Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá
Chương 19
Sau khi kết thúc cuộc diễn tập quy mô nhỏ, các đội viên của từng nhóm đương nhiên được nghỉ phép, Cù Thừa Sâm hẹn Ôn Miên cùng về nhà anh ăn cơm, trước khi đến Ôn Miên có đến tiệm làm đẹp chỉnh sửa một chút, lúc bước ra là một mái tóc ngắn thời thượng, giống một cô nàng tomboy tân thời.
Cô đứng dưới lầu chờ Trung tá đến đón như thường lệ, Trung tá Cù tai thính mắt tinh, từ xa đã thấy vẻ rụt rè của người nào đó.
Khí hậu của thành phố Nam Pháp đã bước vào những ngày đông giá rét, trời lạnh khí đọng thành sương, cô mặt một chiếc áo khoác carô màu hồng thật dày, trên đầu đội một chiếc mũ len trắng tinh, có thể thấy được cô gái này rất sợ lạnh.
Tuy không nhìn thấy vòng eo thon nhỏ tinh tế như thường ngày, nhưng mà, lúc này trông cô lại có thêm mấy phần khả ái đáng yêu.
“Trong xe có lò sưởi.”
“À.” Cô đáp lại qua loa, thắt chặt dây an toàn.
“Cởi cái mũ........... “
Cù Thừa Sâm nghiêng đầu, nửa câu nói cứng rắn phía sau của anh bị cắt đứt.
Ôn Miên hoàn toàn không dám đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của anh, cô cũng rất khó mở lời.
Lúc đầu còn tưởng rằng, cho dù anh kinh ngạc thì cũng chỉ sửng sốt một chút, cô biết Cù Thừa Sâm là loại người gì, kinh nghiệm tác chiến phong phú, những loại tấn công, cạm bẫy, mai phục anh còn có thể ứng phó được kia mà.
Nhưng hôm nay, anh lại vì cô mất đi mái tóc dài mềm mại mà vô cùng sững sờ, điều này chứng tỏ, sự quan tâm của anh vượt qua tưởng tượng của cô.
Ôn Miên gượng cười, anh trầm mặc không nói một lời, cô cũng không nói gì, không khí trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh, lúng túng.
Sau đó, Cù Thừa Sâm lên tiếng, thanh âm mang theo chút u ám: “Cắt tóc lúc nào?”
“Trước khi đến đây.”
“Sao...........lại đột nhiên như vậy?”
“Không phải em sắp dạy võ ở trường học sao? Như vậy sẽ dễ dàng hơn.” Ôn Miên đã sớm chuẩn bị một cái cớ thật tốt để ứng phó với vị trung tá nghiêm túc này.
Thần sắc Cù Thừa Sâm hơi tức giận: “Sao không nói cho anh biết?”
“Em không biết đổi kiểu tóc cũng phải nói với anh.”
Người đàn ông híp mắt lại, có chút không biết phải trả lời thế nào: “Ôn Miên, anh không có ý này.”
Ôn Miên ngẩng đầu lên lần nữa, đón nhận ánh mắt dò xét của anh, người đàn ông ho nhẹ một tiếng, giữa hai lông mày nhíu lại một chút: “Anh cho là, tóc dài hợp với áo cưới, em cũng nghĩ như vậy: “ Anh cân nhắc một hồi, nói: “Huống chi, khi chỉ huy quân đội anh đã có thói quen, chuyện gì bọn họ cũng báo cáo với anh.”
Ôn Miên đơn giản cho rằng đây là ảo giác của cô, nhìn thế nào lại giống như anh chấp nhận nhưng lại có chút chán nản, ủ rũ.
“Cù Thừa Sâm, em đảm bảo.” Ôn Miên chợt nói, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh: “Sau này, em sẽ không như vậy nữa.”
Trong lòng cô có chút chột dạ, không đủ can đảm cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tội.
Chỉ cần là chuyện của em, anh không hy vọng là, không có chút quan hệ nào với anh —— Cù Thừa Sâm do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói ra lời này.
Anh vươn tay, xuyên qua những sợi tóc đen mượt của cô, mùi hương vẫn ngấm sâu vào hơi thở anh như cũ, khiêu khích chút nhẫn nại cuối cùng của anh.
Trung tá vén hai bên tóc của cô ra, cố định ra sau tai cho cô, ngưng mắt chuyên chú ngắm nhìn gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng của cô.
Đối với chuyện Ôn Miên cắt tóc ngắn, trong lòng của sếp vẫn có chút khó chịu, nhưng mà, khi Ôn Miên gỡ chiếc mũ len xuống, anh không khỏi lập tức ngắm nhìn mấy lần.
