốc đã trải qua qua sóng to gió lớn lúc này cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn, ông trời, cả một phòng tràn đầy là quà! Từng bó từng bó hoa tươi kiều diễm còn đang óng ánh nước, từng chồng từng chồng hộp quà in các nhãn hiệu cao cấp hàng đầu thế giới, châu báu, quần áo, giày dép, còn có búp bê Barbie đội Tiara! Khoan đã, biểu tượng trên chiếc hộp quà nhỏ kia không phải là Ferrari sao? Đừng nói là bên trong để chìa khóa xe đi? Ngay cả người giám đốc có kiến thức rộng rãi cũng thật sự có chút sững sờ. “Chỗ này của tôi thật sự là không chứa được nữa, mời ông nói cho con người nhàm chán người kia đừng có làm loại này chuyện này nữa!” Tô Túc tận lực bảo trì lý trí. “Cô Tô, cái này……” “Ôn Túc?” Một giọng nói không xác định vang lên ở sau lưng giám đốc. Trong mắt Tô Túc chợt lóe qua một tia sáng lạ, đã thật lâu không có ai kêu cái tên này rồi. Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, biểu tình lạnh lùng nói “Ôn Tinh.” “Thật sự là cô!” Gương mặt kiều mị của Ôn Tinh lập tức trở nên hung dữ, lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng là con đàn bà nào thông đồng được với đại gia, hóa ra là đồ đê tiện nhà cô. Hừ, quả nhiên là mẹ nào sẽ đẻ ra đứa con gái như thế.” “Chẳng lẽ cô còn cần tôi nhắc nhở, ai mới là kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình người khác?” Tô Túc lạnh lùng nói.