Tình Yêu Judo
Chương 43 : Xa cách
Vừa về đến nhà, Chung Bình đã chạy ngay tới phòng của Tố Tố, anh muốn ngay tức khắc có thể nhìn thấy cô.
Quả nhiên, vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy cô đang đứng cạnh tủ quần áo. Chung Bình khẽ run lên, gọi một tiếng, “Tố Tố, anh về rồi.” Tố Tố nghe thấy thanh âm quen thuộc, thì chợt ngẩn người ra một giây, sau đó nhẹ nhàng quay đầu lại mỉm cười, vẫn là nụ cười ấm áp ấy, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Chung Bình cảm động đi đến trước mặt cô, dùng sức ôm chặt cô vào trong lòng mình, tựa đầu lên vai cô rồi chôn thật sâu đằng sau gáy. Thân mật kề sát như thế này làm cô rõ ràng có thể nghe thấy hơi thở hỗn loạn của anh, anh nhất định là vừa mới chạy tới đây, Tố Tố mỉm cười mặc cho anh gắt gao ôm.
Chung Bình thấy cô nghe lời im lặng để anh ôm, thì cảm thấy có chút kì lạ, cô không đẩy anh ra, nhất định cũng rất nhớ anh phải không. Chung Bình ngẩng đầu, chống lại ánh mắt dịu dàng của cô, tim bỗng đập nhanh chóng, anh khẽ cúi xuống, khẽ chạm môi mình lên đôi môi mềm mại của cô, anh nhớ cô, có phải cô cũng giống anh bị sự nhớ nhung ấy giày vò, cũng muốn anh nhanh chóng trở về bên cạnh cô. Sự tiếp xúc nhẹ nhàng ấy từ từ bị sự mong nhớ thiêu đốt trở nên nóng rực, một tấc lại một tấc như muốn cướp đi sự bình tĩnh của cô, anh muốn thấy bộ dáng khi thở gấp gáp của cô, còn có hai má cô nhuộm thành ửng hồng, anh quả thực nhớ cô đến phát điên.
Nụ hôn của anh càng ngày càng kịch liệt giống như muốn đoạt đi tất cả hô hấp của cô, trong lòng cô lại càng bị sự đau xót vây chặt lấy, anh càng như vậy, cô lại càng khó nói nên lời, cô thậm chí đã tưởng tượng đến bộ dáng tức giận của anh. Một chút do dự còn sót lại khiến cô tham lam muốn được anh ôm chặt mãi trong lồng ngực ấm áp này, nếu cô có thể cùng anh, vậy thật tốt biết bao. Chỉ là, cuộc đời này vĩnh viễn không có từ “nếu”. Tố Tố lưu luyến một chút hạnh phúc cuối cùng của mình, sợ hãi cầu mong nụ hôn này vĩnh biễn đừng bao giờ kết thúc, vậy thì cô vẫn có thể mãi mãi ngủ trong giấc mộng này mà không cần thức dậy nữa.
Nhưng giấc mơ dù có đẹp đến đâu cũng có lúc phải chấm dứt. Lúc anh rời khỏi cô, tim Tố Tố vẫn đập nhanh vô cùng. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén những giọt lệ đang tràn đấy hốc mắt, chảy ngược vào trong, từ từ mở mắt chống lại ánh mắt của anh, đôi môi khêu gợi kia vẫn còn mang theo độ ấm của đôi môi cô, tản ra một chút mê người, thu hút cô, khiến cho cô thật lâu cũng không hề dời mắt.
Chung Bình thấy ánh mắt cô thất thần, cảm thấy vô cùng vui vẻ, Tố Tố dường như không chỉ bắt kịp được tiến độ của anh, hơn nữa thoạt nhìn cô so với anh còn say mê hơn, nghĩ vậy, anh không khỏi khẽ cười, “Còn nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhịn được đâu.”
