Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành
Chương 4
"Nhan Hàn Thành, đừng..." Âm thanh ái muội truyền ra từ môi cô, xúc cảm nóng bỏng khiến thần trí cô mơ hồ, chỉ biết là nên chống cự hành động của người trước mắt, nhưng lại có cả ham muốn.
Anh nở nụ cười tà mị, đôi mắt đen sâu thẳm mê người mà nguy hiểm, mồ hôi mỏng đọng trên lồng ngực và cơ bụng gợi cảm, anh khẽ hôn vào trước ngực cô, đi xuống...
"Ưm..."
Cô không nhịn được ôm lưng anh, nhưng ngón tay không để móng không tạo ra vết thương nào, lại càng kích thích giác quan của anh.
Bỗng nhiên anh dừng động tác, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô đang ở dưới thân như đang chờ cô cầu xin.
Cô dịch chuyển cơ thể theo bản năng, chủ động hôn ngực của anh, giống như con mèo hoang nghịch ngợm cũng muốn để anh cảm nhận hương vị điên cuồng.
Khi đó mọi thứ đều đi vào giai đoạn tươi đẹp nhất...
"Con heo lười, rời giường, con heo lười, rời giường..."
Mạc Thanh Ngải bị dọa đến mức ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh khắp người, với tay tắt đồng hồ báo thức, mặt nóng ran như bị ứ máu.
Một lúc sau, cô tự tát mình một cái để tỉnh táo: "Chết tiệt... Mạc Thanh Ngải, mày, mày lại có thể mộng xuân? Mày quá xấu hổ, mà đối phương lại là Nhan Hàn Thành!!!"
Nhảy xuống giường, Mạc Thanh Ngải khoa chân múa tay cào tóc, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, sao cô có thể mơ như vậy? Cho dù cô có khát vọng thì cũng không nên là tên nham hiểm máu lạnh kia.
Dừng lại, Mạc Thanh Ngải hít sâu: "Đúng vậy, nhất định là hôm qua anh ta trần truồng trước mắt mình mình mới bị như vậy."
Nhưng mà... Mạc Thanh Ngải bỏ cuộc, cô không thể không thừa nhận thân hình của tên đáng chết kia rất đẹp.
Rùng mình một cái, Mạc Thanh Ngải cảnh cáo chính mình: "Mày không nên nghĩ lung tung, tuyệt đối không thể, mày..."
"Rắc rắc", cửa mở ra.
Nhan Hàn Thành khoanh hai tay dựa vào cửa, nhìn vào ánh mắt ngu ngơ của Mạc Thanh Ngải, sau đó nhìn cô từ trên xuống dưới.
Tóc xoăn lộn xộn, áo ngủ in hình gấu pooh vô cùng trẻ con... Bất giác nhíu mày, Nhan Hàn Thành thật không thể không thừa nhận tuy cô vẫn mặc kiểu áo ngủ trẻ con như mười mấy năm trước nhưng cúc áo trước ngực đã mở rộng.
Căng thẳng mười mấy giây, cuối cùng Mạc Thanh Ngải cũng ý thức được người đột nhiên xuất hiện trước mặt là Nhan Hàn Thành, sau đó theo ánh mắt của anh nhìn đến ngực mình...
"Mẹ nó, Nhan Hàn Thành, anh biến ra ngoài cho tôi." Nói xong, Mạc Thanh Ngải với một cái gối đầu, nổi giận ném mạnh vào Nhan Hàn Thành.
Bắt được cái gối một cách dễ dàng, Mạc Thanh Ngải cố ý bỏ qua sự tức giận của Mạc Thanh Ngải, nói bằng giọng vô tội: "Làm ơn đi, tôi thấy cả quá trình "nó" lớn dần, dù "nó" lớn hay nhỏ tôi cũng không để ý, càng không chế nhạo cô."
