Tình Yêu Lạ

Chương 47

Sau bữa ăn sáng, chúng tôi có một cuộc tản bộ trong vườn nhà. - Em cho tụi nó ăn ít ít thôi, cho ăn nhiều là bữa sau lật bụng hết. - Đứng đằng sau lưng tôi, Quân đang bận tắm tưới cho đám cây kiểng nhưng vẫn không quên phần của bầy cá. Tôi đang cho tụi nó ăn nè. - Chứ không phải mình cho ăn nhiều thì cá mau lớn sao anh? – Tôi chớp chớp mắt ngạc nhiên. - Cá người ta nuôi kiểng mà em cho ăn kiểu đó là em bị uýnh mau lắm đa. – Quân bật cười, nhìn tôi châm chọc. Quả thực là tôi chưa bao giờ nuôi cá kiểng. - Ai dám đánh tui? - Phải rồi! Đâu ai dám đánh đâu! Chỉ có chị em con Tina với thằng Dustin thôi mà đã rách nát hết rồi, thêm ai đánh nữa chắc là xụm bà chè luôn. - Tui thấy chỉ có ông là ăn hiếp tui nhiều nhứt thôi! - Anh ăn hiếp em àh? – Quân há hốc miệng nhìn tôi y như thể con khỉ trong chuồng thấy người đẹp mặc áo tắm đi ngang qua chổ nó. - Nói coi có phải hong? - Chắc có… - Hắn đắm chiêu suy nghĩ về câu hỏi của tôi. - Biết điều thì xin lỗi, không tui khóc ba ngày ba đêm cho ngập nhà ông luôn àh. - Trót ăn hiếp rồi thì ăn hiếp thêm cũng đâu có tội khác há. - Một cách bình thản, Quân lia cái vòi xịt kiểng sang chổ tôi rồi vẫy mạnh nó. – “Chết nè! Chéo chéo chéo… Bùm bùm bùm… Pằng chéo…” - Không chơi xịt nước!! – Tôi ù bỏ chạy đi. - Ai rủ đâu mà chơi. Anh đang ăn hiếp em mà. Hehehehehe… (#_#) Xúi quẩy gì đâu! Một ngày đầy nước… - -------------------------- Ngày Chủ Nhật của chúng tôi mở đầu với một vài chuyện lãng mạn nhưng lại đầy vẩn vơ ấy, nó đồng thời cũng là một ngày đầy bận rộn cho cả hai đứa. - Anh nè, có khi nào hai đứa mình một hồi đang hôn hít gì đó mà ba mẹ anh dzề tới hong anh? – Tôi lau vội chổ bẩn trên mặt kính, chợt nghĩ ra một câu hỏi mà mình đã quên lên quên xuống từ tối hôm qua. Tự nhiên sao giờ tôi nhớ lại mới hay! Không vội trả lời, Quân chỉ chăm chú vào công việc, lo xịt xịt chai nước rửa kính lên mặt kính rồi tiếp tục lau. - Ổng bả không về đâu mà lo! Chắc ăn không về! – Anh ấy nói một cách bảo đảm và đầy tự tin. - Tại sao? – Tôi cảm thấy vô cùng khó hỉu trước câu trả lời này. - Li dị hơn bảy năm nay rồi còn đâu! Mà ba anh cũng mất được năm năm rồi, em khỏi cần phải lo chi cho mệt! (>_