Tình yêu nguy hiểm 2

Chương 7 : chương 7

Edit: LynCáo HTH Beta: YanaIshi *** Tô Đình lái xe đến đây. —— Hồ mập làm việc rất cẩn thận, ngay cả những chuyện này cũng thu xếp ổn thỏa trước. Đây là một chiếc xe việt dã khá lớn, cực kỳ thích hợp leo núi. Tô Đình vừa lái xe, trong lòng vừa hoang mang rối loạn. Cô ta hỏi Lục Ngang muốn đi tham quan ở đâu không, Lục Ngang chỉ lắc đầu. Bây giờ ngồi ở ghế lái, Tô Đình một bên lái xe, một bên không thoải mái mà liếc mắt qua kính chiếu hậu. Qua gương chiếu hậu, An An để ba lô bên cạnh người, nghiêng đầu ngồi ở ghế sau gần cửa sổ. Trong xe yên tĩnh, cô cũng im lặng, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi cơ thể cô nghiêng qua, chiếc cổ mảnh mai của cô lộ ra một dấu đỏ. Dấu đỏ kia đặc biệt nổi bật. Tô Đình thường xuyên kiếm sống dựa trên da thịt của mình, kiến thức rộng rãi, đương nhiên hiểu rõ dấu đỏ này từ đâu mà có. Tầm mắt cô ta quay qua liếc nhìn Lục Ngang. Lục Ngang đã thay chiếc áo thun khác, đầu tóc ướt nhẹp còn có vài vệt nước hơi nhỏ xuống vai. Dưới ánh mặt trời, nhìn càng nam tính hơn, càng hoang dã hơn. Không thể ngờ tới...... Anh còn có loại sở thích này. Tô Đình líu lưỡi. Nghĩ đến một màn lúc nãy ở ngôi nhà kia, trong lòng cô ta càng thêm không thoải mái —— một người tắm rửa cũng thôi đi, một người khác đi vào không bao lâu cũng ướt nhẹp, thế này tính là sao đây? Lại liếc nhìn An An một lần nữa, Tô Đình lạnh mặt, cân nhắc việc đi theo ngày hôm nay. Trước đó cô ta đã tự vạch ra một kế hoạch khá hoàn hảo, định đưa Lục Ngang đi thị trấn này chơi, tiện thể bồi dưỡng tình cảm với anh một chút, đến tối lại tiếp tục thử tìm cách câu dẫn người đàn ông này một lần nữa... Hiện giờ thì hay rồi, đèo theo một đứa "con ghẻ", là chuyện gì đây? Tô Đình âm thầm bực bội, ngồi ở ghế sau An An bình tĩnh nói: "Tôi muốn ghé qua trường học phía trước." "Cô muốn làm gì?" Tô Đình lập tức khó chịu lên giọng, "Chúng tôi không rảnh để theo hầu cô." Đưa An An đi theo, cô ta đã rất khó chịu, hiện giờ còn muốn kiêm chức tài xế cho cô, đương nhiên Tô Đình càng không muốn. Cô ta lập tức tự đặt mình với Lục Ngang cùng một phía. An An không quan tâm, chỉ cố chấp nói: "Tôi muốn đến trường." Tô Đình không muốn dừng, bên cạnh, Lục Ngang bỗng nhiên lên tiếng: "Đưa cô ấy đến đó đi." Nhìn nhìn Lục Ngang, Tô Đình không thể không nuốt xuống cơn giận này. Theo lời An An, có một trường Cao đẳng nghề và kỹ thuật trong khu vực này. Xe dừng trước cổng trường, An An xuống xe. Đi được vài bước, cô đột nhiên quay lại đi tới. Đứng ở bên ngoài cửa xe, An An ghé đầu vào: "Lục Ngang, tôi có chuyện muốn nói." "Nói chuyện gì?" Lục Ngang nhìn cô, sắc mặt lãnh đạm. An An lời ít mà ý nhiều: "Tiền." "Ồ." Lục Ngang dựa lưng vào ghế, tay nhẹ nhàng đặt bên cửa sổ, lời nói không rõ mà còn cười một chút. An An tiếp tục nói: "Lúc trước Hồ mập có nói giá cả. Đơn thuần đi chơi cùng, hai ngàn. Làm điều gì khác thì tính sau, giờ tôi muốn lấy tiền." Cô nói chuyện với bộ dạng nghiêm túc thế này, làm Lục Ngang sinh ra một loại ảo giác, phảng