"Anh..." Mạc Thanh Ngải run rẩy chỉ tay vào Nhan Hàn Thành, một tay gài lại cúc áo: "Người nào quản anh để ý hay không để ý, buồn cười, "nó" cũng không phải của anh."
A! Thiếu chút nữa là Mạc Thanh Ngải cắn đầu lưỡi mình, nói cái gì vậy?
Nhan Hàn Thành nhịn cười: "Vậy chúng ta sẽ không thảo luận việc này, cô đang làm gì trong phòng vậy, nếu hiện tại không phải cô đang đứng trước mặt tôi, tôi sẽ nghĩ cô nhóm lửa tự thiêu."
Mặt Mạc Thanh Ngải nhanh chóng nóng bừng, cô lập tức nhìn về nơi khác, cô có chết cũng không nói ra chuyện mất mặt như vậy: "Anh mới tự thiêu, tôi... Đây là phòng tôi, nhà tôi, anh quản tôi sao?"
Nhan Hàn Thành hiểu Mạc Thanh Ngải rất rõ, chỉ cần cô muốn che giấu chuyện mất mặt nào đó, ánh mắt nhất định sẽ nhìn lung tung.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Nhan Hàn Thành, đột nhiên cổ họng Mạc Thanh Ngải khô khóc, nuốt nước miếng, ấp úng giải thích: "Tôi... Tôi đang tập thể dục."
Nhan Hàn Thành híp mắt, chậm rãi đi về phía Mạc Thanh Ngải, nhẹ giọng gằn từng tiếng làm toàn thân Mạc Thanh Ngải nổi da gà: "Tập thể dục..."
Mạc Thanh Ngải ôm ngực, vẻ mặt cảnh giác: "Anh muốn làm gì?"
Nhan Hàn Thành từ trên cao nhìn xuống Mạc Thanh Ngải, làm cô phải ngửa đầu, sau đó cố ý trêu đùa hỏi: "Cô... Không phải nên làm..."
Dùng lực đẩy Nhan Hàn Thành ra, hô hấp của Mạc Thanh Ngải cứng lại, người này tốt nhất là đừng đoán ra cái gì, không được, trước tiên cô phải đánh đòn phủ đầu, nở nụ cười gượng: "Ha ha, tôi làm gì thì liên quan gì đến anh, mà tôi cho phép anh vào nhà tôi ở nhưng không cho phép anh đi tới đi lui trong nhà tôi, ai cho phép anh tự tiện đẩy cửa phòng tôi ra."
"Cô đang chột dạ." Nhan Hàn Thành vô cùng chắc chắn, không thèm nhìn Mạc Thanh Ngải.
"Tôi không có."
"Cô không học thông minh của người mà lại học người nói dối rồi."
"Cút ngay, tên khốn kiếp."
"Cô còn nói tục..."
Mạc Thanh Ngải nhanh chóng che miệng, rầu rĩ nói: "Nhan Hàn Thành, anh còn dám làm càn nữa tôi sẽ vứt anh đi Bắc Cực, để anh mỗi ngày đều phối giống với chim cánh cụt!"
Nói xong, Mạc Thanh Ngải chạy ra phòng.
Sau một lúc lâu, tự nhiên Nhan Hàn Thành cười rộ lên, đầu óc cô gái này cũng thật đơn giản.
"Có thể bắt đầu."
Nhan Hàn Thành ngồi trước giá vẽ, một tay cầm bút, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt như đang suy nghĩ xem nên vẽ cái gì.
Ánh nắng mềm mại xuyên qua cửa kính rơi xuống mái tóc đen như mực của Nhan Hàn Thành, anh mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình tỏa ra khí chất đặc biệt, đôi tay thon dài mà trắng nõn.
Thật ra Nhan Hàn Thành cũng giống một tác phẩm nghệ thuật, làm cho Mạc Thanh Ngải ngơ ngác nhìn. Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy anh như vậy? Có lẽ lâu đến nỗi cô cho rằng mình đã quên nhưng hóa ra cô vẫn nhớ rõ từng chi tiết nhỏ khi anh vẽ tranh.
