Tình yêu khác thường xuất hiện rồi
Chương 4 : (1). bóng lưng cô đơn
Rất lâu sau đó, Phó Tiểu Vũ vẫn run rẩy trong ngực Alpha.
Cậu không nói bất kỳ lời nào, chẳng qua cứ run rẩy mãi, đó là một cơn chấn động dài vô tận.
"Tôi biết." Alpha vẫn luôn ôm chặt lấy Phó Tiểu Vũ, vuốt ve từng tý từng tý một tuyến thể sau gáy đã dần hết sưng của cậu, khẽ nói: "Đừng sợ, đừng sợ nhé."
Omega rõ ràng là chẳng nói gì, nhưng dường như Hứa Gia Lạc đều hiểu cả.
Phó Tiểu Vũ vẫn luôn cho rằng mình đủ đũng cảm——
Là cậu quyết định gọi cho Hứa Gia Lạc, là cậu đã nói rằng "Tôi nghĩ kỹ rồi," cũng chính là cậu muốn Hứa Gia Lạc dẫn mình biết đến những điều trước nay bản thân chưa hề hay biết.
Thế nhưng hóa ra cậu vẫn cứ sợ hãi.
Phó Tiểu Vũ đã theo đuổi Hàn Giang Khuyết biết bao năm nay, mặc dù Phó Cảnh hết sức ủng hộ, nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi điện đến gặng hỏi cậu xem đã lên giường với Hàn Giang Khuyết hay chưa.
Đó đương nhiên là có ý muốn xác nhận, xác nhận xem trước khi cậu có được lời hứa về hôn nhân thì có tùy tiện trao đi thể xác của mình hay không.
Trông cậu có vẻ ngang ngược tự chủ, nhưng thật ra sự nghiêm khắc của tuổi thơ từ đầu đến cuối vẫn luôn đi theo như hình với bóng, Phó Tiểu Vũ chưa từng thoát được khỏi sự kìm kẹp của Phó Cảnh đối với mình, cho đến tận tối nay——
Kể từ sau tối nay, hết thảy đều đã không còn giống như trước nữa.
Nếu cậu đã lựa chọn đuổi theo dục vọng của mình, chính là đã chọn đi con đường ngược lại với kỳ vọng của cha.
Trên con đường đó chỉ có mình cậu tiến về phía trước, một mình cậu chiến đấu, vì vậy nhất định thế nào cũng rất cô độc.
May mắn hay bất hạnh, cậu đều sẽ phải tự gánh vác một mình.
Phó Tiểu Vũ không có cách nào hoàn toàn dũng cảm, thậm chí chỉ muốn cuộn mình lại trong lòng Hứa Gia Lạc thêm chốc lát nữa——
Người Alpha này đã cho cậu lần đánh dấu tạm thời đầu tiên.
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên có một suy nghĩ rằng, nhiều năm về sau, không biết Hứa Gia Lạc có còn nhớ cậu không? Có còn nhớ về lần đầu tiên của một Omega vụng về lại yên lặng này hay không?
Suy nghĩ đó, khiến cậu cảm nhận được sự yếu đuối trước nay chưa từng thấy bao giờ.
...
Hứa Gia Lạc một mực chờ đợi cho đến khi Omega trong lòng mình dừng lại những run rẩy nhỏ vụn, lúc này anh mới nâng khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ từ trong ngực mình lên, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Vẫn khó chịu à?"
Phó Tiểu Vũ lắc lắc đầu.
Thực ra vẫn còn đau, nhưng cậu không định nói ra.
Khi Hứa Gia Lạc ôm lấy Omega như thế này, cậu mới nhận ra là lúc nãy mình đã cắn mạnh đến thế nào, trên xương quai xanh của Alpha có dấu răng cắn chảy cả máu, cậu dùng tay vuốt ve nơi đó, nhưng lại không dám trực tiếp đụng vào vết thương, chỉ miết miết phần da thịt xung quanh, Phó Tiểu Vũ cảm thấy có lỗi vô cùng, rõ ràng là Alpha đang thỏa mãn nhu cầu cho cậu thế mà lại bị mình cắn.