phất là chính mình ba lần đến "thỉnh" cô tới. Đôi môi khẽ nhếch lên, Lục Ngang nói: "Còn gì nữa?" An An liền nói: "Tôi muốn ứng trước một ngàn." Có lẽ là sợ anh không đáp ứng, An An lấy Hồ mập ra làm cái cớ, nhấn mạnh nói: "Lúc trước tôi cùng Hồ mập đã nói như vậy." Lục Ngang không nói lại, đầu ngón tay nhẹ cong, lấy ví trong túi quần ra. Bên trong là một xấp dày mấy tờ hồng hồng. Lục Ngang tùy tiện rút đưa cho cô. Bên ngoài, An An nghiêm túc đếm lại số tiền, ngón tay lưu loát lại chuyên nghiệp. Tổng cộng một ngàn hai. Cô lấy đi một ngàn bỏ vào trong túi. Còn hai trăm, cô đưa trả lại cho Lục Ngang: "Dư rồi." Cánh tay Lục Ngang vẫn đặt trên cửa xe, không hề có ý định nhận lấy. An An nghiêng đầu hỏi anh: "Anh còn muốn làm thêm việc khác?" "Hai trăm có thể làm cái gì?" Lục Ngang bỗng nhiên ngả ngớn. An An không nói lời nào. Lục Ngang quay đầu, hỏi Tô Đình: "Hai trăm có thể làm cái gì?" Tô Đình vẫn ở bên cạnh lặng lẽ nghe, lúc này bị hỏi đến đột nhiên không kịp phòng ngừa, sau đó ngẩn người, cô ta nói: "Hai trăm có thể...... Có thể làm một lần." Lục Ngang liền hỏi An An: "Hai trăm, cô làm sao?" An An không chút khách khí mà đem tiền vứt lại trong tay Lục Ngang, cô nói: "Đó là cô ta." Cô cũng không quay đầu lại, đi về phía trường học. Nhìn chằm chằm mấy tờ tiền được nhét lại, cánh tay của Lục Ngang vẫn còn trên cửa xe, không nhúc nhích. Giờ nghe được chuyện như thế, Tô Đình cũng nghĩ ra được điều gì đó không thích hợp. Liếc nhìn Lục Ngang, cô ta cố ý nói: "Anh Ngang, bây giờ cô gái này thật là lợi hại, tâm tư lại nhiều, hay dở thói tức giận, tính tình còn kiêu căng, hành động thì che che giấu giấu như mang dao trong người, giống như tất cả mọi người đều thiếu nợ cô ta." Lục Ngang châm điếu thuốc, tay bóp bóp huyệt thái dương. Như được cổ vũ, Tô Đình lại mở miệng, ghé sát Lục Ngang thì thào: "Anh Ngang, chỗ nào không thoải mái, để em xoa giúp anh nha." Cô ta vừa nói, vừa nghiêng cả người tới gần Lục Ngang, hai tay đưa ra, định xoa huyệt thái dương cho anh. Lục Ngang ngước mắt, lạnh lùng phất tay cô ta xuống. Tô Đình không phản ứng kịp, cánh tay đơ giữa không trung, qua hai giây, cô ta ngượng ngùng thu lại. Lục Ngang đem tiền trong tay ném qua cho cô ta, không kiên nhẫn mà nói: "Hai trăm, để tôi yên tĩnh một lát." Tô Đình nắm chặt tiền còn muốn nói gì nữa, Lục Ngang cảnh cáo nói: "Ở bên cạnh tôi thì nên biết an phận một chút." Kẹp thuốc đưa tới bên môi, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Bầu trời hôm nay sáng sủa hơn trước, không khí trong lành, từng đám mây trắng che phủ cả phía dưới khuôn viên trường học, tòa nhà lớp học được xây dựng khá khang trang, sạch sẽ, cũng như các bạn sinh viên tràn ngập sức sống của thanh xuân như ánh sáng mặt trời. Hết thảy mọi thứ đều tươi mới, tốt đẹp. * An An đi ngang qua hai khu dạy học, đi đến phía sau nhà ăn. Thời điểm này đã qua giờ ăn sáng của sinh viên, nên bên trong đều là những nhân viên vệ sinh đang quét dọn. Từ cầu thang phòng ăn xuống tầng hầm, có một căn phòng sạch sẽ. Bên trong căn