Không có mái tóc dài xinh đẹp mềm mại, quả thật khiến cho người ta hối tiếc, nhưng mà, tóc ngắn của Ôn Miên cũng không quá xấu, đuôi tóc ngắn đã được uống cong chạm và da, cả khuôn mặt. càng khiến cho người ta có cảm giác muốn thương yêu.
“Anh thích em...........để tóc dài?”
“Ừ.” Anh vừa nói, vừa cúi người về phía trước: “Thật ra thì, tóc ngắn cũng không tệ.”
Ánh mắt Cù Thừa Sâm quét qua môi cô, lại vén tóc mái trên trán ra một chút, Ôn Miên bày ra bộ dáng vô cùng nhu thuận mặc anh xử trí.
Trung tá tiên sinh sao có thể bỏ qua cơ thể mềm mại không chút lực công kích nào như thế, anh cúi người ôm cô vào ngực, đầu tiên là một nụ hôn khiến cho cô hoàn toàn thuận theo, thanh âm thở dốc mềm mại của cô, nghe giống như đang làm nũng.
Tất cả vẻ lạnh lùng của Cù Thừa Sâm đều được cởi bỏ, ham muốn ngày càng nhiều, càng khao khát nụ hôn và sự đụng chạm nhiều hơn. Ôn Miên đã sớm quen với những phán ứng của cơ thể này, cô cắn anh theo bản năng,lau sạch những vết nước trên môi anh.
Mút, ngửi, liếm, ngậm. Cù Thừa Sâm vừa mới kết thúc diễn tập, tinh thần vẫn vô cùng sung mãn, chút an ủi này căn bản không đủ để xoa dịu dòng máu nóng đang cuộn trào trong người anh.
Thật may là chiếc xe này, thủy tinh mờ nên không thể nhìn vào bên trong. Trung tá tiên sinh nhấc cô lên, tách ra hai chân, để cô ngồi vững vàng trên người anh.
Ôn Miên không khống chế được nghiêng người, vừa ôm chặt vừa hôn Đội trưởng Cù, cô cảm nhận được bộ phận nhô ra trên người anh, đang vừa vặn để giữa hai chân mềm mại của cô, tư thế hiên ngang khiến cho cô kinh hồn bạt vía.
Ôn Miên nuốt nước miếng, tư thế này quá lộ liễu rồi?!
“Đừng như vậy...........sẽ có người tới.”
“Anh sẽ chú ý.” Mặt Cù Thừa Sâm nhìn vào kính chắn gió, thần sắc bình tĩnh: “Tin tưởng đôi mắt của anh.”
Cô dĩ nhiên không phải không tin vào thị lực của anh, mà là không tin người đàn ông này sẽ bỏ qua cho cô!
Gió lạnh thổi qua, mùa đông giá rét phủ kín khắp nơi. Ôn Miên ngọ nguậy muốn thoát, nhưng hai tay đã sớm bị anh khống chế trong ngực, bàn tay vòng qua hông và cô cô, lửa nóng trên bàn tay bắt đầu du ngoạn khắp người cô, cảm nhận một cách chân thực sự mềm dẻo và đường cong mê người của cô.
Ôn Miên bị mê hoặc, hai cánh tay chủ động quàng lên hông anh, trong lúc đang hôn môi thì tay của cô sờ tới thứ nóng bỏng ở phía dưới, cảm giác nóng như bàn ủi khiến cho cô khó có thể quên được.
Cử động ngoài ý muốn của cô gái nhỏ khiến cho anh càng cố chấp muốn nhiều hơn nữa, anh không đổi được bản chất kiên cường của đàn ông, chỉ có thế tiến công như gió giật mưa sa mới có thể mang lại khoái cảm tràn đầy cho cả hai ngươi,
Vật thể phía dưới ngày càng căng trướng, Ôn Miên nghe được tiếng tim đập của Cù Thừa Sâm, đột nhiên liền yên tĩnh lại, chỉ có bên tai là vẫn còn nóng bỏng.
“Anh có muốn hay không...........em giúp anh?”
Cù Thừa Sâm cố ra vẻ không hiểu: “Giúp anh lái xe?”
Người đàn ông trêu chọc vành tai cô, cô gái nhỏ giọng lầu bầu: “Sao có thể lái xe giúp anh chứ, em còn không có bằng lái.”
Trong lòng Cù Thừa Sâm cảm thấy nhồn nhột, giọng nói của Ôn Miên phả vào bả vai của anh, ánh mắt nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy dấu vết nơi bả vai, có chút sưng lên.