Tố Tố nghe vậy, nhanh chóng hạ mắt, hàng lông mĩ khẽ rủ xuống, che khuất đi hai con ngươi đen nhánh ở bên trong, trên mặt cũng xuất hiện một tầng sương mờ bao phủ. Tim anh khẽ trùng xuống, vì sao nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh lại thấy xót xa, trên mặt cô sao lại có sự đau đớn nào đó cơ chứ? Không, cô rõ ràng nên rất vui vẻ và hạnh phúc mới phải, bởi vì anh đang ở đây. Chung Bình lại kéo cô qua, gắt gao ôm cô ở trong ngực mình, nhẹ giọng nói, “Có nhớ anh không?”
Tố Tố khẽ trả lời, “Nhớ, tất cả mọi người đều nhớ.”
Câu trả lời này của cô khiến anh không vừa lòng lắm, khẽ thổi khí bên tai cô, anh biết cô sợ ngứa, mà nhược điểm của cô lại ở đây. Quả nhiên, người trong lòng anh không nhịn được khẽ run lên, Chung Bình khẽ nhếch miệng, “Anh đang hỏi em.”
Tố Tố im lặng một lúc, sau đó mới thản nhiên nói, “Nhớ, muốn anh nhanh chóng trở về”
Chung Bình lúc này mới vừa lòng đem mặt vùi vào cổ cô, hơi thở ấm áp của anh hoàn toàn phả lên da thịt cô, khiến cô càng lúc càng thấy tê dại, “Anh cũng nhớ em. Thật hối hận không mang em đi cùng, như vậy sẽ không cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm nữa.”
Tố Tố không kìm được run rẩy, không phải vì anh đang kề sát cô, mà vì cảm giác đau xót đang tràn ngập trong lòng.
Chung Bình rốt cục cũng buông cô ra, vui vẻ đè xuống hai vai cô, “Đến đây, anh mua cho em quà.” Nói xong, định kéo cô về phòng anh. Nhưng Tố Tố đã nhanh chóng kéo anh lại, Chung Bình khẽ quay đầu, sao vậy?
Tố Tố mỉm cười, “Em cũng có quà cho anh, xem của em trước di.” Cô sợ nếu cứ để anh kéo ra khỏi đây, cô sẽ không còn dũng khí mở miệng nữa.
Chung Bình khẽ nhướng mày, vui vẻ ôm chặt lấy cô, Tố Tố chủ động mua quà cho anh ư, điều này làm cho anh thật ngạc nhiên. “Là gì vậy?”
Tố Tố quay lại chỗ tủ quần áo lấy ra một cái túi, rút ra chiếc áo ở trong đó, một chiếc sơ mi kẻ màu xanh lam, vừa nhìn đã cảm thấy rất dễ chịu và nho nhã lịch sự. “Tuy rằng không phải đồ hiệu, nhưng chất liệu rất tốt, hi vọng anh sẽ thích.” Cô biết quần áo của anh đều là hàng hiệu, cô đều mua không nổi, nhưng cứ tưởng tượng đến việc anh mặc chiếc sơ mi kẻ màu lam này, dáng người của anh nếu mặc nó nhất định sẽ rất đẹp.
Chung Bình khẽ giật mình, lời của Tố Tố anh đều hiểu, cô sợ anh không thích chiếc áo này vì nó không phải là đồ hiệu. Anh đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, cầm chiếc áo từ trên tay cô, “Chỉ cần là của em tặng, anh đều thích.” Tố Tố mỉm cười gật đầu.
Chung Bình mở túi bóng ra, vừa thấy đúng là số đo của mình, hóa ra Tố Tố có để ý đến anh, điều nay làm anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tâm ý của cô, so với mấy đồ hàng hiệu kia càng trân quý hơn. Chung Bình cởi áo khoác ra, đang muốn cởi nút áo bên trong ra, thì mặt Tố Tố đã đỏ bừng nhanh chóng ngăn anh lại, “Anh trở về phòng thay đi.” Không phải là anh định đứng trước mặt cô thay áo đấy chứ?
Chung Bình tà ác cười, “Em mua quần áo cho anh, không phải là muốn nhìn anh thay chúng sao?” Tố Tố nhíu mày, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, xoay người lại không để ý đến anh.
Chung Bình đi lên ôm lấy cô, nhẹ giọng nói, “Anh chỉ là muốn nhanh chóng mặc chiếc áo này thôi mà.” Tố Tố quay người lại, nhưng không nói gì. Chung Bình buông cô ra, rất nhanh cởi áo ra mặc chiếc áo cô tặng vào, đừng ở trước gương cài lại cổ áo cùng tay áo, khoe khoang nói, “Nhìn thật đẹp trai.” (._.)