Ví dụ có một chuyện chính Nhan Hàn Thành cũng không để ý tới, đó là chỉ cần có linh cảm, anh sẽ bất giác xoay bút vài vòng, sau đó nhếch môi, chăm chú vẽ tranh từ đầu đến cuối.
"Mạc Thanh Ngải, ngẩn người cái gì, nếu cô hâm mộ tôi, tôi có thể cho cô chữ ký miễn phí."
Một câu nói phá tan ảo tưởng của Mạc Thanh Ngải, không hiểu về nghệ thuật? Hừ, đống đồ của hắn, chỉ cần nói ra miệng là thấy rẻ tiền rồi.
"Vậy tôi bắt đầu phỏng vấn, đúng rồi, bài phỏng vấn này anh muốn dùng tên Charles hay Nhan Hàn Thành?"
"Cô thích tôi dùng cái nào?"
"Nhan Hàn Thành..." Mạc Thanh Ngải tiếp lời theo bản năng, sau khi trả lời lại giật mình: "Dùng tên nào thì có liên quan gì đến tôi thích."
Nhan Hàn Thành khẽ cười, không trả lời thẳng: "Vậy thì dùng Nhan Hàn Thành cũng được."
"Được." Mạc Thanh Ngải không để ý, dù sao cô cũng không đoán được Nhan Hàn Thành đang suy nghĩ cái gì.
"Nhan tiên sinh, xin hỏi vì sao ngài lại yêu thích vẽ tranh?" Giọng nói phỏng vấn đúng mực, đề tài đúng mực, mà đây cũng chính là điều Mạc Thanh Ngải vẫn hay thắc mắc. Khi học sơ trung đột nhiên Nhan Hàn Thành học vẽ mà không báo trước, anh chỉ nói với cô, từ giờ trở đi anh muốn vẽ tranh, muốn làm họa sĩ... Haiz, cuộc đời nhiều lúc thật không công bằng, có người cả đời theo đuổi lí tưởng cũng chưa chắc đạt được, vậy mà Nhan Hàn Thành chỉ thuận miệng nói một chút đã có thể dễ dàng làm được.
Nhan Hàn Thành không nhìn về phía Mạc Thanh Ngải mà nhìn chằm chằm vào trang giấy trước mặt, biểu cảm suy nghĩ này Mạc Thanh Ngải rất ít gặp: "Vì một người, nói chính xác hơn là một người tự kỷ nào đó từng nói là muốn có người dùng bút vẽ cô ấy thành người xinh đẹp trong nháy mắt, cho nên tôi nghĩ muốn làm họa sĩ để thực hiện nguyện vọng của người kia."
Một người nào đó... Miệng Mạc Thanh Ngải khô khốc, có chút buồn bực, Nhan Hàn Thành dùng giọng nói độc địa lại khiến cô cảm giác được sự dịu dàng. Vì sao cho đến tận bây giờ cô cũng không biết có người lại có thể khiến anh tình nguyện làm đến mức này.
Nhan Hàn Thành không nhìn Mạc Thanh Ngải cũng biết cô lại suy nghĩ lung tung, cười tự giễu, vì anh nhớ rõ từng câu nói của người ta, mà người nào đó lại không thèm nhớ lời nói do chính mình nói ra, thật quá vô trách nhiệm, vậy chẳng phải anh nên đòi lại công bằng sao.
Mạc Thanh Ngải tự nhắc mình không thể để cảm xúc chi phối: "Vậy Nhan tiên sinh, ngài am hiểu vẽ gì nhất, vẽ người, vẽ phong cảnh, hay là vẽ cái khác?"
"Một họa sĩ đương nhiên là biết vẽ mọi thứ, cô nên hỏi tôi thích vẽ gì nhất, như vậy tôi sẽ trả lời tốt hơn, vẽ người."
Vẽ người...