“Anh bị thương?” Cô vừa nói, vừa hít một ngụm khí lạnh.
Hô hấp mềm nhẹ thổi vào côo anh, làm cho dây cung trong đầu anh lần nữa căng lên: “Chỉ là bị sướt qua thôi.” So sánh với những vết thương đã từng có trên người anh, thật là nhẹ như lông hồng.
Bàn tay xấu xa của người đàn ông mò vào trong áo lông của cô, thân thể càng ngày càng mềm theo sự đụng chạm của anh, trên người cô có một mùi thơm rất dễ chịu, giống như...........mùi vị quê nhà.
Cù Thừa Sâm há miệng cắn vào đầu vai cô một cái, Ôn Miên bị đau, lại bị anh giày vò không thể làm gì, vật cứng rắn nóng bỏng của anh đặt giữa hai chân cô đã trướng lên thành một khối lớn, khiến cô không thể nhúc nhích.
Bàn tay nhỏ bé của cô vô tình di chuyển xuống phía dưới, giống như được hướng dẫn, bất tri bất giác đi đến vị trí nhô ra của anh, hơi thở đàn ông dẫn dụ, ánh mắt nóng rực của Cù Thừa Sâm quét qua mỗi một nơi trên thân thể cô.
Đầu lưỡi trơn mềm cuộn vào nhau, giữa hai chân trướng đau khó chịu, hận không thể phát tiết tại chỗ, Ôn Miên không biết ngoại trừ dâng môi lưỡi lên còn có thể làm gì cho anh, chỉ có thể dùng tay lúc gần lúc xa hóa giải thống khổ giúp anh —— nhưng càng xoa lại càng thống khổ.
Cù Thừa Sâm dùng sức đè cô xuống, hung hăn hôn mắt cô, cái mũi, đôi môi...Thân thể hai người dính vào nhau thật chặt, ngón tay của anh chạm vào eo thon của cô, đưa vào trong quần cô, sờ cặp mông đầy đặn không chút kiêng kị, thân mật quấn quýt.
Cô cảm nhận được bắp thịt cân đối của anh, xương cốt rắn chắc, mà anh lại yêu tất cả sự mềm mại của cô.
Cô là của anh, sớm hay muộn đều là của anh.
*********
—— —— ——Đoạn truyện vui —— —— ——
Bùi Sách hiếm có khi có dịp rảnh rỗi, đến căn cứ huấn luyện của lính đặc biệt, biết được trung đội một của đội hành động hạng nhất đã đổi khẩu hiệu mới: “Còn sống còn làm, chết đi là hết, việc huấn luyện do đội trưởng định đoạt!”
Bùi Sách: “Khẩu hiệu này ai nghĩ ra?”
Mọi người: “Báo cáo! Là tự Đội trưởng!”
Bùi Sách: “........... “
Quá trình thân mật của hai người đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Anh liếc nhìn màn hình đang lóe sáng, bất đắc dĩ cười: “Hối chúng ta qua kìa.”
Nhà họ Cù tối nay rất vắng khách, vị sếp già nào đó dường như là muốn đuổi những kẻ phá rối đi, vậy nên trừ Bùi Bích Hoa, cũng chỉ có chú út nhà họ Bùi tự mình muốn đến.
Cha chồng vừa thấy đứa con dâu tương lai này, chợt tức giận: “Con gái mà cắt tóc ngắn cái gì...........Nam không ra nam, nữ không ra nữ, chẳng giống cái gì!”
Cù Thừa Sâm nhàn nhạt nói: “Cha còn có ý định quan tâm cả những chuyện này nữa à.”
Sắc mặt Cù Viễn Niên tối sầm, nhất thời, không khí trở nên lúng túng. Cha con tranh cãi tốt nhất không nên xen vào, trừ có một cô gái được xem là ngoại lệ.
Ôn Miên sụp mi mắt: “Bác Cù, thật ra là tiệm cắt tóc làm hư tóc của cháu, chỉ có thể sửa thành tóc ngắn...........Cháu cũng rất đau lòng.”
Bùi Bích Hoa nghe được những lời này, vội vàng dựng một bậc thang cho bọn họ leo xuống.”Sao lại như thế, đang yên đang lành, cũng sắp chụp ảnh cưới, còn chạy đi cắt tóc ngắn...........Nhưng cũn không sao, nếu tóc của Tiểu Ôn ra nhanh, không lâu lắm là có thể dài lại.”
Cù Viễn Niên trừng mắt lạnh, ông liếc nhìn sắc mặt bình tĩnh của con trai, trong lòng ra một chủ ý.
“Ôn Miên, theo tôi vào thư phòng, tôi muốn nói chuyện riêng với cô một chút.”
