Tình yêu hoa cỏ
Chương 17 : Phụng nga
Lệ Quyên không hề bị trúng phấn mê vì loại võ công cô học không phải loại võ công tầm thường, nó có thể làm cơ thể cô không trúng bất kì loại độc nào. Những loại mê dược lại càng không làm gì được cô.
Dịch Nhi run lẫy bẫy té ngồi xuống đất. Lệ Quyên nhẹ phẩy tay, cánh cửa phòng đóng ầm lại. Dịch Nhi càng nhìn càng khiếp vía, nhưng Lệ Quyên không hề làm gì bà, cô quay trở lại gường ngồi, môi vẫn treo một nụ cười khinh miệt nhìn chầm chầm vào Dịch Nhi. Giờ trong căn phòng chỉ còn lại hai người, mặt Dịch Nhi cơ hồ cắt không còn giọt máu. Lệ Quyên khẽ vẫy tay gọi bà ta:
- Lại đây.
Dịch Nhi riu ríu làm theo, vẻ e sợ hiện rõ trên gương mặt. Lệ Quyên nhếch môi cất tiếng hỏi:
- Từ trước đến nay, Duyên Hương đã gạt bán bao nhiêu cô gái vào đây rồi?
Dịch Nhi run rẩy đáp:
- Nhiều quá… ta không nhớ hết.
- Thế giá mỗi người là bao nhiêu?
- Tùy vào nhan sắc… mà định giá…
Chợt Lệ Quyên nhẹ giọng:
- Vậy... giá của ta là bao nhiêu?
- Ba… ba ngàn lượng.
Quyên uất ức, gằn giọng:
- Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?
Dịch Nhi vội giải thích:
- Vì lúc trước con gái. Không phải, cô nương còn rất nhỏ… mới vừa mười sáu chưa trổ mã…
Lệ Quyên đứng phắt dậy:
- Bà…
Ánh mắt Lệ Quyên lúc này là tất cả những gì căm phẫn nhất, Dịch Nhi giật mình lại té ngồi xuống đất, mồ hôi túa ra.
Cùng lúc đó bên ngoài có tiếng gọi lí nhí của mấy nàng kỹ nữ:
- Ma ma, người có ở đây không?
Dịch Nhi đáp ngay:
- Ta ở đây!
Lên tiếng rồi bà mới bất giác kinh hãi nhìn lại sắc mặt Lệ Quyên. Nhưng cô không có bất kì phản ứng gì, ánh mắt đã dịu lại, cô lại ngồi xuống giường, nhẹ giọng trả lời:
- Cứ đẩy cửa vào.
Dịch Nhi vội vã đứng lên, quyệt tay áo lau những giọt mồ hôi trên trán. Cánh cửa bật mở, hai cô gái chạy ào vào vây lấy Dịch Nhi, rối rít:
- Ma ma ơi, không xong rồi. Khách bên ngoài người ta chỉ đòi gặp Quyên muội, họ chỉ muốn được Quyên muội tiếp đãi. Họ nói nếu Quyên muội không ra họ sẽ đốt nơi này ra thành tro bụi…
Người này chưa xong người kia tiếp:
- Có người còn dọa sẽ giết hết người ở đây nếu Quyên muội cứ trốn mãi không chịu ra tiếp đãi khách. Họ bảo là Quyên muội khinh khi họ, thanh lâu của chúng ta khinh khi họ!
Quyên nói mà không nhìn hai cô gái ấy:
- Bọn họ đáng khinh.
Hai cô gái hơi bàng hoàng nhìn sang Dịch Nhi, đến lúc này cả hai mới nhận thấy sự khác lạ trên khuôn mặt bà ta, cả hai vội vàng ngậm miệng.
Bất ngờ Dịch Nhi vừa quỳ vừa bò đến trước mặt Lệ Quyên, nói như van xin:
- Quyên nhi, con hãy làm ơn ra tiếp khách, một ngày chỉ một ngày thôi, ta van con. Con nhẫn tâm ngồi đó nhìn nơi này biến thành tro bụi hay sao? Con là người mới nên có vài chuyện con chưa biết đó thôi, ở đây có rất nhiều người chỉ có thể bám víu nơi này mà sống. Nếu nơi đây không còn họ biết sống ra sao, tất cả sẽ thế nào vì con, con đành lòng sao?