"Ngài vẽ ai?" Giọng nói của Mạc Thanh Ngải trở về bình thường theo bản năng.
Nhan Hàn Thành cười nhẹ, trả lời: "Vấn đề này có vẻ riêng tư, nhưng tôi có thể nói một chút, tôi chỉ vẽ một người."
Là "một người nào đó" sao?
Có chút mất mát, Mạc Thanh Ngải hít sâu, liền chuyển chủ đề sang hỏi những câu hỏi khác.
Mãi đến khi Nhan Hàn Thành di chuyển bút, Mạc Thanh Ngải mới biết là nên dừng lại, biết là nên để cho anh một chút thời gian, cũng để cô có thời gian nhìn anh thật kỹ, có chút khó chịu...
Mạc Thanh Ngải, sao mày lại có thể tự đưa mình vào tình huống bi thảm như vậy.
"Ôi, Tiểu Ngải à, bài tin lần này của star show thật không tệ, chủ yếu vẫn là do em viết bài phỏng vấn rất tốt, đặc biệt là em còn hỏi được tên thật của họa sĩ này. Lúc đầu khi đàm phán với bọn họ, người đại diện của anh ta đã dặn là không được sử dụng tên thật, đã vất vả cho em rồi." Kiều Thường Nhạc cầm tờ Gossip mới ra, cười ha hả đi đến trước bàn làm việc của Tiểu Ngải.
Số Gossip mới vừa ra, bài tin về Nhan Hàn Thành lập tức được các giới chú ý, thư của độc giả cũng nhanh chóng lấp đầy hòm thư tòa soạn với mong muốn bọn họ sẽ viết thêm thông tin về Nhan Hàn Thành. Thế giới này đúng là quá thực tế, cô không tin là có bao nhiêu người thật sự chú ý đến tài nghệ của Nhan Hàn Thành.
"Đâu mà, cũng may là người họa sĩ này dễ nói chuyện." Mạc Thanh Ngải khiêm tốn trả lời.
Dễ nói chuyện cái rắm, cô chưa từng gặp qua người nào miệng lưỡi độc địa hơn anh.
Hàn Tiếu lập tức lại gần: "Sếp à, lần này Tiểu Ngải đã lập công lớn rồi, Gossip vừa ra chưa đến ba ngày, số lượng tiêu thụ đã tăng 5%."
Kiều Thường Nhạc híp mắt vỗ vỗ bụng: “Xem nào, tháng này sẽ tăng tiền thưởng cho Tiểu Ngải.”
Nói xong, tất cả mọi người đều bắt đầu ồn ào, chỉ riêng Phùng San hận đến nghiến răng, một ngày nào đó cô sẽ khiến bọn họ biết Mạc Thanh Ngải chỉ dựa vào may mắn mà thôi.
Đột nhiên, một đồng nghiệp nam đứng lên, nói cực kỳ hứng thú: “Mọi người xem, có một đại mỹ nữ đang tới.”
Lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía đại mỹ nữ, không nhìn còn tốt, sau khi nhìn Mạc Thanh Ngải sợ tới mức tim nhảy thẳng lên cổ họng, đứng lên lắp bắp nói: “Phỉ. . . . . . Phỉ Phỉ, sao cậu lại tới đây."
Sắc mặt Nguyễn Phỉ rất tệ, bỏ kính mắt xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo: “Cậu viết bản thảo đến mất trí rồi, chúng ta và Nhan Hàn Thành đã hẹn nhau cùng ăn cơm mà, tớ tiện đường qua đón cậu, mẹ nó, khi trên đường tới...”
Mạc Thanh Ngải lấy vận tốc ánh sáng bịt miệng Nguyễn Phỉ, nhìn thấy vẻ khó hiểu trên mặt các đồng nghiệp và tổng biên mà run sợ trong lòng, bây giờ đúng là cô không sống nổi, Nguyễn Phỉ là một người nổi tiếng, nếu mối quan hệ của cô với Nguyễn Phỉ và Nhan Hàn Thành bị lộ ra đúng là phiền toái lớn.