Cù Thừa Sâm nhíu mi, định phản bác, Bùi Sách nghiêng người qua, cản anh lại: “Để cho cô ấy đi đi, sớm muộn cũng phải qua cửa này, bao che cho con cái cũng không đến mức như cháu.”
Mặt Trung tá Cù biến sắc, Ôn Miên đi đến bên cạnh anh, chợt cười một tiếng: “Sếp, anh đừng lo.”
Người đàn ông than nhẹ một tiếng, anh biết không thể làm gì khác hơn là để cô tự giải quyết. Vỗ vỗ đầu Ôn Miên, bàn tay ấm áp mang theo lực đạo thích hợp.
Bùi Sách nhìn theo bóng lưng của Ôn Miên, dùng lời kích thích người nào đó: “Cô gái này miễn cưỡng có thể chấp nhận được.”
Cù Thừa Sâm nhíu mày một cái, không để ý tới anh ta.
Người nọ lại nói: “Cắt tóc chưa chắc không phải là chuyện tốt.”
Mặc dù giọng nói hời hợt, nhưng rõ ràng trong lời nói có ý khác, rốt cuộc không còn cách nào,
Trung tá Cù nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Nói đi.”
“Cô gái này tiếp xúc với người của cơ quan tình báo nước ngoài, người của chúng ta sợ cô ấy là gián điệp, muốn giám sát cô ấy, đã bị chú ngăn cản.”
Nếu không phải vì chuyện này, Bùi Sách cũng không biết được nguyên nhân Ôn Miên đột nhiên cắt tóc.
Bên trong phòng, Ôn Miên quan sát chung quanh thư phòng của tư lệnh Cù, hướng mắt về tủ kính nhìn từng cái huy chương được lau chùi sạch sẽ, không khỏi than thở trong lòng.
Dù sao cũng là con cháu nhà họ Cù, không giống được.
Ông Cù đứng sau bàn sách, nhìn kỹ Ôn Miên, từ từ mở miệng: “Chuyện hôn sự giữa cô và Cù Thừa Sâm, cho tới bây giờ tôi cũng không nhất thiết phải phản đối, nếu như đã vào nhà này, nhưng thứ như “Ba điều nghiêm cấm, tám điều chú ý”, sau này nhất cử nhất động của cô cũng đều đại biểu cho nhà chúng ta, cô phải luôn chú ý khuôn phép.”
Đứng trước mặt ông Cù là nhân vậy lớn quyền thế ngập trời, Ôn Miên không dám thất lễ, ngoan ngoản đáp một tiếng.
Dường như Cù Viễn Niên cũng cuốn thả lỏng, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, trầm giọng nói: “Cha cô hy sinh vì nhiệm vụ tôi biết, chuyện của anh trai cô tôi cũng biết rõ.” Ông nhìn về phía Ôn Miên, nói: “Nếu sau này Thừa Sâm có hỏi đến chuyện này, chúng ta cũng không cần nhắc đến.”
Ôn Miên khéo léo gật đầu: “Cám ơn sếp Cù.”
“Tôi không cần biết lúc trước cô muốn vào nhà chúng ta vì lý do gì, tâm tư gì, nhưng sau này ngàn vạn lần không nên làm càn.”
Đây là lần duy nhất Cù Viễn Niên có thái độ ôn hòa với Ôn Miên từ trước đến giờ, cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Ôn Miên hiểu bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, Cù Thừa Sâm là bảo bối trong lòng biết bao nhiêu lãnh dạo, sao cô có thể xứng với anh chứ? Mặc dù cô có dung mạo, nhưng cũng không phải là bông hoa duy nhất.
May mà, cô hiểu ông Cù là một quân nhân chính trức, bằng không sao chịu để cho Cù Thừa Sâm ở tuyến một tranh đấu với Tử thần, sao có thể dạy được một đứa con tài giỏi như thế.
Cù Viễn Niên không quan tâm con dâu có xuất thân từ danh môn hay không, ông chỉ hy vọng cô ưu tú.
Trong đầu Ôn Miên phân tích cặn kẽ, sự trầm tĩnh của cô cũng khiến cho Cù Viễn Niên có chút suy nghĩ không thể nói rõ.
Ông cũng làm cách mạng nhiều năm, nhìn thấy bao nhiêu loại binh lính, biết được bao nhiêu loại người, nếu trong mắt cô gái này có chút dối trá nào, cũng không thể thoát khỏi ánh mắt trinh sát của ông.