Lệ Quyên im lặng. Hồi ức đau buồn trong quá khứ thoáng chốc hiện về, căn nhà yêu dấu của cô ngày xưa đã từng bùng lên ngọn lửa, giờ nó chỉ còn lại đống tro tàn. Bản thân cô phải chịu đựng mười năm lưu lạc không một người thân bên cạnh, tất cả cũng chính vì thứ lửa vô tình và tàn bạo ấy. Kí ức đó làm Lệ Quyên cảm thấy se lòng. Dịch Nhi tiếp:
- Con cho rằng, chúng ta để các con tiếp khách là nhẫn tâm, là tàn ác sao. Còn nếu con không chịu ra tiếp khách, bọn họ đốt trụi nơi này, con có biết bao nhiêu người sẽ chết vì con không, vậy đó là gì? Thật lòng mà nói, chúng ta làm tất cả chỉ để mưu sinh… con không biết đâu, những người Duyên Hương gạt đến đây chỉ là số ít. Số còn lại người thì bán mình để chữa bệnh cho cha, cho mẹ. Người thì do cha mẹ không tiền nuôi nấng đã giao cho ta khi mới hai ba tuổi. Họ bám nơi này để sống, coi đây là nhà…
Lệ Quyên trầm ngâm, tự nghĩ: “Tất cả vì mưu sinh ư? Kỹ nữ lấy thể xác trắng trong ra bán một lần rồi sau đó ngày từng ngày lại bán thân xác đó... chỉ để nuôi thân!? Họ lấy chính mình ra bán để đổi lại sự sống chính mình. Đó là tự mình nuôi thân!”
Lệ Quyên bỗng nhớ mình đã từng là một kẻ ăn cắp, cách mưu sinh đó phải lấy cắp của người ta mới có. Nếu đem so hai cách sống lại với nhau hình như ăn cắp là tội lỗi hơn vì nó không do công sức bản thân. Còn người cố công làm ra của, lại bị mất của họ sẽ rất xót lòng, kẻ cắp là kẻ đáng nguyền rủa. Còn bán sắc hương, bán thể xác, nói cho đúng nó là một sự trao đổi sòng phẳng. Hai cách mưu sinh, cái nào hơn cái nào đây…?
Quyên ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi tự nói một mình: “Ăn cắp là tồi bại vô nhân, mình đã trót làm rồi thì đâu còn gì đáng sợ hơn. Vậy tại sao mình không thử luôn cái nghề kỹ nữ một lần cho biết. Chân vốn đã trót nhúng chàm, đã thế thôi thì cứ phiêu lưu một chuyến.”
Tiếng của Dịch Nhi vẫn rền rỉ van nài, cầu khẩn âm ỉ bên tai Lệ Quyên. Cuối cùng Lệ Quyên khẽ mỉm cười:
- Được rồi! Không cần lải nhải nữa! Ta sẽ tiếp bọn họ!
Dịch Nhi mừng quýnh rối rít cám ơn, vội vội vàng vàng đứng dậy. Lệ Quyên liếc xéo bà một cái:
- Ai cho bà đứng lên vậy hả?
Dịch Nhi nghe thấy mà giật bắn người, mau mau quỳ sụp xuống. Lệ Quyên cười khanh khách nhẹ giọng:
- Thôi đứng lên đi, già cả lại mập bự thế này…
Dịch Nhi mau mắn đứng lên, vẻ kinh sợ vẫn còn đọng trên gương mặt trắng bệch của bà. Lệ Quyên quay lại hai người con gái đang trố mắt ngạc nhiên, bảo:
- Phiền hai vị tỷ tỷ ra hẹn với khách: Ngày mai ta sẽ tiếp họ, giờ ta đã ngủ rồi.
Hai cô gái nhìn nhau, Dịch Nhi quát:
- Sao còn không mau đi?
Hai cô gái nhanh chóng rời phòng, Dịch Nhi cũng mon men theo sau hai cô gái. Bà mới rón rén ra đến cửa đã nghe Lệ Quyên quát:
- Ai cho bà ra ngoài, tôi và bà vẫn chưa nói chuyện xong mà.