"Hứa Gia Lạc..."
"Không sao."
Phó Tiểu Vũ còn chưa nói hết lời thì Hứa Gia Lạc đã dứt khoát nói ra rồi.
Cậu chỉ có thể im lặng.
Một khi đã tỉnh táo lại từ sau những kịch liệt của tình dục, khôi phục lại được một chút lý trí, mới ý thức được rằng hai người họ ở chung thế này đột ngột đến thế nào.
Rõ ràng là cậu đang nằm trên giường của Hứa Gia Lạc, được Hứa Gia Lạc thân mật ôm trong lòng mình, rõ ràng là... cũng muốn nói chuyện với anh, nhưng lại đơ ra chẳng biết nên mở lời từ đâu.
"Đi thôi, bây giờ có thể thả cậu đi tắm được rồi đó."
Hứa Gia Lạc ôm lấy đầu của Phó Tiểu Vũ, sau đó lại bế cậu lên.
Khi đứng dậy, bởi vì động tác của hai người khá mạnh nên chiếc chăn bị trượt xuống, để lộ ra ga trải giường chói mắt.
Phó Tiểu Vũ nhanh mắt nhìn thấy được.
Hô hấp của cậu trở nên gấp gáp hơn một chút, len lén dùng ngón chân móc lấy một góc chăn muốn giấu đi dấu vết còn lưu lại trên bề mặt ga giường.
Hứa Gia Lạc đã nhìn thấy hết, khóe miệng anh cũng không kiềm được khẽ giương lên.
Nhưng Alpha không nói gì cả, bởi vì đột nhiên không muốn lần nào cũng vạch trần Phó Tiểu Vũ.
Trước đây vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ Omega vì lòng tự trọng mạnh mẽ mà gồng mình lên chống đỡ rất không dễ được lòng người, nhưng bây giờ nhìn thấy Phó Tiểu Vũ trong giây phút như thế này vẫn âm thầm bảo vệ cho thể diện của mình thì cảm xúc của Alpha đã không còn giống như trước đây nữa.
Động tác này của Omega có hơi giống với cái tính ưa sạch sẽ của Hạ An cứ đi vệ sinh xong lại phải vùi trong cát cho mèo, điều này khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.
Lúc trước khi ôm Phó Tiểu Vũ, thật ra Hứa Gia Lạc đã dùng điều khiển từ xa chuẩn bị xong nước trong bồn tắm ở phòng vệ sinh của phòng ngủ chính rồi.
Vì thế sau khi bước vào, anh bèn đặt thẳng cơ thể đang để trần của Phó Tiểu Vũ vào trong bồn tắm, sau đó lại nhỏ vào vài giọt tinh dầu hương cam của Jo Malone.
Lúc Hứa Gia Lạc đứng dậy sắp đi ra ngoài, cuối cùng Phó Tiểu Vũ cũng không nhịn được nữa, cậu bỗng nhiên vòng tay qua cổ anh, nói rằng: "Hứa Gia Lạc, anh không tắm à?"
Bồn tắm rất lớn, thực ra cả hai người đều có thể nằm xuống được.
Suy nghĩ này có hơi xấu hổ, xấu hổ tới mức cậu muốn âm thầm bào chữa cho cái sự dính người của mình, thậm chí còn nghiêm túc nghĩ rằng——
Hứa Gia Lạc, anh thực sự cần phải đi tắm mà.
"Tôi còn có chút việc, để muộn tý nữa tắm ù qua là được."
Phó Tiểu Vũ cảm thấy có chút thất bại, nhưng vào đúng lúc này Hứa Gia Lạc lại thò tay vào trong nước xoa xoa cái bụng của cậu, rồi khẽ nói: "Cậu ngâm nước nóng một lát đi, đợi lát khá hơn rồi tôi đưa cậu đi ăn cái gì ngon ngon nhé."
