Sau khi Karen về đến nhà được 1 tháng, để phát tiết lửa giận của bản thân mà đã gần như đi chơi hết toàn bộ thế giới, cái gì mà lướt sóng trên biển, cliff diving, đua xe…… Mãi đến khi thể lực hư thoát, làm cho đám bảo tiêu bị dọa tới sợ chết khiếp, cuối cùng chịu không nổi mới lén lút báo cáo tình hình của cậu út cho chủ nhân. Karen sau khi bị các anh trai túm về Italy thì lại bắt đầu trốn ở trong phòng, chơi trò đánh nhau với người khác ở trên mạng không để ý ngày đêm. Cuối cùng tới một ngày mà cậu té xỉu ở trước màn hình máy tính. Sau khi ba người anh trai nhận được tin liền lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Italy, mọi người vây quanh em trai Karen đang hôn mê phải truyền nước biển. “Rốt cuộc chuyện này là thế nào!” anh cả nhà Modi —— một người đàn ông tóc đen lãnh khốc, Eisen, lạnh giọng hỏi đám người hầu chăm sóc cậu. “Xin lỗi cậu cả, nhưng mà cậu út căn bản là không cho chúng tôi vào phòng cậu ấy, đồ ăn mỗi buổi chúng tôi cũng đều phải suy nghĩ nát óc mới đưa vào được nhưng cậu út căn bản là không chịu ăn, chúng tôi cũng không có biện pháp gì với cậu ấy.” “Vậy vì sao hiện tới mới nói cho chúng ta biết?” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của người con thứ ba, Isidore, nhếch lên một cái, anh vô cùng nguy hiểm mà nói một câu. “Cậu ba, cậu út nói, nếu chúng tôi báo cho các cậu thì cậu ấy sẽ lập tức cho chúng tôi đẹp mặt.” Người quản gia vẫn luôn thong dong cũng bị cậu út được chiều hư làm cho phải lộ ra bộ mặt khổ qua. “Vớ vẩn!” Eisen nhìn về phía em trai, dù còn đang trong hôn mê nhưng vẫn cau chặt mày như cũ, hắn cũng không tự giác mà nhăn chặt mày kiếm “Leo, rốt cuộc khi Karen ở Trung Quốc đã xảy ra chuyện gì?” Leo bị anh trai chỉ tên thì trầm tư một lát rồi nói “Có thể là…… có liên quan tới người con gái kia đi, trò chơi của Karen ở Trung Quốc.” Người con gái kia…… anh nhìn ra được, cô đúng là có đủ mị lực để hấp dẫn đàn ông. “Đừng nói đùa, bảo bối nhà chúng ta làm sao có thể bị một đứa con gái làm cho thành ra như vậy, anh đừng quên, sau khi Karen trở về còn không phải giống như lúc trước sao, mỗi lần đi tới nước nào chơi liền đổi một người bạn gái.” Isidore khịt mũi coi thường. Eisen trầm mặc một hồi “Đứa con gái kia tên là gì?” “Tô Túc.” Giống như là có cộng minh, người đang hôn mê ở trên giường lớn cũng bắt đầu nói mớ: “Tô Tô…… Tô Tô…… Không tha thứ cho chị……” Isidore bật cười “Chẳng lẽ là lần đầu tiên bị đàn bà đùa bỡn, nên lòng tự trọng của bảo bối nhà chúng ta bị kích thích quá lớn?” “…… Có lẽ đi.” Leo trong mắt hiện lên tia sáng khác lạ. “Vậy còn không phải quá đơn giản, em đi thu phục đứa con gái kia là xong.” Isidore lộ ra một nụ cười khát máu. Dám đùa bỡn em trai bảo bối của anh. “Khuyên anh không nên ra tay thì tốt hơn.” Leo nói. “Vì sao?” “Karen sẽ không vui.” Anh có dự cảm như vậy. Isidore nghĩ lại “Cũng phải, bảo bối vẫn luôn không cho chúng ta ra tay với con mồi của mình.” Chờ khi Karen bình tĩnh