Tố Tố im lặng nhìn vẻ mặt đường hoàng của anh sau khi nói ra câu vừa rồi, trong lòng khẽ nhói lên một cái, rốt cục cũng bình tĩnh được, chậm rãi mở miệng, “Chung Bình, em có chuyện muốn nói với anh.”
Chung Bình trên mặt vẫn giữ nét cười, hai mắt cong cong híp mắt nhìn cô, “Ừm?”
Tố Tố cố gắng hít ra thở vào, muốn cho giọng điệu của mình trở nên bình thản nhất có thể, “Bà gần đây đã khỏe lên nhiều rồi, em muốn dọn đi.” Chung Bình nghe xong đột nhiên xoay người nhìn cô, nụ cười trên mặt đông cứng lại, nhìn trông rất kì dị, anh không chút suy nghĩ đã thẳng thừng từ chối, “Không được.”
Tố Tố đương nhiên không bị sự kinh ngạc của anh làm hoảng loạn, tiếp tục nói, “Em ở đây lâu như vậy, cũng đến lúc nên trở về rồi.” Chung Bình bước hai, ba bước đã đến đứng trước mặt cô, nhẹ nắm chặt lấy tay cô, “Là vì Đinh Như sao?” Nhất định lại là do Đinh Như làm phiền Tố Tố.
Tố Tố cảm thấy cổ tay của mình có chút đau nhức, anh không phát hiện là mình đã dùng quá sức, Tố Tố mỉm cười lắc đầu, Không phải, chỉ là em muốn về thôi. A Cường đã giúp em tìm việc rồi.” Còn chưa nói hết, đã cảm thấy người kia nắm tay cô càng chặt, ánh mắt hiện lên chút lạnh lẽo, Lâm Vĩ Cường! Tại sao đột nhiên lại nhắc đến anh ta?
“Sao lại muốn tìm việc, ở đây không tốt sao?” Theo lí thường không phải cô nên nguyện ý ở lại Chung gia sao.
“Chung Bình, mặc dù ở đây em phải chăm sóc bà, anh có trả lương cho em, nhưng cả hai chúng ta đều hiểu là anh đang cố ý muốn giúp em, so với đó, em thích tự mình làm việc hơn.” Tố Tố khẽ vặn vẹo tay, muốn thoát khỏi anh. Nhưng anh lại càng siết chặt lại, nhất quyết không chịu buông cô ra, “Tố Tố, anh không muốn em phải vất vả.” Vì sao đến bây giờ, cô còn muốn cùng anh phân định rõ ràng như vậy.
Tố Tố bình tĩnh nhìn anh, trên mặt hiện lên chút phiền phức, “Em không muốn bị thương hại.” Mặt anh hết xanh rồi lại trắng, lập tức trừng mắt nhìn cô, “Tố Tố, anh không phải đang thương hại em, em biết rõ…..”
Tố Tố cuối cùng cũng rút được tay của mình ra, lùi lại phía sau vài bước, thản nhiên cười, “Không sao, thương hại cũng là một loại quan tâm, em không oán giận gì đâu. Ngược lại, em vẫn rất cảm kích anh đã quan tâm đến em, thật sự, đã lớn đến từng này, ngoại trừ chị Như cùng những người ở cô nhi viện, anh là người đối xử tốt nhất với em, em rất cảm động.:
Chung Bình trừng mắt nhìn cô cười nhạt, tận sâu đáy lòng không hiểu sao nảy lên một chút lo lắng sợ hãi, vì sao nụ cười cô lại tràn ngập đau thương đến thế, giống như nụ cười ấy che đậy cả một sự lạnh lẽo thê lương đến tột cùng. Tố Tố làm sao vậy? Vì sao phải nói với anh những lời như thế?
Tố Tố chậm rãi quay lưng lại, nhẹ nhàng nói, “Có lẽ em đã quen tự lập rồi, đột nhiên được người khác quan tâm như vậy, em……có chút không quen, em không thích cảm giác này.”