Chẳng qua là một câu nói này, "Đợi lát nữa tôi đưa cậu đi ăn ngon nhé" đã khiến Phó Tiểu Vũ vui lên, cậu thật sự không dám tin rằng tâm trạng của mình chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi đó thôi, mà lại có thể lên lên xuống xuống ghê gớm là thế, nhưng mà câu nói đó quả thật mang một ý nghĩa cực kỳ lớn lao——
Nếu không có câu nói đó, tất cả sẽ giống như bởi vì kỳ phát tình đang tạm hoãn mà cũng ngừng lại theo, nhưng có được câu nói này, cậu mới tin tưởng rằng niềm vui và sự ấm áp ấy vẫn còn có thể được tiếp tục kéo dài.
Trong phòng vệ sinh đã được điều chỉnh sang chế độ gió ấm, lượng nước và độ nóng trong bồn tắm cũng rất vừa vặn, khi nằm xuống quả thực đã cảm nhận thấy mỗi một lỗ chân lông trên người mình đều đang được thả lỏng.
Phó Tiểu Vũ nghe lời Hứa Gia Lạc, ngâm mình thoải mái thoải mái trong bồn tắm một lúc rồi mới đi ra.
Khi cậu dùng chiếc khăn bông to đùng màu ghi treo ở bên cạnh của Hứa Gia Lạc để lau người, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi tò mò, cho dù chỉ có một mình trong vệ sinh nhưng theo bản năng vẫn ngó nghiêng xung quanh một tý, sau khi xác định là không có ai, lúc này mới lén lút cúi đầu xuống hít cái khăn của Hứa Gia Lạc một cái, trên đó không còn mùi bạc hà nhưng vẫn còn lưu lại hương thơm thoang thoảng của chiếc khăn tắm mới được giặt xong.
Thơm quá.
Cậu có cảm giác kỳ lạ rằng hết thảy của Hứa Gia Lạc đều rất thơm, không chỉ là mùi hương bạc hà trên người anh, mà còn có tinh dầu hương cam Alpha đã dùng, cùng với mùi hương lành lạnh của nước giặt anh đã sử dụng nữa, tất cả của Hứa Gia Lạc khi cậu ngửi thấy đều khiến người vui thích.
Lúc này Phó Tiểu Vũ mới đột nhiên nhận ra rằng, sau khi tắm xong thì hình như mình không có quần áo để mặc.
Cậu thật sự chưa từng gặp phải tình huống lúng túng như thế này bao giờ, thế nên lúc này đành phải quấn khăn vào rồi thử mở cửa ra thăm dò, muốn nhỏ giọng gọi Hứa Gia Lạc một tiếng.
Nhưng vào giây phút lúc mở cửa ra, cậu đã nhìn thấy trên chiếc tủ thấp ở bên cạnh cửa đã được đặt sẵn một bộ quần áo Hứa Gia Lạc chuẩn bị cho cậu từ sớm rồi.
Đó là một bộ quần áo ngủ bằng vải bông màu xanh đậm, cậu giơ lên giũ một cái trong lúc lơ đãng thì từ bên trong lại rơi ra một chiếc quần đùi màu đen đã được quấn gọn.
Người này chu đáo đến nỗi khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ.
Phó Tiểu Vũ nhặt chiếc quần đùi kia, ôm lấy cả bộ quần áo ngủ màu xanh đậm kia nữa, không nhịn được khẽ cười lên.
Vóc người Phó Tiểu Vũ cao gầy, vì thế bộ quần áo ngủ của Hứa Gia Lạc mặc trên người cậu chẳng qua là có hơi rộng hơn một chút.
Chỉ có chiếc quần đùi kia với cậu mà nói thì phần hông và bắp đùi là hơi thoáng quá, lúc đi bộ cứ cảm giác như có gió lùa vào bên trong vậy.
Tuy là không vừa người cho lắm, nhưng sau khi mặc vào, trong lòng lại cứ thấy nhẹ bẫng.