Dịch Nhi riu ríu trở vào, lắp bắp:
- Còn… còn gì nữa?
Lệ Quyên cười:
- Ma ma, con đáng sợ vậy sao?
- Ta… ta…
- Con đã bảo sẽ tiếp khách rồi mà!
- Quyết định đó của con, ta rất cám ơn.
- Nhưng con không muốn ra tiếp khách với cái tên Lệ Quyên này.
- Tên đó cũng đẹp mà!
Lệ Quyên quát lớn:
- Nhưng ta không thích xài.
- Vậy thì đổi.
Dịch Nhi rối bời vội nói theo quán tính. Lệ Quyên dịu giọng:
- Vậy ma ma tìm tên khác cho con đi!
Dịch Nhi loay hoay, tìm hoài không thấy tên nào giữa lúc tinh thần đang bấn loạn được. Đợi thấy lâu Lệ Quyên phát bực lại quát lớn tiếng nữa:
- Tìm nhanh lên nếu không ta giết bà bây giờ.
- Phụng Nga.
Phút thình lình Dịch Nhi nói hai từ ấy xong bà mới nghĩ lại, liền nói:
- Ờ đúng rồi, là Phụng Nga... tên ấy con thấy thế nào? Hồi trẻ ta từng lấy nghệ danh ấy, làm ăn rất được nha.
- Tạm được.
Dịch Nhi sợ sệt hỏi:
- Giờ ta ra ngoài được chưa?
Quyên gật đầu, Dịch Nhi mừng quýnh vội đi ra cửa. Lệ Quyên bất ngờ gọi lại:
- Khoan đã, thu dọn bãi chiến trường rồi hãy đi.
Vừa nói Lệ Quyên vừa chỉ tay vào đống roi vung vãi của bọn người hầu định hành hung cô ban nãy. Nhưng chúng bị dần cho một trận phải chạy mất tăm, bỏ lại đống roi mà chúng đem vào. Dịch Nhi mau mau thu dọn tất cả rồi ục ịch vọt lẹ ra ngoài. Lệ Quyên vẫn còn ngồi trầm tư, cô phân vân không rõ quyết định vừa rồi của mình là đúng hay sai.
Lệ Quyên có võ công! Lệ Quyên uy hiếp Dịch ma ma! Tin tức lan truyền ra nhanh chóng, ai nghe thấy cũng hoảng hồn. Hiện tại, tất cả mọi người ai nghe tên Lệ Quyên cũng đều tỏ ra nể sợ, những người từng có ánh mắt kì thị với cô giờ mỗi lần đối mặt cô đều run rẩy khiếp hãi. Lệ Quyên ngây thơ chất phác ngày nào giờ đã đổi thay, nụ cười vẫn treo trên đôi môi đó, đẹp nhưng lạnh lẽo như băng.
Ngày hôm sau, ngày đầu tiên Lệ Quyên tiếp khách, đó cũng là ngày cuộc đời cô rẽ sang hướng khác nhưng cô không hề hay biết. Đêm ấy, khách đến Linh Lung Lầu thật sớm, ồn ả gọi đòi “Phụng Nga”. Lệ Quyên vẫn còn đang rất phân vân nên chưa chịu ra cứ bảo Dịch Nhi cho những người cũ ra thay một lúc. Nhưng những khách làng chơi không chịu, một mực đòi cô cho bằng được. Dịch Nhi phải kì kèo lắm họ mới chịu ngồi chờ.
Đêm đã vào khuya.
Thời khắc quyết định cuối cùng!
Lệ Quyên đã trang điểm xong, khoác trên mình bộ y phục rực rỡ do Dịch Nhi đích thân chuẩn bị. Cô vẫn còn ngồi trong phòng, đang suy nghĩ rất nhiều về việc mình đã làm, đang và sẽ làm, cố tiên đoán về hậu quả. Cô biết nó có hậu quả, nhưng hậu quả ấy to lớn như thế nào thì cô hoàn toàn không biết. Chợt có tiếng gọi làm Lệ Quyên bừng tỉnh:
- Quyên nhi.