Chung Bình khẽ gọi, “Tố Tố.” Anh không biết vì sao cô lại cảm thấy như vậy, là do anh chưa hiểu hết cô sao?
“Cho nên, em cảm thấy quay lại giống như lúc trước sẽ tốt hơn, ít ra còn có chút dễ chịu.” Dáng lưng cô thẳng tắp, không dám xoay người đối mặt với anh, rất sợ để anh nhìn thấy sự bi thương trong mắt mà cô không giấu nổi nữa.
Chung Bình liên tục lắc đầu, nhanh chóng kéo cô quay lại, nhìn thẳng cô, “Cái gì trước đây? Hiện tại có gì không tốt?Anh chỉ muốn bảo vệ em thật tốt, nếu sự quan tâm này làm cho em thấy áp lực, anh sẽ thay đổi, sẽ khiến em có thể từ từ tiếp nhận, nhưng tuyệt đối không đồng ý cho em lùi bước.” Lời của cô vừa nói ra, làm cho anh không nhịn được có chút tức giận, nếu cô cảm thấy không được tự nhiên, cứ nói cho anh là được rồi. Anh thừa nhận trước đây mình luôn thích trêu đùa các cô gái khác, bọn họ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, mà anh am hiểu nhất là về phần này, hiển nhiên đối phó với họ đều dễ như trở bàn tay. Nhưng với Tố Tố, anh lại luôn luôn không biết nên xoay sở như thế nào, cô lạnh nhạt, cô khách khí, tất cả đều khiến anh cảm thấy sợ hãi, sợ một ngày nào đó sẽ dọa cô chạy mất. Vì vậy đối với cô, anh vẫn rất cẩn thận, nhưng cuối cùng cô vẫn dùng đến lí do không quen để phủ nhận tình cảm của hai người suốt quãng thời gian kia sao? Chuyện này tuyệt đối không thể.
Tố Tố đột nhiên tươi cười, ý cười càng lúc càng sâu, hiển nhiên lại làm cho anh vô cùng lo sợ, tối nay Tố Tố thật khác với mọi khi, từng biểu hiện, từng câu nói của cô đều khiến cho anh cảm thấy rất khó nắm bắt, anh không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này nữa, nhưng càng lúc nó càng làm anh cảm thấy sợ hãi, chỉ biết kéo lấy cô gắt gao ôm chặt vào trong lòng. Lẽ nào đã có việc gì xảy ra rồi sao?
“Chung Bình, anh từ lúc nào thích em?” Mắt cô cong lên nhìn anh, ánh mặt lại vô cùng dịu dàng, nhưng lại khiến anh cảm thấy lạnh lẽo, cô…….vì sao lại đột nhiên hỏi anh như vậy?
Chung Bình trầm mặc vài giây, sau đó rất nhanh trả lời, “Rất sớm, à……………lúc bắt đầu học Judo.” Đúng, lúc đó là thời điểm mà anh đã đánh cược sẽ theo đuổi được cô.
Tố Tố khẽ nháy mắt, “Sớm vậy sao, em còn tưởng là sau khi em bị thương.” Chung Bình lo lắng, trái tim anh rút mạnh một cái, chẳng nhẽ cô đã biết được điều gì?
“Sau lúc đó, anh mới càng rõ cảm giác trong lòng mình.” Những lời này là thật lòng, nhìn thấy nụ cười kiên cường của cô, trái tim của anh lập tức đã bị cô chiếm lĩnh mất rồi, cả đời này Chung Bình chưa từng gặp qua một cô gái nào có thể đối diện với mọi đau khổ mà vẫn mạnh mẽ như vậy. Sự kiên cường của cô giống như một viên kim cương từng chút từng chút một mài mòn trái tim anh, cuối cùng phá vỡ phòng tuyến kiên cố nhất. Từ lúc đó, anh bắt đầu có ý nghĩ với cô, trong lòng luôn không nhịn được mà khát vọng yêu thương, đau lòng thay cho cô.