Phát tình, còn cả lúc sau khi phát tình được mặc quần áo của đối phương nữa, những điều này đối với cậu đều thuộc về thế giới đầy bí ẩn của người trưởng thành mà Phó Tiểu Vũ vẫn luôn hướng tới.
Vì thế mỗi lần lại được trải nghiệm thêm một chút, đều sẽ cảm thấy phấn khích.
Phó Tiểu Vũ đi lại trong phòng khách một vòng nhưng không tìm thấy Hứa Gia Lạc, chỉ nghe thấy những tiếng động vang lên từ chiếc máy giặt đang giặt quần áo.
Hứa Gia Lạc đang giặt gì thế nhỉ?
Đợi đến khi Phó Tiểu Vũ tò mò trở lại phòng ngủ chính, cậu mới tìm ra được câu trả lời.
Bộ chăn ga gối màu xanh đậm nay đã được đổi thành một bộ màu be khác, động tác nhỏ muốn phủ chăn lên lúc nãy của cậu rõ ràng là không lọt qua nổi mắt của Hứa Gia Lạc.
Mà không phải chỉ có những đồ dùng trên giường, ngay cả quần áo vừa nãy ném xuống đất, áo sơ mi và quần dài của cậu cũng không thấy đâu nữa, chắc là đều bị mang đi giặt hết rồi.
Bình thường trông Hứa Gia Lạc làm biếng như thế, vậy mà vào lúc cậu đi tắm lại đi làm việc nhà đâu ra đó.
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, rốt cuộc cách tấm cửa kính ngoài ban công đã nhìn thấy bóng dáng của anh.
Tuy đã vào Đông, nhưng Alpha cấp A lại có được tố chất thân thể không giống như những người bình thường, vì vậy chỉ mặc mỗi quần áo ngủ bằng vải bông đứng ở bên ngoài cũng không cảm thấy sao cả.
Trên ban công của anh có rất nhiều tuyết đọng, nhưng đều đã được quét sang một bên, trong góc còn bày mấy chậu hoa, bởi vì quá lạnh nên bên trong đó cũng không thấy có cây cối gì.
Hứa Gia Lạc đứng ngẩn ra một lúc, sau đó lại tự châm cho mình điếu thuốc tiếp theo là đi đến cạnh bồn nước ở ban công rồi cứ đứng như thế nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài.
Trong đêm Đông, bóng lưng ấy của anh thoạt nhìn vô cùng cô đơn.
Có một phút chốc như thế, cho dù đang đứng cách một tấm cửa kính nhưng Phó Tiểu Vũ vẫn chắc chắn được rằng Hứa Gia lạc đã thở dài một hơi.
Đôi khi cậu sẽ có một loại cảm giác rất kỳ lạ rằng, Hứa Gia Lạc phóng khoáng lười biếng lại hài hước dịu dàng trước mặt mọi người kia chỉ là một Hứa Gia Lạc, anh cố tình "diễn" ra mà thôi.
Mà Hứa Gia Lạc chân chính, thật ra lại đang giấu mình giữa bốn về vắng lặng không một bóng người để buông một tiếng thở dài, cho dù đã cố giấu mình trong cảnh đêm tăm tối nhưng vẫn không thể giấu đi được nỗi cô đơn trong bóng lưng của mình.
Trong lòng Phó Tiểu Vũ đột nhiên lại trào dâng một loại cảm giác bủn rủn thật xa lạ, cậu không kiềm nổi bèn liều lĩnh mở cửa ra, bước vào trong ban công gió rét lạnh thấu xương ấy.
Mà Hứa Gia Lạc lúc này đang đứng trước bồn rửa tay cũng đã nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh hơi ngạc nhiên bèn quay người lại nói: "Nhanh thế đã ngâm xong rồi à?"
Trong miệng của Alpha cao lớn kia vẫn đang ngậm điếu thuốc, cho nên lúc nói chuyện cũng không được rõ ràng cho lắm, thoạt nhìn trông còn có hơi lưu manh.