phòng có người đang cầm cây lau nhà, mặc quần áo vệ sinh, nhìn từ phía sau có chút ngốc nghếch. "Kế Siêu." An An kêu tên người này. Kế Siêu nghi hoặc quay đầu lại —— Trông thấy người tới là An An, anh ta cười. Buông cây lau nhà trong tay xuống, anh ta nói: "Gần đây anh gọi cho em đều không liên lạc được." An An gãi đầu: "Đã bị bố em lấy..." Kế Siêu lấy một hộp cơm từ trên cùng của bể nước nóng rồi đi đến cầu thang, anh hỏi, "Em ăn sáng chưa?" An An lắc đầu. Mở hộp ra, bên trong có hai cái bánh bao. Kế Siêu cầm một cái đưa cho An An. An An nhận lấy, cắn một miếng. Hai người ngồi ở phía trong cầu thang, ánh đèn trần chiếu xuống phía sau đầu. An An đem túi đặt trước ngực, lấy một ngàn lúc nãy Lục Ngang đưa, cùng một xấp tiền chuẩn bị hôm trước, giao cho Kế Siêu. "Này, em làm gì vậy?" Kế Siêu hoảng sợ. An An nói: "Không phảitrong dạ dày mẹ em có một khối u sao, lại một hai phải đòi mang thai, mấy hôm trước đột nhiên ngất xỉu đưa đi bệnh viện, anh đem số tiền này cầm đi trả khoản tiền đã mượn lúc đó đi." Nắm xấp tiền dày trong tay, Kế Siêu không phục: "Sao không để bố em trả." "Ông ta thì lúc nào có tiền đâu?" An An vùi đầu cắn một miếng bánh bao, nói, "Em không thể nhìn mẹ em chết." "Kia...... vậy dự định của em phải làm sao bây giờ? Không phải em đã tích góp tiền rất lâu sao!" Kế Siêu sốt ruột thay cô. An An nhìn anh ta cười: "Anh đừng lo lắng cho em, em tự có cách để kiếm tiền." Nhéo nhéo cái bánh bao trong tay, Kế Siêu cúi đầu nói: "An An, bên ngoài kiếm tiền cũng không an toàn, nếu không em đừng đi, anh làm thêm hai năm nữa có thể kết..." Anh ta còn chưa dứt lời, bên cạnh, An An hai ba miếng đã giải quyết xong cái bánh bao. Vỗ rớt mảnh vụn, cô dặn dò Kế Siêu: "Đừng gọi điện thoại cho em, có việc gì thì gửi tin nhắn." "Em lại muốn đi?" Kế Siêu rõ ràng là buồn. "Ừm." An An vẫy tay cười. Cánh tay mỏng trắng của cô vẫy vẫy, có một sự cám dỗ dụ hoặc. Kế Siêu ngượng ngùng mà nhìn trộm cô, nắm chặt tay mình, anh ta nói theo: "Để anh tiễn em." * Lục Ngang hút xong hai điếu thuốc. An An từ trong trường học đi ra, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông, nhìn có chút ngốc ngốc. Hai người đứng trước cổng trường nói chuyện, mặt đối mặt, không biết đang nói cái gì, rõ ràng là rất thân nhau. Sau đó, An An vẫy vẫy tay, mở cửa xe, trực tiếp kéo ghế sau ngồi vào. Người đàn ông kia vẫn đang đuổi tới bên cạnh chiếc xe, không yên tâm mà đánh giá hai người phía trước. Tô Đình lườm anh ta: "Nhìn cái gì?" Kế Siêu chỉ dặn dò An An: "An An, em cẩn thận một chút." Đến lúc này, Tô Đình mới biết được rằng, con tiểu yêu tinh này tên An An. Bây giờ người đã đủ cả, cô ta rốt cuộc mới dám quay lại cùng Lục Ngang nói chuyện: "Anh Ngang, hôm nay anh tính đi đâu chơi? Xuống thị trấn, hay đến bến cảng bên kia đi dạo?" Lục Ngang trầm mặc một lát, chỉ nói: "Tôi muốn đi thắp hương cho chú La." "A?" Vẻ mặt Tô Đình đầy khó xử, lẩm nhẩm nhắc nhở Lục Ngang, "Nhàanh La ở trên núi, bình thường phải đi mất bốn giờ liền, nhưng gần đây mưa lại lớn quá, đường núi khẳng