Tố Tố cười, chậm rãi đi đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, “Chung Bình, trước đây em đối với anh tồi tệ như vậy, anh không hận sao?” Cô đào sẵn một cái hố, rồi từng bước từng bước đẩy anh tới gần, chỉ chờ anh sẩy chân mà rơi xuống. Tim thắt chặt lại, cô thật ra cũng có thể tàn nhẫn như thế
“Em……kia đều có nguyên nhân, sau này anh đã hiểu hết.” Chung Bình càng ngày càng nghi hoặc vì sao cô đột nhiên nhắc đi nhắc lại chuyện trước đây, anh không muốn tranh cãi vì chuyện đó, nên cũng hi vọng cô có thể dễ dàng bỏ qua nó.
“Đúng, ngoài ý muốn anh mới hiểu được, nếu không thì cuộc đánh cược kia sẽ có kết quả rồi.” Tố Tố chậm rãi thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn anh.
Anh khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng loạn, tại sao cô lại biết? Là ai não ngắn đến mức đi nói cho cô việc này vậy, thật đáng chết, đáng chết! Chẳng qua Chung Bình vẫn là Chung Bình, dù đầu đang quay cuồng, cũng không biết rõ cô đã biết đến đâu rồi, nên quyết định giả ngu, ngàn vạn lần không nên nóng vội làm loạn cả lên. “Có ý gì vậy? Anh không hiểu.”
Tố Tố nhìn anh, chậm rãi nói, “Chung Bình, em thừa nhận lúc đầu đối với anh rất tệ, anh dù muốn trả thù, em cũng không có gì biện bạch. Lại không nghĩ tới, một cao thủ tình trường như anh lại dùng tình cảm của mình làm vũ khí. Thật ra, nếu em không bị thương, có thể là anh đã thắng cược rồi, bởi vì em biết nhất định mình sẽ không chịu được cám dỗ của anh.”
Chung Bình hoảng loạn, nhanh chóng bước tới trước mặt cô, ôm chặt lấy hai vai của cô, “Tố Tố, không phải như em nghĩ đâu, thật sự không phải.” Trời ạ, cô vì như vậy mà đang hoài nghi tình cảm hiện tại của anh với cô sao?
Tố Tố cười nhạt, “Em cũng hi vọng mình sai, bởi vì anh ở trước mặt em diễn rất tốt, dù như thế nào cũng không phân biệt được thật giả nữa.”
Chung Bình nóng vội ôm chặt lấy cô, nhanh chóng giải thích, “Tố Tố, đừng nghĩ bậy. Hiện tại anh hoàn toàn là thật lòng, khi đó anh đã quá hồ đồ rồi, nhưng sau này anh cũng biết mình đã sai, nhìn thấy ánh mắt chân thành của em, anh mới biết được chính mình đê tiện và hèn hạ thế nào, vì thế anh rất áy náy. Cuối cùng lại phát hiện chỉ có thật lòng quan tâm chăm sóc em, trái tim cuồng loạn này của anh mới có thể bình yên, anh thật lòng là muốn thương em, không lừa em đâu.”
Tố Tố mặc kệ anh ôm, chỉ cười nhẹ không nói. Chung Bình khẽ buông cô ra, thấy cô không động đậy, biểu tình vẫn y hệt như trước, trong lòng càng loạn, “Tố Tố, chẳng lẽ tình cảm của anh mấy ngày vừa rồi, em đầu không thấy sao?” Không có khả năng, cô sẽ không phải người lòng dạ sắt đá như vậy.
Tố Tố nhìn anh thản nhiên nói, “Hiện tại, thứ em không thể tin nhất chính là con người của anh.” Cô thấy mặt anh lập tức trở nên trắng bệch, cố kìm nén không nhắm mắt lại, nếu như vậy cô làm sao giả vờ được nữa đây, nhưng cứ nhìn thấy ánh mắt đau đớn của anh, tim cô lại thắt chặt đau đớn, một luồng khí lạnh từ từ lan tỏa ra khắp thân thể cô, cho đến khi những đốt ngón tay của cô cũng trở nên lạnh cóng. Tốt nhất vẫn nên đem sự đau lòng của cô kìm nén lại thôi, vậy sẽ làm anh đỡ khổ sở hơn.