Ở trong tay anh, thật bất ngờ lại đang cầm chiếc quần lót trắng tinh đã được sát xà phòng.
Phó Tiểu Vũ không khỏi ngơ ngác khựng lại, nhiệt độ cả khuôn mặt cũng nhanh chóng bốc lên.
Đó, đó là của cậu...
"Cậu ra đây làm gì?"
Hứa Gia Lạc híp mắt lại, không vui lắm vì dáng vẻ bây giờ của mình bị Phó Tiểu Vũ nhìn thấy.
Anh cũng chẳng phải là người hay ngại ngùng gì, nếu đã nhìn thấy rồi thì cũng lười chẳng buồn nói thêm nữa, bèn quay người lại vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ngậm điếu thuốc kia.
Nhưng một lát sau, anh bỗng nhiên lại ngửi thấy hương Tử la lan trên cơ thể người từ phía sau bay đến——
Là Phó Tiểu Vũ đang ôm lấy lưng anh từ đằng sau.
"Hứa Gia Lạc..." Tiếng nói của Omega mang theo chút giọng mũi, mềm mại, dính dính gọi tên anh.
Tiếng gọi này khiến anh phải ngừng lại động tác, tiếp theo đó giọng cũng khàn đi nói: "Đồ mặc sát vào người, giặt tay vẫn tốt hơn."
Câu nói này mang chút ý tứ hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng thật ra là đang tự giải thích cho mình.
Hành vi giặt đồ lót cho một Omega không thân lắm quá not cool, ngay bản thân Hứa Gia Lạc cũng cảm thấy không chịu nổi.
Nhưng không giặt cũng không được, vứt ở đó sẽ bị nhiễm khuẩn đối với cơ thể Omega cũng không tốt.
Anh đã rất nhọc lòng lo nghĩ, còn cố ý chọn lúc Phó Tiểu Vũ đi tắm mới trốn ra ngoài ban công gió lạnh thổi vù vù như thế này để giặt đồ, không ngờ là hành động này của người cha già vẫn bị tóm được.
Hứa Gia Lạc không kiềm được những bực bội trong lòng bèn nhả ra một làn khói chữ O.
Omega ở đằng sau anh yên lặng một lúc, mới dựa vào trên lưng anh, nói nhỏ: "Chưa từng có ai giặt đồ cho tôi."
Thậm chí Phó Cảnh cũng không.
Khi Phó Tiểu Vũ bắt đầu có thể ghi nhớ được, người cha Omega của cậu lúc nào cũng bận bịu với việc tìm kế sinh nhai, cho nên chuyện nhà cửa cũng không để tâm cho lắm, đồ lót cùng với quần áo mặc ngoài đều ném hết vào trong chiếc máy giặt cũ kỹ rồi giặt cùng nhau.
Sau này khi cậu lớn lên rồi mới biết giặt như thế không vệ sinh.
Trái tim Hứa Gia Lạc bỗng nhiên mềm nhũn, hai tay anh vẫn còn đang dính nước không giang tay ra được, chỉ có thể từ trong miệng lẩm bẩm một tiếng: "Cầm giúp tôi điếu thuốc."
Omega đang dựa vào lưng anh rất nghe lời duỗi tay ra lấy điếu thuốc kia xuống——
Nhưng ngay sau đó, lại muốn làm cái việc khác người là đưa lên miệng mình.
"Phó Tiểu Vũ!" Hứa Gia Lạc lập tức ngừng lại động tác, trở nên hung dữ nói: "Dụi thuốc đi cho tôi."
Phó Tiểu Vũ hoảng hốt vì giọng nói đột nhiên tăng cao của Alpha, dù sao cậu cũng là học sinh ngoan vì vậy lập tức thấy hơi chột dạ, vội vàng dụi tắt điếu thuốc kia trên lan can.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
38 chương
32 chương
79 chương
54 chương
5 chương
36 chương