lại, có khi còn ra tay ác hơn cả anh. Eisen lúc này lên tiếng “Em ấy vui là được, có điều……” Hắn lộ ra ánh mắt sắc lẹm đảo qua đám người hầu liên can “Cậu út của các ngươi muốn làm cái gì các ngươi không quản được, nhưng ta không hy vọng sẽ có loại tình huống này xảy ra lần thứ hai.” Nhóm người hầu run run, vâng vâng dạ dạ đáp. Lúc này Eisen mới chuyển ánh mắt về lại trên người Karen, trong đôi mắt đen đều là đau lòng cùng cưng chiều. Em trai bảo bối duy nhất được hắn sủng ái, chỉ có chuyện cậu thương tổn người khác chứ không có bất luận kẻ nào được tổn thương cậu! Nếu Karen buông tha cho đứa con gái kia, như vậy, để hắn tới. Karen nằm ở trên giường lớn truyền dịch, cậu trừng mắt đối diện với bức danh họa trên tường nhưng trong đầu vẫn hiện lên thân ảnh của Tô Túc như cũ. Đáng chết! Cô bỏ bùa cậu hay sao vậy? Karen rủa thầm một tiếng, mặc kệ cậu ở nước nào, mặc kệ cậu đang làm gì, cũng mặc kệ bên người cậu là cô bạn gái xinh đẹp tuyệt trần nào, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của Tô Túc vẫn luôn thường thường xông vào trong đầu cậu, nụ cười của cô khi vui vẻ, vẻ mặt phẫn nộ khi tức giận, dung nhan kiều diễm khi thẹn thùng…… Không biết kể từ khi nào, cậu giống như đã đem mỗi cử động của cô khắc vào trong đầu, rõ ràng đến mức giống như người thật liền ở ngay trước mắt, làm cho cậu có loại xúc động…… muốn lập tức ôm chặt lấy cô. Đáng chết, vì sao trước đây cậu có nhiều bạn gái như vậy mà ngay sau hôm chia tay thì đã lập tức nhớ không nổi mặt của cô ta, vậy mà người con gái đáng chết này…… Giống như lại thấy được Tô Túc đang thẹn thùng mắng nhẹ sau khi bị cậu hôn trộm, ánh mắt của Karen bắt đầu trở nên mê man, nhưng ngay sau đó cậu lại hung hăng lắc lắc đầu, nghĩ cái gì vậy! Cậu vậy mà còn định tha thứ đứa con gái đã cho cậu nỗi sỉ nhục lớn lao kia sao? Không chỉ cố ý lừa cậu, chơi trò lạt mềm buộc chặt, mà sau khi bị vạch trần còn dám đuổi cậu đi! Vừa nhớ tới chuyện này, Karen liền cắn chặt răng, đứa con gái như vậy…… cậu có gì mà phải luyến tiếc? Nếu cậu lại trở về tìm cô, tôn nghiêm của cậu liền quét rác!…… Nhưng là, đáng chết, vì sao trong đầu óc cậu đều là cô ấy! Bị bóng dáng của Tô Túc làm cho rối rắm đến sắp nổi điên, Karen quyết định đi làm việc, khi cậu nói với người đại diện muốn phát triển sang Châu Á thì người đại diện liền vui mừng đến kêu to: “Thật sao? Nolan, trước kia không phải cậu nói gì mà, không muốn phát triển danh tiếng sao? Vì sao lại thay đổi ý kiến vậy? Cậu yên tâm, nhất định cậu sẽ nhấc lên một cơn sóng lớn ở Châu Á!” Người đại diện gần như đã thấy được đám đông cuồng nhiệt cùng một đống lớn tiền mặt ở trước mắt ông. Karen bình tĩnh đến giống như người ngoài cuộc, cậu chỉ là nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cô ta không cho tôi sống tốt thì tôi cũng sẽ không để cô ta sống tốt!” Nếu trong đầu cậu chỉ toàn là hình bóng của cô, vậy thì cô cũng phải giờ nào phút nào cũng nhìn thấy cậu mới được!