Chung Bình áp chế lửa giận, nhìn cô thật lâu cũng không thể tin được lời cô vừa nói, cô vừa nói không thể tin được con người anh! Trong lòng tức giận khiến anh không kìm nén được mọi lời nói của mình, “Nói dối! Nếu em không tin anh, vì sao lại đồng ý tới chăm sóc bà, vì sao lại không cự tuyệt anh? Vì sao không phủ nhận quan hệ của chúng ta trước mặt bạn bè anh? Vì sao?”
Tố Tố nhìn anh, thật lâu mới nở nụ cười, “Gậy ông đập lưng ông.”
Chung Bình không thể tin được đứng lên, ánh mắt tràn ngập giận dữ, chẳng lẽ cô chưa từng một lần thật lòng đón nhận anh? Mềm mại dựa vào anh cũng là dối trá, lừa gạt, không, anh không tin, cô không phải là người như thế.” Tố Tố, em không phải là người như thế”
Tố Tố cũng đứng lên đối mặt với anh, “Trước khi gặp anh, thế giới của em vẫn đơn thuần như thế, những người bên cạnh cũng rất đơn giản, giống A Cường vậy, anh ấy vĩnh viễn sẽ không trước mặt thế này, sau lưng lại thế kia. Nhưng quen biết với một người tâm cơ như anh, nếu em vẫn khờ dại như vậy, không phải sẽ bị anh tùy ý đùa bỡn, trêu chọc sao.” Chung Bình không còn sức để tức giận nữa, im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm cô.
“Thật ra, từ lúc bắt đầu đóng giả làm người yêu của anh, em luôn hoài nghi vì sao anh lại chọn em. Nhưng sau khi em bị thương, anh đối với em rất tốt, từng có một lần, em thật sự tin anh thật lòng. Thật buồn cười là em lại không biết lượng sức mình, thân phận chúng ta khác nhau như vậy làm sao có thể chứ? Khi em biết đánh việc đánh cược kia, dường như mới chợt hiểu ra, đây không phải là trò chơi sao? Chẳng nhẽ một vai diễn bé nhỏ như em còn có thể cùng đại tiểu thư Triệu Điềm tranh giành hay sao? Anh sẽ không vì việc này mà cười nhạo em sao?”
Chung Bình bùng nổ tức giận, trực tiếp gầm lên không cho cô nói nữa, “Tố Tố, em im đi.” Anh không thích nghe cô dùng loại khẩu khí khinh miệt cùng châm chọc này nói chuyện với anh, hoàn toàn không hề giống cô một chút nào. “Em đang cố chấp cái gì chứ? Đang so đo chuyện anh đã từng gạt em? Được, anh giải thích, khi đó anh rất khốn nạn, từng nghĩ muốn đùa bỡn tình cảm của em. Nên đối với em rất hối hận, thật sự, không biết từ lúc nào thì bắt đầu động tâm, nhưng đó là tình cảm thật của anh. Anh muốn chăm sóc, quan tâm em, cái loại cảm giác mãnh liệt này khiến anh cảm thấy sợ hãi nếu bị em từ chối, em không biết anh đã từng mâu thuẫn thế nào phải không. Nếu em chỉ giống như những cô gái khác, anh tuyệt đối sẽ không do dự, nhưng em không phải, em là người duy nhất mà anh trân trọng cùng khát vọng muốn có được. Anh tuyệt đối cam đoan về sau sẽ không lừa gạt em nữa.”
Tố Tố nở nụ cười, “A Cường nói không sai, lời hứa của đàn ông thật rẻ mạt. Thật ngại quá, em không đủ thông minh, không biết lời hứa này có đủ để tin hay không. Vẫn là đơn giản một chút thì hợp với em hơn, giống như A Cường vậy, vĩnh viễn sẽ không lừa gạt em.”
“Đừng nhắc đến cậu ta.” Chung Bình nghe thấy cô liên tục nói tên của người đàn ông khác, lửa giận trong lòng đã bừng lên như một ngọn núi lửa tùy thời có thể thiêu rụi tất cả, “Mấy lời hôm nay đều là cậu ta dạy em sao?” Anh mới rời đi vài ngày, vì sao cô lại giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác, chẳng lẽ lại bị tên Lâm Vĩ Cường kia gây khó dễ, cố ý nói xấu anh trước mặt Tố Tố sao? Shit!