Nguyễn Phỉ hung dữ gạt tay Mạc Thanh Ngải: “Cậu bịt miệng tớ làm gì, tới còn chưa nói xong mà, lúc tớ tới...”
Cuối cùng Nguyễn Phỉ cũng phát hiện ta không khí trong tòa soạn yên tĩnh quá đáng mà ánh mắt mọi người nhìn mình chằm chằm, dừng lời oán giận lại, nhìn khuôn mặt đỏ lên của Mạc Thanh Ngải, thật khó hiểu: “Làm sao vậy? Tớ tới không đúng lúc sao? À đúng rồi, để tôi tự giới thiệu, tôi là..”
“Nguyễn Phỉ, cô là nhà thiết kế lớn Nguyễn Phỉ.” Kiều Thường Nhạc thân là tổng biên tập, vẫn biết tránh tâm trạng không tốt của đại mỹ nữ: “Ngưỡng mộ đã lâu, chúng tôi đã từng làm bản tin về cô, chỉ là lần này cô tới có chuyện gì không? Cô và Tiểu Ngải là...”
“Tôi và Tiểu Ngải là?” Nguyễn Phỉ suy nghĩ một lúc, ánh mắt nguy hiểm bắn về phía Mạc Thanh Ngải: “Đây là chuyện gì?”
Vẻ mặt Mạc Thanh Ngải xấu hổ: “Cái này, tổng biên, Nguyễn Phỉ là bạn tốt cùng nhau lớn lên với em, không nói với mọi người vì em không muốn xen lẫn việc riêng vào công việc.”
Nguyễn Phỉ tức giận chọc chọc ngực Mạc Thanh Ngải: “Nói tớ là bạn tốt làm cậu bẽ mặt sao? Hóa ra cậu vẫn giấu tớ, cậu nghĩ cậu là điệp viên bí mật à?”
“Tớ không có ý đó.”
Phùng San nhân cơ hội này châm chọc: “Hừ, khó trách, tôi đã nói là Mạc Thanh Ngải không phải dựa vào bản lĩnh thật sự để làm việc, hóa ra là có cách làm không đứng đắn, không trách được lại có thể phỏng vấn nhiều người nổi tiếng như vậy... Các người nhìn xem, tôi nói quá đúng rồi.”
Mạc Thanh Ngải nhíu mi, bình thường cô không quan tâm đến những lời châm chọc của Phùng San, nhưng nếu kéo Nguyễn Phỉ vào, cô tuyệt đối không im lặng.
“Cách làm không đứng đắn? Này, bà già, bà đang nói ai vậy?” Mạc Thanh Ngải mở to mắt nhìn Nguyễn Phỉ, cô còn chưa kịp nói gì mà Nguyễn Phỉ đã phản biện lại rồi.
Phùng San đứng bật dậy, mặt lúc trắng lúc xanh: “Bà già... cô...”
“Tôi làm sao?” Nguyễn Phỉ vừa tao nhã lại vừa dùng ánh mắt khinh bỉ đánh giá Phùng San từ trên xuống dưới, giọng điệu nhẹ nhàng lại đâm vào điểm yếu của đối phương: “Sao bà lại biết Tiểu Ngải nhà tôi không có năng lực làm việc, dựa vào quan hệ cũng là một trong những năng lực làm việc đó, chính bà mới là người không làm được việc liền ghen tị người khác...”
Mạc Thanh Ngải kéo Nguyễn Phỉ, nháy mắt bảo cô dù sao đây cũng là đồng nghiệp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, không nên quá đáng.
Nguyễn Phỉ đành phải thôi, lười biếng ném ra một câu cuối cùng: “Dù sao tôi cũng có thể giải thích được, bị coi thường là chân lý phổ biến, bà chính là một trong số đó."
Phốc...