Lệ Quyên chưa kịp nhận ra là ai vừa gọi thì Dịch Nhi đã xông thẳng vào phòng khóc ầm lên:
- Quyên nhi ơi, con còn chần chờ gì nữa mà chưa chịu ra, bọn chúng đòi con gấp lắm rồi, con mà không ra chúng đốt nơi đây thật đó…
Lệ Quyên lãnh đạm nhìn bà rồi nhẹ gật đầu:
- Ừm.
- Con tính "ừm" vậy là thôi hay sao?
- Tôi ra ngay, bà xéo đi.
Dịch Nhi thở phào nhẹ nhõm. Bà đi trước, Lệ Quyên chậm rãi theo sau. Ra đến ngưỡng thang lầu dẫn xuống phòng tiếp khách, Lệ Quyên bỗng dừng lại, cô nhìn xuống bên dưới, khách toàn là những nam nhân đủ loại đủ hạng đang xôn xao nhốn nháo. Lệ Quyên nghe tim mình phút giây ấy đập mạnh hơn bao giờ hết.
Cơ hội cuối cùng để cô lựa chọn là ở đây! Làm kỹ nữ hay không làm kỹ nữ.
Lệ Quyên còn đang suy tư, Dịch Nhi đã lớn tiếng thông báo với mọi người:
- Yên lặng, yên lặng! Mọi người bình tĩnh, Phụng Nga của chúng ta đã đến rồi đây!
Tất cả những cặp mắt ngay phút ấy đổ dồn về một hướng, hướng đó có một cô gái thanh xuân, kỹ nữ Phụng Nga! Lệ Quyên ngây thơ hồn nhiên trong sáng từ giây phút này không còn nữa, chỉ còn lại Phụng Nga với những ngang trái giữa chợ đời đầy giông bão.
[Tiếp sau sẽ gọi tên nữ chính là Phụng Nga, tạm gác tên thật của cô lại.]
Phụng Nga vẫn đứng, không gian bỗng nhiên lặng phắt, mọi sự nhốn nháo dường như hoàn toàn dừng lại. Không còn bất cứ con đường nào để lui nữa, Phụng Nga nhoẻn miệng cười cúi chào tất cả. Một nụ cười, chỉ một nụ cười, nhưng tất cả mọi người ai nấy chợt nghe lòng mình nhẹ hẫng.
Phụng Nga chầm chậm bước xuống thang lầu, hơn hàng trăm con mắt dõi theo từng bước uyển chuyển của cô mà không cần chớp. Phụng Nga bước xuống khỏi nấc thang cuối cùng, lại nở nụ cười, cúi chào khách thêm lần nữa. Một người đàn ông bảnh bao, nhưng có phần đứng tuổi đến dắt tay cô, y là kẻ đã đổ tiền ra nhiều nhất để có được Phụng Nga trong đêm đầu tiên này, y hẳn là một đại phú gia.
Phụng Nga bước theo gã và rồi hòa mình vào cuộc chơi trụy lạc, âu yếm vuốt ve, múa hát rượu chè… Đêm tàn, tiệc hết. Phụng Nga trở lại phòng mình, nàng đã say! Vừa đặt lưng xuống giường nàng đã ngủ thiếp đi không còn biết gì nữa.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi năm ngày, mười ngày, Phụng Nga đã hoàn toàn trở thành một kỹ nữ lầu xanh thực thụ, ngày ngày tiếp khách, lơi lả nô đùa, ưỡm ờ nũng nịu,… Cũng là ngần ấy ngày nàng phải uống đủ loại chất men cay vào lòng. Theo ngày tháng, tửu lượng của nàng ngày một tăng lên, nhan sắc ngày một mặn mà, nụ cười mỗi phút càng thêm rực rỡ.