định không dễ đi......" "Các cô không cần đi." Lục Ngang trực tiếp chấm dứt lời nói cô ta. Tô Đình nghe vậy, lặng lẽ suy nghĩ. Cô ta thật sự không muốn chạy một chuyến khổ cực như vậy, lại sợ không báo cáo được kết quả cho chú Ngũ... Hiện giờ trong lòng vui vẻ, cô ta đang muốn lại nói vài câu khách khí, phía sau ghế An An đã mở miệng. Cô nói: "Tôi muốn đi." Ánh mắt Lục Ngang lạnh lùng, nhìn chằm chằm cô. An An căn bản không sợ anh, cô đưa ra lý do: "Tôi đã lấy tiền của anh rồi." Vẫn là câu nói mang bộ dạng nghiêm túc, giống như lúc ở trong phòng tắm, cái loại cố chấp giống nhau như đúc! Lục Ngang xoa xoa huyệt thái dương, thấp giọng, mắng câu: "Chết tiệt!" An An vẫn ngồi đó, ôm ba lô, lù lù bất động. * Nếu An An kiên trì, Tô Đình chỉ có thể đi cùng. Vẫn là cô ta lái xe. Xe ra khỏi thành phố, không có đường cao tốc, trực tiếp đi thẳng đường quốc lộ. Bên kia Lục Ngang vẫn luôn mở cửa sổ xe, gió thổi ngược vào sau, An An bị thổi đến có chút đau đầu. Cô mặc áo khoác, dựa lưng vào ghế. Ở phía trước, Tô Đình mở nhạc. Bài hát thịnh hành mấy năm nay, lời bài hát toàn là yêu đi yêu lại, nào là bạn trai, bạn gái. Tô Đình cười cười, đột nhiên hỏi An An: "Thằng nhóc vừa rồi là bạn trai cô à?" "Không phải, đó là bạn tôi." Tô Đình liền cười: "Bây giờ người trẻ tuổi các cô thật là cởi mở, ai ai cũng đều nói là bạn." An An lúc này mới chuyển ánh mắt qua, từ kính chiếu hậu nhìn về phía cô ta, đáp lễ nói: "Cô cũng đâu có già." Bị chặn nghẹn, Tô Đình đằng đằng sát khí nhìn ra sau. Nhưng ngại có Lục Ngang ở đây, cô ta đành nhịn xuống. Bên tai một lần nữa thanh tịnh, đầu An An lại bắt đầu đau, cô nghiêng qua một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi cơ thể lung lay, tỉnh dậy, bọn họ đã ngừng ở trạm xăng dầu. Lục Ngang vẫn luôn ngồi ở phía trước giờ không thấy đâu, Tô Đình thì đang đi gọi người tới bơm xăng. An An xuống xe, đi vào nhà vệ sinh, lúc đang rửa tay thì Tô Đình cũng tới. "Cô cùng Lục Ngang là quan hệ gì?" Lựa lúc Lục Ngang không ở đây, Tô Đình muốn nhanh chóng giải quyết con tiểu yêu tinh này. An An liếc cô ta thả từng chữ: "Chính là cái loại quan hệ mà cô đã nhìn thấy đấy." "Cô như vậy là mặt dày đấy không biết sao? Anh ấy lại không hề cho cô mặt mũi!" Tô Đình chế nhạo An An. An An một bên rửa tay, một bên vui vẻ mà nhắc nhở đối phương: "Đừng nói tôi, anh ấy cũng chưa bao giờ quan tâm đến sắc mặt của cô." "...!!!" Tô Đình lần thứ hai bị cô làm cho nghẹn lại! Cô ta lên giọng cảnh cáo An An: "Cô đừng mơ có ý đồ với anh ấy." "Những lời này để lại cho chính cô đi." Giũ giũ nước trong tay, An An không quan tâm đến cô ta, trực tiếp đi đến chỗ xe việt dã đang đậu. Tô Đình oán giận đứng ở chỗ đó, dùng sức dậm dậm chân, cô ta lấy điện thoại ra gọi. Điện thoại vang lên thật lâu, bên kia mới nghe máy: "Người đẹp, tìm tôi có chuyện gì?" Thanh âm nói năng ngọt xớt. Tô Đình nói thẳng: "Anh ở bên ngoài đã lâu, đã bao giờ nghe qua một con nhãi ranh tên An An không?" "An An?" Bên kia dừng một chút, bỗng nhiên cười, "Là con gái An Quốc Hoành sao?"