“A Cường chỉ cho em lời khuyên thiện ý mà thôi” Tố Tố tất nhiên không bị giọng điệu hung ác của anh dọa đến.
“Lời khuyên con mẹ nó, cậu ta là đố kỵ với chúng ta, nên mới muốn phá đám, ngay cả việc này em cũng nhìn không ra, cậu ta chỉ đang lợi dụng lòng thương của em thôi, không chiếm được thì đạp đổ, điển hình của kẻ cừu phú tâm tính (đại loại là ghen ghét với người giàu có, hoặc ghen ghét với ai chiếm được thứ mà mình muốn) !” Chung Bình đối với Lâm Vĩ Cường tuyệt đối không còn chút hảo cảm nào nữa, anh sớm đã thấy khó chịu với cậu ta.
“Cừu phú tâm tính,” Tố Tố khẽ cười, “Anh ấy cùng em đều giống nhau, đều thấy có nhiều tiền cũng chả vui vẻ gì, bởi vì em và A Cường vĩnh viễn sẽ không vì tiền mà hạ thấp người ta như vậy. Đúng thế, vì thế em và anh ấy mới vĩnh viễn là kẻ đáng thương trong mắt của những người có tiền.”
Chung Bình chợt căng thẳng, nghẹn cả lời ngẩn ra nhìn cô, “Tố Tố, anh không nói tới em.” Cô việc gì phải đem hết lời anh vừa nói, đặt lên trên người cô như vậy, anh chưa từng ghét bỏ gì cô.
“Em cũng đáng thương, không cha không mẹ, không có người thân, ngay cả cơ hội được sống cũng là do người khác bố thí cho. Thật không biết những người như em so với những người như anh có kém cạnh gì chứ, nhân cách đều có, đối mặt với mọi khó khăn, vẫn luôn phải lựa chọn mỉm cười. Mà các anh thì sao, có tiền có quyền, lại chỉ biết giẫm đạp lên tự tôn của người khác, thậm chí lấy tình cảm của người khác ra để đùa bỡn làm trò vui.” Cô nhớ đến ba của anh, tất cả những căm giận đã được tích tụ đều được cô bất mãn nói ra. Chung Bình không giống ba mình, nhưng anh lại sỉ nhục A Cường như vậy, tất nhiên sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu. Dù nói như thế nào, thì giữa hai người họ vẫn có sự chênh lệch giàu nghèo, chỉ là Chung Bình cố ý che giấu, cố ý làm như không thấy. Thì ra, một khi anh tức giận mất đi lí trí, từ đáy lòng anh vẫn chán ghét những người nghèo khổ như bọn cô đến vậy.
“Tố Tố,” Chung Bình thấy sự lạnh lùng của cô, cảm thấy vô cùng sợ hãi, nóng nảy gắt gao ôm chặt lấy cô, thì thào nói, “Chúng ta không cãi nhau nữa được không, không cãi nữa.” Thân thể cô mãnh liệt chấn động như nói cho anh biết rằng cô vẫn còn rất tức giận.
Tố Tố chậm rãi nhắm mắt lại, cho đến lần thử hai mở mắt ra, ánh mắt cô vẫn trong trẻo nhưng chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Chung Bình, ngày mai em sẽ nói chuyện với bà, hy vọng anh phối hợp một chút.”
Chung Bình thấy cô vẫn muốn rời đi, anh giận dữ hất tay, tất cả sách trên mặt bàn đều ào ào rơi bộp xuống đất, anh xoay mặt lại trừng mắt nhìn cô, “Tố Tố, rốt cuộc em muốn thế nào? Có phải nếu anh cầu xin em thì em mới nguôi giận không? Được, vậy anh cầu xin em tha thứ vì anh đã từng kiêu căng không biết đến lí lẽ, không nên có ý niệm muốn đùa giỡn em như vậy. Anh sai rồi!”
Tố Tố nhìn hai bả vai của anh đều run lên, liền biết anh đang cố áp chế lửa giận, cô chậm rãi lắc đầu, “Em chỉ muốn dọn đi thôi.” Đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, có người đến đây. Hai người họ đều thất thần bất động.