Nụ cười đó, nhan sắc đó, chỉ trong thời gian ngắn, Phụng Nga đã làm không biết bao nhiêu con người phải khuynh gia bại sản vì mình. Những kẻ ngốc đó chỉ cần một đêm duy nhất được cận kề nàng dù giá tiền có cắt cổ đến đâu cũng chịu, để chiêm ngưỡng nhan sắc nàng, để vuốt ve, để ấp ôm… Nhưng vẫn chưa có bất kì ai có thể vượt qua đôi môi nàng để có được thể xác nàng, tuy nhiên đó là một điều bí mật, chỉ những ai từng qua đêm với nàng mới có thể mơ màng hiểu được. Những con người ngốc nghếch ấy chỉ cần một lần rồi từ bỏ, một sự từ bỏ thảm hại đến buồn cười.
Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn khắp, miệng lưỡi con người là thế. Tiếng tăm của Phụng Nga bỗng chốc bay xa, đàn ông trai tráng khắp Đại Quyển quốc đều biết đến, khối người từ khắp nơi kéo đến Linh Lung Lầu. Phụng Nga không biết bên ngoài người ta đồn đại thế nào mà lại thu hút nhiều kẻ hiếu kỳ đến vậy!? Họ đến thì đông thế đấy nhưng tiếp cận được nàng thì chẳng được mấy người!
Ngày tháng vẫn cứ trôi, những thú vui, những ánh nhìn mê đắm làm Phụng Nga thích thú. Từ giây phút nào không ai rõ, Phụng Nga đã trở thành "nữ chúa" của Linh Lung thanh lâu. Khách thì chiều chuộng nàng hết mực, yêu thương nàng hết lòng, còn những người trong lầu răm rắp nghe theo sự sai khiến của nàng, cả Dịch Nhi cũng không ngoại lệ. Giờ đây, nói một cách thực tế, Phụng Nga mới chính là chủ nhân của nơi đây!
Kỹ nữ nơi đây không thiếu, nhưng đêm nào khách cũng chỉ đòi mỗi Phụng Nga nên dần dần xuất hiện những ánh mắt oán hờn căm giận. Có kẻ ngầm hạ độc vào thức ăn nước uống của nàng, nhưng Phụng Nga bây giờ đâu còn là cô bé Lệ Quyên thơ ngây thuở nào. Độc không là gì với nàng, những âm mưu đen tối dễ dàng bị vạch trần. Kẻ chủ mưu luôn được nàng giao cho Dịch Nhi xử lý. Cô bây giờ là "chủ", Dịch Nhi phục tùng hết mực nên bất kì một hành động nào làm tổn hại đến cô, Dịch Nhi đều không hề bỏ qua một cách dễ dàng. Mọi người càng lúc càng khiếp sợ, những âm mưu đen tối dần bị dẹp bỏ, kể cả trong ý nghĩ.
Mỗi đêm của nơi được gọi là lạc thú cuộc đời này, Phụng Nga xuất hiện trước mặt mọi người như một vị thần, mỗi ngày mỗi lộng lẫy hơn, càng ngày nàng càng lơi lả hơn. Dịch Nhi cứ đắm đuối nhìn, bà là phụ nữ mà cũng có cảm giác đắm mê. Phụng Nga quả thật là một trang tuyệt sắc, khuynh thành.
Ngày tháng dần qua. Với Phụng Nga, uống rượu chỉ một đêm không đủ làm nàng say nữa. Khách của Linh Lung Lầu ngày một đông lên, buộc nàng phải tiếp khách thêm cả ban ngày, rượu vẫn cứ nốc vào, cô không cần uống thuốc giả rượu hay dùng thủ thuật để khỏi phải uống. Một ngày không say, hai ngày không say, Phụng Nga vẫn cứ thức và không hề tỏ ra mệt mỏi. Dịch Nhi nhìn cảnh ấy còn phải trố mắt vì kinh ngạc, người con gái trước mặt bà dường như không còn là một con người nữa! Càng nhìn Dịch Nhi càng thấy kinh hãi và run sợ.
“Trên đời này làm gì có loại phụ nữ quái lạ như thế, thức suốt mấy ngày đêm mà khóe mắt đôi môi vẫn tươi tắn sắc ngọt như vậy, rượu mấy trăm cân không hề say và cũng chẳng biết chất men ấy đã chạy đi đâu mất, ả đúng là một quái nhân rồi…”
Dịch Nhi càng trông càng thấy sợ, không dám nhìn lâu.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
46 chương
67 chương
55 chương
28 chương
501 chương