Mạc Thanh Ngải biết nếu cô còn không đưa Nguyễn Phỉ đi, cả tòa soạn sẽ bị cô ấy phá hỏng, nhân lúc Nguyễn Phỉ còn chưa nhắc tới Nhan Hàn Thành, cô liền bỏ chạy: “Tổng biên, em tan làm trước, ngày mai em sẽ giải thích sau, thực sự xin lỗi mọi người.”
Nhìn bóng lưng Mạc Thanh Ngải và Nguyễn Phỉ đi khuất, Phùng San mới nức nở: “Tổng biên, chị nhìn bọn họ...”
Kiều Thường Nhạc lắc đầu: “Cô nên làm tốt việc của mình đi.”
Nhìn tổng biên bước về phòng, Phùng San không nhịn được giẫm chân đi về phía toilet.
Các đồng nghiệp xem xong cũng cúi đầu cười nhẹ, bọn họ cũng không quan tâm chuyện Mạc Thanh Ngải giấu bọn họ, dù sao đây cũng là chuyện tốt, nói không chừng về sau còn có thể mua được bra Nguyễn Phỉ thiết kế với giá ưu đãi.
Dừng xe trước nhà hàng đồ Ý, Mạc Thanh Ngải đuổi theo Nguyễn Phỉ lấy lòng: “Nguyễn Phỉ, cậu đừng tức giận, lần sau nhất định tớ sẽ khoe cậu là bạn tốt của tớ ở khắp nơi, tớ thề.”
Liếc mắt nhìn Mạc Thanh Ngải một cái, Nguyễn Phỉ cười lạnh: “Nói chuyện với cậu thật thối.”
Nào có, Mạc Thanh Ngải bĩu môi lầm bầm một tiếng, sau đó tò mò: “Này, hôm nay cậu không giống bình thường, dù không thích một người, cậu cũng sẽ không nói lời cay nghiệt để hủy hình tượng của mình, sao hôm nay lại đối với đồng nghiệp của tớ như vậy?”
Đi vào nhà hàng, Nguyễn Phỉ thấy Mạc Thanh Ngải nhắc tới liền nổi giận: “Tớ định nói với cậu, lúc trên đường tới đón cậu, tớ rẽ vào một ngõ tắt nhỏ lại bị một tên ích kỷ bá đạo ngu xuẩn chỉ biết gào thét chặn đường, hắn ta không chịu cho tớ đi làm tốn rất nhiều thời gian của tớ, thật tức chết mà.”
Ích kỷ bá đạo ngu xuẩn chỉ biết gào thét? Sao đối với những từ ngữ này Mạc Thanh Ngải lại thấy quen thuộc như vậy? Đúng rồi, đây đều là từ Nhan Hàn Thành dành cho cô.
“Thật ra cậu cũng chặn đường hắn không cho hắn đi, người ta khó chịu đương nhiên là tức giận rồi.”
“Mấu chốt hắn là đàn ông, phải có phong độ chứ...”
“Tớ nói với cậu, người phụ nữ kia lòng dạ hẹp hòi tự cho mình là đúng, tớ tức chết rồi.” Ầm, một người đàn ông đập mạnh tay lên bàn ăn, dọa đến cả Mạc Thanh Ngải và Nguyễn Phỉ đang đến gần anh ta.
Mạc Thanh Ngải nhìn người đang xem tạp chí bên cạnh anh ta, kêu lên: “Nhan Hàn Thành!”
Nhan Hàn Thành ngẩng đầu, giống như không liên quan đến người đang nổi giận bên cạnh mình: “Đến đây ngồi.”
Đúng lúc này, Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành phát hiện không khí có chút không thích hợp, đột nhiên, ngón tay Nguyễn Phỉ chỉ vào người ngồi cạnh Nhan Hàn Thành, mà người kia cũng hùng hổ chỉ Nguyễn Phỉ, cùng nhau nói:
“Là anh.”
“Là cô.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
31 chương
20 chương
10 chương
23 chương