Một trận tiếng đập cửa, tiếng mẹ Chung truyền vào bên trong, “Tố Tố, sao vậy, Bình Bình ở bên trong làm sao à?”
Tố Tố khẽ liếc mắt nhìn anh một cái, nhẹ giọng nói, “KHông có chuyện gì ạ, chúng cháu không cẩn thận làm rơi sách xuống đất thôi.” Mặt mũi Chung Bình tối sầm lại, nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô.
Mẹ Chung nghe cô bảo không có việc gì liền rời đi.
Tố Tố xoay người đem sách nhặt lên, bình tĩnh nói, “Anh mới về, chắc rất mệt rồi, trước về phòng đi đã. Ngày mai em sẽ nói với bà đã tìm được việc, muốn dọn về nhà. Anh yên tâm, nếu có cơ hội em vẫn sẽ trở lại đây thăm.”
Chung Bình nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, lửa giận trong lòng dần dần hóa thành nỗi đau đớn, cô làm sao có thể mặt cũng không chút thay đổi nói với anh những lời này, anh cố tình tìm tòi trên gương mặt cô, cho dù chỉ có một chút khổ sở thôi, trái tim của anh cũng sẽ dễ chịu một chút, nhưng không có, một chút cũng không có, vẻ mặt cô vẫn bình thản như nước, “Vậy còn anh? Em sẽ làm thế nào với anh?” Cô có nhắc tới bà, vậy còn anh?
“Chung Bình, chúng ta nếu làm bạn sẽ tốt hơn so với làm người yêu. Tiền mà em nợ anh nhất định em sẽ trả.” Tố Tố thản nhiên nhìn anh, sau khi trút hết nỗi lòng, thì đau đớn cũng chậm rãi biến mất. Không phải chỉ là tình yêu sao? Cố gắng vượt qua là được rồi, cô có thể, anh cũng có thể!
“Tố Tố, có phải có người gây khó dễ cho em không?” Chung Bình cố gắng làm cho đầu óc của mình thanh tĩnh một chút, sau một hồi lộn xộn vừa rồi, anh nhớ lại tối nay, từ lúc trở về cho đến lúc sau đó, Tố Tố rất không giống bình thường. Cô vốn thiện lương như vậy sao có thể nói nên những lời như thế.
Tố Tố khẽ cười, “Em đã hy vọng người làm em khó xử không phải anh.” Vẻ mặt của cô làm anh không tìm ra một chút manh mối.
“Anh không tin, những lời nói của em hôm nay nhất định là có lí do.” Anh cố gắng tìm lời giải thích hợp lí cho mọi chuyện, bởi vì Tố Tố nhất định sẽ không nhẫn tâm như vậy tổn thương anh.
“Lý do là không nghĩ tới anh chơi trò chơi nhàm chán như vậy.” Tố Tố liếc anh một cái, rồi lập tức đi tới bên cửa, mở cửa ra, “Về đi, muộn rồi, nếu nói nữa sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người.”
Chung Bình bình bất động nhìn vẻ lạnh nhạt của cô, cô đang hận anh sao?
Tố Tố nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói, “Đừng nghĩ nữa, em cũng mệt rồi. Có gì mai nói sau đi.” Chung Bình bị giọng điệu không có chuyện gì quan trọng của cô làm cho đau đớn, cô thật sự một chút cũng không khổ sở sao? Anh vô cùng tức giận, đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng, dùng sức đóng sập cửa lại.
Tố Tố đang đặt tay trên đó theo đà bị kéo, lòng bàn tay nổi lên chút đau đớn. Cô nhìn lòng bàn tay mình, chậm rãi giơ lên, trên mặt cuối cùng nở lên một nụ cười khó hiểu, cuối cùng cô cũng không cần phải giả vờ nữa rồi! Được thôi, không còn đau đớn nữa, có lẽ đau thương đã bị kìm nén xuống nơi sâu nhất của linh hồn rồi, cuối cùng đau đớn chỉ còn hóa thành tê liệt mà thôi. Chung Bình, trước khi chưa lún quá sâu, chúng ta vẫn còn kịp để rời xa nhau.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
49 chương
72 chương
11 chương
100 chương
36 chương