“Sếp Cù, nếu chuyện này là bí mật, vậy chúng ta nên tuân thủ quy tắc giữ bí mật, cháu cũng có vài lời muốn nói thật với bác.” Ôn Miên đứng ngay ngắn, sau đó khẽ mỉm cười: “Bác nói đúng, cháu ở cùng một chỗ với Trung tá Cù, bất luận ở mặt nào cũng sẽ có được rất nhiều lợi ích, nhưng mà cháu chọn anh ấy, hoặc là nói, lựa chọn cuộc quân hôn hôn này với nhà họ Cù, còn có một nguyên nhân rất quan trọng.”
Cù Viễn Niên không khỏi dùng cặp mắt trải qua thể sự phong trần, chiến hỏa ngập trời thăm dò mục đích của cô, nhưng nụ cười của Ôn Miên chỉ có đầy sự tôn kính và tin tưởng.
“Cháu khâm phục bác, kính nể Cù Thừa Sâm, đối với quân nhân, có có lòng kính ngưỡng không nói ra...........Cháu rất cảm ơn bộ đội đã khiến cho anh trai của cháu trở thành người ưu tú như vậy.” Cô cúi đầu, trên mặt đầy vẻ tưởng niệm: “Bức thư cuối cùng anh trai cháu để lại, đã từng viết một câu, anh ấy nói “tình yêu vĩ đại nhất trên thế giới này, chính là tình yêu Tố quốc “...........Lúc ấy cháu đã khóc, bởi vì cháu chưa bao giờ biết...........Trên đời này lại có những người vĩ đại như vậy, anh trai cháu trở thành một quân nhân như vậy đáng để cho cháu tự hào.”
Nhìn hốc mắt của cô gái nhỏ đầy nước mắt, ông rất tán thưởng lòng yêu nước của cô gái này, cô hiểu quân nhân như vậy, dĩ nhiên cũng nguyện ý chịu đựng vì quân nhân, chịu được sự tịch mịch cô đơn quanh năm suốt tháng.
Cù Viễn Niên làm một quân lẽ biểu hiện lòng kính trọng cao nhất với Ôn Miên: “Đứa nhỏ, đây là cho anh trai cháu. Sau này những điều không vui kia, đừng nhớ đến nữa.”
“Cháu biết, chẳng qua là bác sợ con trai lo lắng.” Hốc mắt Ôn Miên không khỏi ửng đó, nhưng trên mặt lại là nụ cười ngọt ngào: “Từ tình cảm bác dành cho Tiểu Quang cháu có thể nhìn ra, dù cho cháu không có cha, cháu vẫn có thể hiểu được, sếp Cù thật sự là một người cha tốt.”
Cù Viễn Niên nghe vậy ngẩn người, những lời này của Ôn Miên, hơn nữa vẻ lanh lợi của cô, khiến cho ông nhớ đến đứa nhỏ hay gây sự nhà mình.
Nói đến cô gái này một mình gả tới đây, cũng thật không dễ dàng. Luật pháp quân hôn bảo vệ quyền lợi của quân nhân, cô lại không có bất kỳ chỗ dựa nào, nếu sau này tranh cãi với nhà họ Cù, chính là châu chấu đá xe.
Xem ra, cô gái này rất tin tưởng nhà ông, sau này hiển nhiên sẽ không khiến cô phải khó xử.
Cù Viễn Niên lại nhìn Ôn Miên mấy lần: “Đây mới là cô gái tốt của ta.”
“Cảm ơn sếp.”
Ông nhíu mày một cái, giống như buồn bực lắc đầu: “Gọi “cha”, sau này phải tập cho quen đi.”
Ôn Miên có chút ngượng ngùng, rốt cuộc cô cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhỏ giọng kêu: “Cha.”
***********
Sau khi ăn cơm ở nhà họ Cù xong, Cù Thừa Sâm nói phải cùng Ôn Miên trở về nhà, nụ cười của Bùi Bích Hoa vốn đang rạng rỡ, nghe được những lời này nhất thời không vui.
“Trở về làm gì? Một năm con có thể trở về mấy lần chứ? Sau này kết hôn, mẹ muốn gặp con đúng là khó càng thêm khó!”
Ôn Miên vội vàng nói: “Anh ấy sẽ không.”
Mặt Cù Thừa Sâm không đổi sắc, đứng sóng vai với cô: “Sẽ thường mang cô ấy về mà.”
Bên ngoài gió thổi rất lớn, Cù Viễn Niên chỉ chỉ ngoài cửa số, ra lệnh: “Đã trễ như thế, còn đưa tới đưa đi, ngày mai con không trở về bộ đội, dứt khoát ở đây đi.”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
66 chương
88 chương
13 chương
59 chương
82 chương
324 chương
124 chương